Cô gái này đứng bên cạnh Châu Tĩnh Như từ lúc nãy, cũng giống như bà ta vậy, đánh giá Mỹ Nguyệt với con mắt không hề thân thiện.
"Cô à, đây chính là cô gái bám lấy anh Thần mà cô từng nói sao ạ?"
Cô gái vừa nói vừa soi xét kỹ hơn Mỹ Nguyệt, tay còn chặn đường không cho Mỹ Nguyệt rời đi. Châu Tĩnh Như ở bên cạnh cũng không kém cạnh, nắm lấy tay cô gái kia rồi kiêu căng lên tiếng.
"Linh à, cháu yên tâm, đã là chuyện ngày xưa rồi, một đứa như nó sao có thể sánh với cháy chứ. Cháu yên tâm đính hôn với Thần nhà cô nha."
Đính hôn? Ai cơ? Mỹ Nguyệt nghi ngờ mình có đang nghe lầm hay không? Ánh mắt cô trở lên lạnh hơn, quên mất cơn đau bụng, ngẩng mắt lên hỏi.
"Đính hôn?"
Châu Tĩnh Như thấy Mỹ Nguyệt hỏi như vậy thì nhìn cô chê bai.
"Đương nhiên. Đây là Lưu Hoài Linh, con gái của chủ tịch công ty lớn trong nước, Thần nhà tôi sẽ đính hôn với
Linh, cô tốt nhất đừng phá hỏng việc tốt của chúng tôi..."
Châu Tĩnh Như còn nói rất nhiều lời nữa nhưng Mỹ Nguyệt chỉ nghe lọt hai chữ 'đính hôn', còn lại không nghe thấy gì nữa. Vậy những lời hôm trước, Diệp Chính Thần nói với cô thì sao? Tất cả đều là giả dối sao? Tại sao? Cảm thấy trêu đùa cô rất vui sao? Cô thật sự đã tin những lời nói Diệp Chính Thần nói hôm đó, muốn cho anh ấy một đáp án mà cả hai người đều cảm thấy hạnh phúc. Nhưng hình như đều là do Mỹ Nguyệt đã quá tin tưởng anh ấy, quá mềm lòng khi tin tưởng anh ấy. Trái tim Mỹ Nguyệt như bị xé nhỏ ra từng mảnh, rỉ máu đau đến mức không thở nổi.
Cơn đau bụng khiến Mỹ Nguyệt càng trở nên đau đớn hơn, cô gạt tay của Lưu Hoài Linh ra, muốn chạy khỏi chỗ này thật nhanh. Vừa mới quay người bước được hai bước, dáng người của người đó lại hiện lên ngay trước mặt Mỹ Nguyệt. Diệp Chính Thần không biết từ lúc nào đã đứng đó, bắt gặp ngay ánh mắt tràn đầy thất vọng của Mỹ Nguyệt, vội tiến đến chỗ cô, muốn nói gì đó.
Mỹ Nguyệt thấy vậy thì vội vàng chạy đi hướng khác, không muốn nhìn thấy Diệp Chính Thần, càng không muốn để anh ấy nhìn thấy cô của bây giờ.
Diệp Chính Thần nhanh bước chân đuổi kịp Mỹ Nguyệt, nắm lấy tay Mỹ Nguyệt, lo lắng hỏi.
"Em sao vậy? Đau chỗ nào sao?"
Mỹ Nguyệt bị nắm lấy cổ tay, vừa nghe vừa nhìn thấy vẻ mặt và lời nói lo lắng của Diệp Chính Thần thì trong lòng càng cảm thấy bực bội. Đau ở đâu sao? Ở đâu cũng đau, đau muốn chết đi được. Chính tên khốn như anh khiến tôi đau như thế đấy.
Mỹ Nguyệt không hề hé răng nói ra lời trong lòng mình mà chỉ rưng rưng nước mắt, cảm thấy tủi thân, không muốn để ý đến Diệp Chính Thần, vung tay mình ra muốn chạy đi, nhưng bị Diệp Chính Thần nắm lấy chặt lại, không thể thoát ra được.
Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt không được khỏe, lại nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Mỹ Nguyệt thì thấy đau lòng, cúi người xuống, bế ngang Mỹ Nguyệt lên rồi quay ra cửa khách sạn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Mỹ Nguyệt trong lòng khó chịu, cơ thể cũng khó chịu, vùng vẫy trong vô lực.
"Thả em xuống."
Diệp Chính Thần nhìn Mỹ Nguyệt mặt nhăn nhó, một tay vòng ở cổ anh, một tay luôn gì chặt ở bụng thì đoán được cô bị làm sao, nhẹ nhàng nói.
"Ngoan, anh đưa em về nghỉ ngơi."
Mỹ Nguyệt quả thật muốn về nghỉ ngơi, nhưng không phải muốn trở về với Diệp Chính Thần. Mà giờ đây, Mỹ Nguyệt không có sức lực để phản kháng, sức để nói chuyện cũng không có, chỉ đành để Diệp Chính Thần bế mình đi, mắt cô nhắm chặt, chịu đựng cơn đau,ý thức cũng dần mơ hồ không còn sức lực phản kháng.
Châu Tĩnh Như thấy vậy thì lớn tiếng nói.
"Thần, con đang làm gì vậy? Người con cần chăm sóc là Linh, chứ không phải con bé đó."
Diệp Chính Thần nghe thấy vậy thì dừng lại bước chân, mặt không thèm quay lại, chỉ buông lại một câu cho Châu Tĩnh Như.
"Bà còn nói một câu nữa về Nguyệt, thì bà sẽ lập tức cút khỏi nhà họ Diệp.". Nói xong, Diệp Chính Thần đi thẳng ra xe, không hề quay đầu nhìn lại.
Châu Tĩnh Như nghe xong dù tức giận nhưng không dám ho he thêm một lời nào nữa, vì bà ta biết rõ tính cách của Diệp Chính Thần, nói được sẽ làm được, nhưng trong lòng vẫn không chịu buông tha. Lưu Hoài Linh đứng nhìn một màn vừa rồi trong lòng cũng suy tư điều gì đó...
Ngoài xe ô tô, Diệp Chính Thần nhẹ nhàng đặt Mỹ Nguyệt vào ghế ngồi trong xe một cách cẩn thận. Mỹ Nguyệt thì vì quá đau nên đã thiếp đi ngủ lúc nào không hay, tay vẫn luôn nắm chặt áo ở phần bụng, mặt nhăn lại.
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên gương mặt của Mỹ Nguyệt, nhớ lại hình ảnh gương mặt tràn đầy thất vọng của Mỹ Nguyệt lúc nãy. Lần đầu tiên Diệp Chính Thần nhìn thấy gương mặt đó của Mỹ Nguyệt, đó là gương mặt tủi thân, đau khổ, uất ức? Không biết được cảm xúc của Mỹ Nguyệt, trong lòng anh khó chịu không thôi vì đau lòng cho cô. Rốt cuộc, em đã nghe được những gì mà lại có vẻ mặt như vậy?