Cuộc tham quan công ty của ba ông cháu Lâm Quốc Nghĩa chính thức bắt đầu từ 10 giờ rưỡi sáng đến 12 giò
trưa. Cả quá trình, họ đi qua nhiều bộ phận làm việc của công ty theo hướng dẫn của Nguyễn Trung Thành. Hai đứa nhỏ Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh rất ngoan ngoãn phối hợp, chăm chú lắng nghe những gì Nguyễn Trung Thành giới thiệu về công ty HI để lấy tư liệu làm tiểu luận, cũng cẩn thận ghi chép những kinh nghiệm góp ý có giá trị của Lâm Quốc Nghĩa.
Mọi người đều chăm chú vào công việc, cho đến 12 giờ trưa, thư ký của Nguyễn Trung Thành mới nhắc nhở nhỏ rằng đã đến giờ ăn trưa rồi. Nguyễn Trung Thành mới dừng lại việc giới thiệu công ty, nói với Lâm Quốc Nghĩa.
"Chú ơi, giờ cũng đã 12 giờ trưa rồi ạ, chú với 2 cháu có muốn ăn trưa trước rồi chúng ta lại tiếp tục không ạ?"
Lâm Quốc Nghĩa nghe vậy mới nhìn đồng hồ đeo tay đã sờn cũ nhưng vẫn được ông đeo như một thói quen không bỏ được.
"Ô, đã muộn thế rồi sao? Thanh à, Nguyệt à, hai đứa đói rồi chứ, chúng ta đi ăn nhé?"
Mỹ Nguyệt với Huyền Thanh còn đang bận rộn ghi chép, nghe vậy liền sáng mắt, ngẩng đầu lên, đồng thanh đáp lại Lâm Quốc Nghĩa.
"Vâng ạ."
Ánh mắt thể hiện sự đói bụng từ lâu nhưng vẫn cố đi theo người lớn làm việc khiến Lâm Quốc Nghĩa và Nguyễn
Trung Thành cảm thấy hai đứa nhỏ rất có tinh thần học tập, rất có dáng vẻ của một nhà lãnh đạo.
Sau đó, mọi người cùng di chuyển sang khách sạn gần đó để dùng bữa cơm trưa và buổi chiều sẽ có một buổi tọa đàm nhỏ ở trong khách sạn luôn, không cần phải vòng về công ty nữa. Bốn người Lâm Quốc Nghĩa, Nguyễn Trung Thành, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh được sắp xếp ăn trong một căn phòng riêng. Nguyễn Trung Thành cho nhân viên mang đồ ăn lên, cấn thận kiểm tra một lượt rồi mời ba ông cháu dùng bữa, còn rót nước giúp cả ba ông cháu, tận tình hỏi thăm.
"Món ăn có hợp khẩu vị của mọi người không ạ?"
Huyền Thanh vừa nhai vừa trả lời.
"Dạ, ngon lắm ạ."
Dáng vẻ ham ăn khiến ba người lại bật cười. Mỹ Nguyệt ngồi cạnh, lấy tay lau miệng ăn còn vương vãi của Huyền Thanh, rồi tiếp tục ăn. Vừa ăn, mọi người vừa nói chuyện khá hòa hợp, Lâm Quốc Nghĩa hình như cũng có vẻ khá hài lòng với Nguyễn Trung Thành, tuy không nói chuyện dịu dàng như với Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh nhưng vừa ăn cũng vừa đưa ý kiến cho Nguyễn Trung Thành, đó chính là biểu hiện cho thấy sự hài lòng của ông.
Ngồi ăn được một lúc, Mỹ Nguyệt thấy trong người không khỏe, cảm thấy bụng có cảm giác đau quen thuộc, cầm theo túi xách, từ từ đứng dậy xin phép.
"Ông nội, chú Thành, con xin phép vào vệ sinh một lát ạ."
Lâm Quốc Nghĩa nghe thấy thì nhẹ nhàng gật đầu.
"Đi đi con."
Mỹ Nguyệt đi ra ngoài, hỏi chị nhân viên nhà vệ sinh ở đâu rồi vào trong đó. Quả nhiên, cảm giác đau bụng quen thuộc không thể nào nhầm lẫn được, chính là "nó". Mỹ Nguyệt ngồi trong nhà vệ sinh, ôm bụng bất lực, sao lại đến vào đúng ngày đi ra ngoài như này không biết nữa. Cũng may, trong túi của Mỹ Nguyệt lúc nào cũng có để phòng một cái để phòng trường hợp như này xảy ra. Không ngờ có một ngày cô dùng đến.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Mỹ Nguyệt bắt đầu cảm thấy bụng càng đau dữ dội hơn, tay vừa ôm bụng, vừa vịn vào tường mà bước về phòng ăn. Nhưng Mỹ Nguyệt mới đi được mấy bước đã sắp không chịu được nữa, đứng lại, mặt nhăn lại vì đau bụng, tay ấn chặt bụng chịu đựng cơn đau.
Từ đằng sau, bỗng vang lên một giọng nói chua chát.
"Ly Mỹ Nguyệt? Sao cô lại ở đây?"
Mỹ Nguyệt nén cơn đau, quay đầu lại nhìn thấy người vừa nói thì thân thể bỗng sững lại, không tin vào mắt mình, lấy lại cảm xúc, lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào cô."
Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc toàn đồ hàng hiệu, mặt lúc nào cũng ngước cao hơn bình thường, ánh mắt coi thường nhìn Mỹ Nguyệt. Đó là Châu Tĩnh Như, là mẹ của Diệp Chính Thần. Hàng loạt hình ảnh không đáng nhớ cùng lúc ùa về tâm trí Mỹ Nguyệt, cơn đau bụng bị nén lại càng trở lên dữ dội hơn, gần như không chịu được nữa.
Châu Tĩnh Như đánh giá từ trên xuống dưới Mỹ Nguyệt, lên giọng người lớn hỏi.
"Cô sao lại ở đây?"
Mỹ Nguyệt đã đang rất đau bụng lại nghĩ sao mình lại có thể xui xẻo như vậy, thế mà vẫn đụng phải bà ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Nhưng cô vẫn rất lịch sự, nhẹ nhàng trả lời.
"Con đến ăn cơm ạ."
Châu Tĩnh Như nghe vậy thì cười phá lên, chê bai.
"Ăn cơm? Đứa không người thân thích như cô sao? Đúng là trò cười."
Mỹ Nguyệt không có kiên nhẫn đôi co với Châu Tĩnh Nhu, cúi nhẹ đầu chào.
"Nếu không có chuyện gì nữa thì cháu xin phép đi trước đây ạ."
Nói xong, Mỹ Nguyệt vừa định quay đầu đi thì bị một cô gái khác chặn trước mặt...