Mạnh rất háo hức ngày khai trường, lần đầu tiên anh trở thành thầy giáo dù chỉ là thầy giáo làng với tầm 15 đứa nhỏ. Anh mất công lục loại lại sách vở ông đồ để lại thấy chủ yếu là cuốn tam tự kinh, ngũ thư. Tam tự kinh thì anh đã học qua còn ngũ thư có phần mềm dịch từ con chip gắn nên anh cũng nhanh chóng làm quen. Tuy nhiên ngày khai trường anh thật sự thất vọng khi vào lớp, hơn chục đứa trẻ ngồi vào bàn có quần áo bẩn thỉu, có đứa thì thò lò mũi xanh, có đứa thì bế cả em đến lớp, lớn nhỏ đủ cả đứa bé thì 8 tuổi lớn thì 14 tuổi đang đùa nghịch trong lớp. Thấy thầy đến chúng ngồi im quan sát thầy, khi thầy bắt đầu giới thiệu thì chúng nó bắt đầu nghịch ngợm, còn đứa bén chị bế đến thì khó rẻ lên rất lộn xộn anh có cảm giác như đây là lớp trông trẻ chứ không phải lớp học.
Anh cảm giác chán chường, khi dạy đám này cố gắng nén vẻ thất vọng anh viết chữ nên bảng, vừa viết mấy chữ đã có tiếng chí chóe anh quay lại đã thấy 2 đứa đánh nhau vội can ra thì đứa nọ mách đứa kia rồi cả hai đứa khóc òa lên một đứa chạy về nhà mách mẹ. Lát sau mẹ nó chạy sang mách thầy lớp học trở lên lộn xộn đến trưa bọn trẻ tan học anh cảm thấy như trút được gánh nặng, nghĩ đến những ngày tiếp theo anh cảm thấy thật sự mệt mỏi và phục ông đồ già làm sao chịu được đám trẻ này. Đêm đó nằm suy nghĩ trằn trọc mãi chợt lóe lên một ý nghĩ anh cảm thấy giải pháp này khá hay nên cười lớn và thoải mái đi ngủ. Sáng hôm sau khi bọn trẻ đến trường, thay vì dạy học anh nói với chúng:
-Hôm nay thầy sẽ kể cho các em nghe một câu truyện “ Cách đây lâu đời lắm, ở Lĩnh Nam có một thủ lĩnh tên là Lộc Tục, hiệu là Kinh Dương Vương, sức khoẻ tuyệt trần, lại có tài đi lại dưới nước như đi trên cạn. Một hôm, Kinh Dương Vương đi chơi hồ Ðộng Ðình, gặp Long Nữ là con gái Long Vương, hai người kết thành vợ chồng và ít lâu sau sinh được một trai, đặt tên là Sùng Lâm. Lớn lên Sùng Lâm rất khoẻ, một tay có thể nhấc bổng lên cao tảng đá hai người ôm. Cũng như cha, Sùng Lâm có tài đi lại dưới nước như đi trên cạn. Khi nối nghiệp cha, chàng lấy hiệu là Lạc Long Quân…”
Cứ như vậy anh say sưa kể chuyện lũ trẻ im lặng nghe há hốc mồm, đứa nào nghịch ngợm mất trật tự thì bị những đứa xung quanh nhắc. Kể hết câu chuyện anh hỏi bọn chúng.
-Truyện thầy kể có hay không.
-Hay lắm, thầy kể chuyện nữa đi.
Bọn trẻ đồng thanh đáp. Anh cười nói
-Giờ mỗi ngày thầy kể một chuyện, bạn nào mất trật tự hoặc không học bài về nhà thì hôm sau sẽ phải đứng ngoài lớp không được nghe thầy kể chuyện.
Anh cứ đứa con trai lớn nhất làm lớp trưởng để giá·m s·át các bạn, bạn nào mất trật tự sẽ bị mách thầy để hôm sau chịu phạt cứ như vậy hàng ngày bọn trẻ con vui vẻ đến trường để nghe thầy kể chuyện cổ tích những câu chuyện chúng chưa được nghe bao giờ như chuyện bánh chưng, bánh dày, sự tích hồ ba bể, sự tích trầu cau… Mọi người trong làn thấy bọn trẻ vui vẻ đến trường và tối cũng chịu khó học bài nên cũng cảm thấy yên tâm. Dân làng cũng thấy quý thầy thỉnh thoảng có người qua biếu anh mớ rau, mớ tép, con cá mới bắt ngoài ruộng, hay con gà rừng cộng với gánh lúa ứng trước anh cũng đủ sống qua ngày. Nói chung bữa cơm ở làng cũng nghèo thường chỉ có cơm và rau hái ở vườn thêm có cá, con tôm bắt ngoài suối nên thiếu chất phần lớn người ở làng ai cũng gầy đen và lam lũ. Cũng may Mạnh có mang theo mấy gói thực phẩm chức năng LC base bổ sung protein mới đủ bồi bổ cho cơ thể đang tuổi phát triển của mình.
Một hôm nhà hàng xóm đi rừng có săn được mấy con chim rừng lên mời anh sang uống rượu, cũng để tạo mối thân thiện với dân làng nên anh sang chơi. Nhà có hai vợ chồng tuổi trung niên và hai anh con trai, anh lớn đã lập ra đình ở gần đó còn anh thứ hai vẫn đã hơn 20 tuổi chưa lấy vợ. Mới đến Mạnh cũng muốn giữ quan hệ tốt với hàng xóm nên anh cũng sang chơi mang theo nậm rượu ông trưởng làng biếu. Ngồi xuống mâm cơm thấy anh thứ hai ngồi xuống trong rất xanh xao gầy gò theo thói quen thời làm thực phẩm chức năng anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe thấy anh trả lời nhát gừng có vẻ hụt hơi bà mẹ đỡ lời.
-Trước nó mạnh khỏe thuộc loại nhất làng, lại chăm chỉ nên cũng nhiều cô gái làng thích nó lắm. Một lần đi rừng về mấy hôm sau nó cứ chảy máu mũi thường xuyên nên người cứ rộc đi. Vợ chồng tôi cũng đưa nó lên huyện chữa mấy nhà thuốc mà chưa khỏi, mấy người mách có thể thần rừng trừng phạt nó lên cũng mời thầy cúng về cũng mãi cũng chẳng chuyển biến gì. Một năm nay trong nó giờ chẳng khác nào ma đói, mất sức lao động nên chẳng có đám nào thèm dòm ngó. Vợ chồng tôi già rồi chẳng biết sau này nó sống thế nào. Hỏi han vài câu với kinh nghiệm mấy năm tư vấn cho khách anh đoán cậu con trai đó bị nhiễm ký sinh trùng, khả năng lúc vào rừng bị con gì đó chui vào trong người. Anh nói
- Cháu có bài thuốc ở vùng cháu có thể chữa được bệnh này để cháu thử xem sao.
- Nói thật với cháu nhà bác chạy chữa cho nó cũng hết sạch tiền, nếu rẻ thì còn có tiền chứ đắt thì thực sự không chữa được đành theo ý trời.
Mạnh trấn an bà mẹ, sau đó cả nhà vào ăn cơm có thêm nậm rượu bữa cơm vui vẻ hẳn. Tối hôm đó khi về nhà anh mở rương lấy lọ thuốc diệt ký sinh trùng Paraway, thuốc kháng viêm Omega 3, và nâng sức để kháng Immunizen. Anh cho vào ba lọ sành chiều hôm sau hết buổi học mang sang cho bà mẹ. Anh dặn liều lượng các loại bà mẹ cám ơn và cảm thấy ngại vì không có tiền trả cho anh. Anh nói
-Đây là thuốc sư phụ cho cháu, cháu giúp anh nhà, bác không phải nghĩ ngợi nhiều anh ấy khỏi là tốt rồi.
Hai tuần sau thấy bà mẹ chạy sang khoe hôm qua đang nằm nghỉ trưa đột nhiên anh con trai thấy buồn buồn như có gì bò ra khỏi mũi anh chờ một lát thấy vật đó bò ra mũi khá dài liền cầm tay rút mạnh 1 cái. Hóa ra là 1 con đỉa trâu chắc hôm đó lúc anh lội xuống suối bắt cá vô tình bị nó chui vào mũi, mỗi lần nó hút máu anh bị chảy máu cam nên sau một năm từ chàng trai vạm vỡ trở lên gầy gò như ma đói. Mạnh dặn anh tiếp tục uống thuốc bổ để khôi phục thể lực. Từ đó tiếng tăm của anh lan khắp làng. Ai có bệnh cũng qua anh khám để khỏi lên huyện, cũng nhờ số thực phẩm chức năng mang theo nên anh cũng chữa khỏi cho rất nhiều người. Những người nghèo anh cũng không lấy tiền nên họ thường mang gà, hoặc miếng thịt sang cám ơn còn người khá giả thì anh lấy một hoặc ba quan tiền tùy theo bệnh. Biết anh thích đồ gốm nhiều người khá giả mang đồ gốm sang tặng nên gầm giường anh cũng đã có cả rổ bát, đĩa, bình, lọ hoa.
Thời gian cứ như vậy trôi qua chớp mắt đã qua một tháng kể từ ngày anh đến hành tinh này, nhớ ngày hẹn buổi tối anh mở rương cho hết đồ gốm mà mình tích trữ vào đóng lại và kết nối liên lạc qua con chip. Những dữ liệu hình ảnh anh nhìn thấy sẽ được con chip xử lý lựa chọ chuyển về trung tâm để thu thập dữ liệu hành tinh này. Màn hình mở ra anh chọn nút giao hàng, một lát sau trên màn hình hiện điểm thưởng tháng 1000 PV, điểm thưởng do gửi đồ vật sưu tập 2000 PV, tổng cộng 3000 PV. Sau khi lướt qua danh mục đồ bán trong danh sách anh chút nữa thì chửi ầm lên. Khẩu súng lục hỏa mai thế kỷ 15 cũng 5000 PV, súng dài 15000 PV, còn đao kiếm cũng tầm 3000 – 4000 PV, bộ áo giáp thời nhà Trần giá 20.000 PV tất nhiên là bộ áo giáp giống vẻ bên ngoài thôi còn chất liệu của nó là thép hợp kim thế kỷ 30 có dùng kiếm chém, tên bắn cũng không thủng. Cũng may lúc lướt qua mục thực phẩm anh thấy có bán các thực phẩm chức năng của Uncity giá cũng tầm 5 – 10 PV rõ ràng hệ thống hạn chế người sử dụng l·ạm d·ụng v·ũ k·hí. Anh quyết định chọn mua thực phẩm chức năng biến mình thành thầy lang bất đắc dĩ, quyết định tồn tại ở nơi này bằng nghề thầy thuốc. Sau khi mua một loạt thực phẩm chức năng anh mua thêm một số thuốc kháng sinh và đồ hộp để dành bổ sung dinh dưỡng cho mình còn dư 2000PV để dành cho những lần mua sắm sau.