Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 97: Mỡ dâng miệng mèo




Mới sáng sớm tinh mơ, trên bến sông gần làng Long Ngô Động cờ xí rợp trời. Những binh sĩ Thiên Đức xếp theo hàng lối ngay ngắn chờ đón gia quyến dưới cánh đồng mà hai làng bắt đầu gọi là đồng Ông Ngôn. Con đường đất đắp cao ngăn cách cánh đồng với bờ sông kê hơn hai chục cái bàn bằng tre. Các cô gái thuộc quyền của Duệ sẽ lo việc dò tên người đến. Tất cả dân hai làng Đường Vỹ và Long Ngô Động từ già đến trẻ đều đổ ra đứng chật kín bên bờ.

Dưới sông, gần bốn chục thuyền lớn bé đang neo đậu. Bọn Yết Kiêu cũng đem hơn chục con thuyền nhỏ đến giúp. Lâm Uyển Như dưới danh nghĩa thương nhân được Thiên Đức quân nhờ vả đã làm cầu nối hai bờ.

Bọn Cự Lượng bố trí nghìn quân đóng trải dọc bên bờ sông, dài đến hơn hai dặm đề phòng bất trắc.

Trần Thông sang sông gặp người có trách nhiệm của đối phương và trẻ con được đưa sang trước tiên. Những đứa trẻ tuổi mới lên năm, đứa nhiều nhất chừng mười ba, mười bốn dáo dác, nhiều đứa khóc toáng lên khi thuyền rời bến. Quang cảnh bờ Bắc ồn ào, náo nhiệt, những tiếng khóc, tiếng gọi í ới kèm theo lời căn dặn vội vã. Kèm theo đó là tiếng kêu quàng quạc của hàng trăm con vịt, hàng trăm con lợn nhỏ, vài trăm con gà lớn bé để trong những rọ những bu tre.

Bờ Nam yên tĩnh hơn bởi họ ở trong quân nhưng người nào người nấy chẳng giấu được vẻ bùi ngùi.

Mấy con thuyền đầu tiên cặp bến, lũ trẻ không dám xuống thuyền cho đến khi những bà, những cô gái trên bờ không ngừng động viên. Lần lượt từng đứa trẻ được đưa đến các bàn tre, các cô gái nhẹ nhàng hỏi tên chúng và tên của cha, anh. Sau khi biết được tên binh sĩ, sẽ có người đứng hô lớn, tiếp đó có vài người lính chạy dọc hai hàng quân đứng trên cánh đồng hô lại. Con cháu nhà ai thì bước ra hô đáp lời và cứ như thế, những đứa trẻ nước mắt ngắn nước mắt dài chạy nhào xuống ruộng trong khi cha, anh của chúng cũng chạy những bước nhanh như bay.

Cảnh trùng phùng khiến bao người rơi nước mắt.

Binh sĩ đón được con, cháu sẽ dẫn đám trẻ về lại vị trí cũ vì còn phải đón thêm mẹ, vợ hoặc ông bà.

Chương đứng từ xa nhìn thấy những cảnh này cũng rơm rớm nước mắt quay đi. Thiên Bình đứng cạnh bên lặng im, cô biết người mình yêu nhớ cha mẹ và cô em gái song Thiên Bình không biết phải an ủi ra làm sao ngoài cách đứng gần Chương nhất có thể.

Trong quân Thiên Đức gần đây truyền tai nhau việc chủ tướng của họ khóc như con trẻ bên thi thể kẻ địch. Phần đông quân Thiên Đức đều từ bờ Bắc, họ không coi hành động của chủ tướng là uỷ mị, mà trái lại, họ cho rằng chủ tướng là người có lòng nhân nên càng thêm nể trọng.

Tám phần binh sĩ gốc bờ Bắc có con nhỏ, sau gần một canh giờ, gần nghìn đứa trẻ đã gặp được cha, anh. Chúng được các bà trong làng và các nữ binh cho ăn uống.

Lượt tiếp theo đón gần nghìn người lớn tuổi qua sông với tài sản mang theo lỉnh kỉnh những tay nải quần áo, bu gà, rọ lợn, thúng đựng gạo, ngô… họ nhanh chóng được gặp con trai và cả cánh đồng vang lên những tiếng khóc. Cuối tháng trước cánh đồng này người ta khóc vì mất mát, nay khóc bởi trùng phùng. Đến gần chính Ngọ, Chương được báo là người đã đưa hết qua sông. Duệ, Thiên Bình cùng hàng nghìn người đang chậm rãi di chuyển về hướng núi Linh Sơn, nơi có ba ngôi làng đang được dựng vội vã.

-Thưa chủ tướng, những chiếc xe rùa đã phát huy tác dụng. Chúng có thể chở lũ trẻ và tài sản.

-Vậy cần làm nhiều hơn nữa. Em nói với ông Lôi, anh Lượng là cần làm thêm. Mà từ bao giờ em đã học cách gọi của người lớn?

-Thưa thầy, em thấy cách gọi ấy hay hơn ạ.

-Tuỳ em nhưng ta vẫn thích được gọi là thầy hơn đấy. - Chương vẫy Thái Hương lại gần xoa đầu vài cái. - Chả mấy mà lớn tướng. Thầy thấy trong số các em nhỏ mới sang cũng nhiều đứa trạc tuổi em. Em với Trúc nên làm quen và…

-Chọn ra những người phù hợp phải không thầy?

-Ừ! Nữ thì theo em giúp chị Bình, chị Duệ. Đám con trai ngắm được đứa nào thì giao chị Nguyệt nhưng nhớ phải bí mật đấy.

-Thầy yên lòng, em sẽ làm được.

-À này. - Thái Hương định chạy đi thì Chương gọi lại. - Em nên hỏi anh Lượng, bảo anh ấy cho mượn thằng Dũng. Nó là con trai, cũng ở bờ Bắc sang sẽ dễ cho em nhiều việc.

-Vâng ạ.

Miêu cho người về báo, Vũ Ninh vương cho đủ 750 nén bạc, 20 hộc gạo, 80 hộc ngô, đỗ, sắn khô. Miêu đã đồng ý nhận, ngũ cốc đang được chuyển lên thuyền. Bạc sẽ giao sau cùng, thân tín của Nhật Hiệu sẽ nhận thay chủ.

-Thanh cao cũng đến vậy, bạc đủ nhiều sẽ mua đứt được quan. Những kẻ như vậy ngày sau không nên dùng.

Chương giả là thân tín của chủ tướng sang sông nhận bạc. Lâm Uyển Như không rời Chương nửa bước ngay khi cậu đặt chân lên thuyền. Lần đầu tiên Chương đi thuyền, nhất thời chưa quen song cố tỏ ra mình ổn. Điều này không qua mắt được Uyển Như, cô nàng tận dụng thời cơ đụng chạm. Chẳng biết Chương say sóng hay say người đẹp khi bàn tay mềm mại với những ngón thon dài nắm chặt tay của cậu. Uyển Như kiễng chân thơm lên má Chương một cái, Chương thẳng thể làm gì, khắp người cảm thấy nôn nao, sống lưng như thể có luồng điện chạy dọc. Âm thanh do mái chèo khua nước tạo ra bỗng tắt lịm khi Uyển Như bạo gan đặt lên môi Chương một nụ hôn vội vàng, đôi mắt với hàng mi cong chớp liên hồi như chờ đợi. Bàn tay Chương run rẩy nhưng lý trí thì vẫn tỉnh táo.

-Đang công việc cấp bách, tiểu thư đừng làm thế, người khác thấy họ cười cho.

-Nếu em không lợi dụng những lúc như này đời nào chiếm được lợi. Em là thương nhân nên phải tính lợi cho mình chứ. Từ bây giờ em chính thức là người con gái của anh, anh phải có trách nhiệm với em.

-Chúng… chúng ta còn nhiều việc cần làm.

-Vậy anh phải hứa từ nay gọi em thân mật, đừng có gọi tiểu thư hoặc tên em nữa, nghe xa cách lắm.

-Được rồi, được rồi. Uyển Như mau… à… em mau bỏ tay ra.

Có vậy Chương mới được tạm tha nhưng mùi hương bồ kết phảng phất khi Uyển Như xoay người bước ra boong thuyền khiến Chương ngây ra như kẻ mất hồn trong chốc lát. Tình cảm nam nữ thật khó hiểu. Hai mươi mốt năm, hôm nay Chương mới cảm nhận rõ hơi thở của con gái lẫn mùi hương khó tả gần đến vậy. Uyển Như khác hẳn với Thiên Bình hay Duệ. Thiên Bình và Duệ bản chất vẫn là thôn nữ, dù thương yêu nhưng vẫn e thẹn. Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, cử chỉ hay lời nói đã đủ khiến hai cô vui đến mấy ngày, còn Uyển Như đến từ nơi phồn hoa đô hội, lại là thương nhân nên cô bạo dạn hơn hẳn và dường như một nụ hôn trộm lên má là chưa đủ với cô nàng này.

750 nén bạc được xếp trong những hòm gỗ, gọi nén là do Chương hay nói vàng thỏi bạc nén chứ thực ra nén bạc có hình như cái thuyền vậy. Có bốn hòm được hơn chục quân sĩ của Sứ tướng Khánh canh giữ.

Chương rời thuyền lên nhận bạc. Lâm Uyển Như giúp kiểm đếm trong khi Chương nói vài câu chuyện xã giao với binh sĩ. Họ chỉ ậm ừ nhưng Chương không vì thế mà ngượng ngập. Uyển Như thấy cảnh này chỉ tủm tỉm cười. Chương lúc này và Chương khi nãy cứ như hai người khác nhau.

-Tả Tướng quân, chúng ta đã nhận đủ. Xin ngài chuyển lời đa tạ của Thiên Đức quân đến Vũ Ninh vương và Sứ tướng giúp.

Uyển Như nói với người đàn ông nãy giờ ngậm hột thị, hai tay chắp sau lưng đứng quan sát. Chương nghe Uyển Như nói vậy liền tiến đến niềm nở đưa tay trái ra bắt tay Kiều Công Ngạn.

-Ta nghe danh Tả Tướng quân đã lâu, lần đầu được gặp ngài thật là vinh hạnh. - Chương tươi như hoa. - Tả Tướng quân, thay mặt cho Thiên Đức quân, ta xin gửi lời hỏi thăm chân thành đến Vũ Ninh vương và Sứ tướng của ngài. Chúc Tả Tướng quân mạnh khoẻ.

Kiều Công Ngạn vẻ mặt hững hờ, khẽ nhếch miệng cười nhạt không đáp lời mà quay lưng ra hiệu cho thuộc hạ rời đi vì đã xong nhiệm vụ được giao.

Thuộc hạ của Lâm Uyển Như khiêng từ thuyền lên một hòm lớn hơn, để một hòm bạc vào bên trong. Số hòm còn lại mau chóng đưa lên thuyền. Thân tín của Nhật Hiệu đứng chờ sẵn chỉ chờ có vậy ngó trước nhìn sau mau chóng khiêng hòm gỗ kín đáo đặt lên một chiếc xe bò, phủ rơm rồi về.

-Tả Tướng quân, ngài thấy chủ tướng Thiên Đức quân thế nào?

Kiều Công Ngạn nhìn tên tiểu tướng Hữu quân, trả lời vẻ khó chịu:

-Ta làm sao biết được. Ngươi thật lắm chuyện.

-Tiểu tướng thấy hắn niềm nở bắt tay ngài nên mới hỏi vậy, Tả Tướng quân thứ lỗi.

Kiều Công Ngạn đi thêm vài bước mới dừng bước quay ngoắt lại túm lấy tên tiểu tướng còn đang chắp hai tay khom lưng, trợn mắt hỏi:

-Ngươi vừa nói gì? Kẻ khi nãy là chủ tướng Thiên Đức quân?

-Bẩm vâng.

-Tại sao ngươi không nói sớm?

-Tiểu tướng…

Kiều Công Ngạn đẩy gã tiểu tướng ra, gươm tuốt khỏi vỏ dẫn quân chạy ngược lại bến sông nhưng thuyền chở Chương đã rời khỏi bến. Kiều Công Ngạn dừng bên mép nước ngó trân trân chàng trai đứng trên mạn thuyền đang nở nụ cười tươi rói.

Ngạn vung gươm chém xuống nước, giận run người. Cuộc đời binh nghiệp bao năm êm đềm, gần đây liên tục bị kẻ kia bỡn cợt, đến ngủ mơ cũng thấy bóng hình ác nhân vậy mà chạm mặt lại không hay biết.

-Thằng khốn, mày thực là một tiểu tử to gan. Kiều Công Ngạn ta đây thề có ngày moi gan của ngươi ăn sống trả thù cho Hữu Tướng quân.

Ngạn thét lớn.

-Một con sông rộng không thể ngăn Tả Tướng quân. - Chương dùng tay làm loa. - Nếu ngày sau ngài dẫn quân sang, ta hứa sẽ chuẩn bị áo quan đàng hoàng cho ngài.

Kiều Công Ngạn hậm hực lên bờ, nói với quân sĩ nín miệng và túm lấy tên tiểu tướng ban nãy gằn giọng:

-Chuyện gì ở bến sông hãy để nó lại bến sông, ngươi bép xép ta sẽ chém đầu.

-Tiểu tướng đã hiểu, Tả Tướng quân bớt giận.

-Ngươi thật ngu độn, nếu ngươi nhận ra hắn thì phải cấp báo ngay cho ta. Khốn nạn, mỡ dâng tận miệng mà không biết. Con cá sổng chính là con cá to nhất, ngươi biết chưa?

Kiều Công Ngạn đá thúng đụng nia, hằm hằm trở về thành Bát Vạn đào sâu chôn chặt việc chạm mặt Chương ở bến sông.

Trong khi ấy, Uyển Như nói với Chương:

-Anh thật bạo gan, dám bắt tay với cả Tả Tướng quân, anh làm em lo lo là.

-Nếu ông ta hoặc binh sĩ nào nhận ra anh thì đã không hờ hững như vậy. Quan niệm của họ về một chủ tướng chắc khác với ta nhiều lắm.

-Lại ta! - Uyển Như lườm. - Anh không nên mạo hiểm như vậy.

-Anh không mạo hiểm đâu. Hơn chục kẻ đó không phải là đối thủ của anh.

-Ồ! Anh nói khoác tài thật, chả phải trong quân doanh anh chỉ đánh thắng được Duệ sao?

Chương tủm tỉm cười không đáp khiến Lâm Uyển Như có phần tò mò. Uyển Như không hề biết bên hông Chương vẫn đeo bao da đựng thứ thần khí bởi chẳng ai nói với cô cả.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.