Phạm Tu và dân trong ba làng Vạn biết bọn Hổ ngang nhiên sang bờ Bắc thổi cơm trước hàng nghìn binh sĩ đối phương gươm giáo tua tủa cũng đổ ra xem. Người nào người nấy hỉ hả, xưa nay chưa từng nghe ai dám làm những việc như vậy. Từ tướng đến quân Thiên Gia Bảo Hựu phục bọn Hổ năm phần thì phục chủ tướng Thiên Đức mười phần vì dám vuốt râu hùm.
Phạm Tu nghe người về báo tin rằng Duệ và cô thương nhân Lâm Uyển Như sang bờ Bắc liền lờ mờ đoán được ý định của Chương. Ông vừa nói vừa cười:
-Nếu ta đoán không nhầm thì bọn nó đi sứ, chúng nó sẽ đòi Vũ Ninh vương thứ gì đấy.
-Con nghĩ là tiền, bởi vậy cô ả thương nhân mới đi cùng cái Duệ - Bỉnh Di nêu ý kiến.
-Sao chúng lại đòi tiền Vũ Ninh vương? Ông ta nợ gì? - Đoàn Thượng lấy làm lạ.
-Mấy ngày trời chúng nó bắn pháo sáng đêm, tưởng là luyện quân ai ngờ còn lấy đó doạ địch. Ta thật không ngờ. - Triệu Quang Phục cảm thán. - Ấy hẳn là kế rung cây nhát khỉ. Ta mà là Vũ Ninh vương thì ta cũng chả biết phải làm gì trong tình huống như vậy.
Đến lúc nghe tin Duệ và Uyển như trở về với đàn gia cầm trăm con thì ai ai cũng không hiểu. Duệ về làng báo mọi chuyện với Phạm Tu theo lệnh của Chương. Tỏ đầu đuôi thì Phạm Tu lấy làm mừng nói rằng:
-Xưa nó cứ nói biến bước bọt thành tiền, giờ ngẫm ta thấy trên đời này thực không có thứ máy ấy. Nó nói vậy là ám chỉ dùng miệng lưỡi kiếm ra tiền các ông ạ. Nó làm được không thì chúng ra thấy cả rồi, giờ nó còn đem đá, đem cây đổi lấy dân nữa. Thực lòng ta chả biết nói gì, thằng bé này thật lắm trò.
Duệ cho biết Chương đang sắp đặt tiếp đón sứ của Vũ Ninh vương nhưng dùng thế thân là Nguyễn Gia Miêu, con ông hào phú ở Siêu Loại, tiếp sứ thì chẳng riêng Phạm Tu, mà những đầu lĩnh, đều chỉ biết cười.
-Thằng này đúng thật lắm trò, ta đề nghị nên sớm bắt nó làm tế tử làng Vạn không nay mai nhiều cô theo nó quá chúng ta mất phần.
Đoàn Thượng dứt lời liền cười vang, mọi người hùa theo trêu Duệ khiến cô đỏ mặt.
Chương đến làng Nhất Vạn sau khi chào hỏi hết lượt, nhận lời chúc tụng thì họp với bọn Bỉnh Di bởi lúc này có nhiều lưu dân đến xin nương nhờ. Đông người sẽ lắm chuyện nhưng Chương chỉ lưu ý đến gian tế trà trộn.
-Anh tuyển thêm người nhưng tuyệt đối không chọn vào đội của Hổ và chị Xuân. Hai đội này đang nắm giữ binh khí liên quan đến tồn vong của chúng ta.
Bỉnh Di đồng ý nhưng tỏ ra băn khoăn vì đội nữ binh của Xuân chỉ có hơn một trăm, tính cả của Thiên Bình là hai trăm. Đội của Hổ cũng chỉ có chừng ấy, nếu không tăng quân số sẽ nảy sinh vấn đề trợ chiến sau này.
-Tiểu thư Lâm Uyển Như đây sẽ lo tìm người tham gia đội nữ binh. Người là do chúng ta chủ động tìm và chọn ở các nơi sau khi thẩm tra được nhân thân của họ. Tuổi từ mười sáu đến hai mươi lăm hoặc thấp hơn, ưu tiên cô nhi, người nghèo. - Chương nói. - Còn đội của Hổ, cậu ta sẽ tự chọn người nhưng nhờ anh giúp cho.
Bỉnh Di hỏi:
-Hẳn là cậu muốn chọn trai tráng làng Vạn?
-Trước mắt là vậy vì chúng ta cũng chưa cần đông, mỗi khẩu pháo chỉ cần một người biết vận hành thành thục nên khi gấp huy động bổ sung cũng dễ. Hai trăm người sẽ là hai trăm khẩu pháo, sắp tới em sẽ cải tiến để phù hợp cho việc di chuyển cũng như để trên tàu thuyền.
-Hôm trước ta cũng rất tò mò, cậu có thể để pháo trên thuyền bắn sao?
-Thuyền của Uyển Như đây là thuyền buôn nên chuyên chở nặng được, có điều chúng ta cũng cần phải đóng hoặc mua một thuyền chiến đích thực.
-Em có thể lo được việc này!
Uyển Như chợt lên tiếng, song chẳng rõ cô nàng xưng em với ai, Bỉnh Di, Quang Diệu, Võ Văn Dũng… hay là Chương. Mọi người đều nhìn Uyển Như, cô nàng sợ lời mình vừa nói không đáng tin nên nhìn Chương, nói chắc nịch:
-Em có thể mà.
Bấy giờ tất cả mới vỡ lẽ Uyển Như nói với Chương. Thiên Bình không tỏ thái độ gì bởi ngôi thứ đã phân định rõ, đã thống nhất không làm khó Chương nhưng cũng không thể để cá bơi lội tung tăng.
-Vậy nhờ Uyển Như để tâm việc này giúp. Chúng ta còn thiếu thuỷ binh và ta thì vẫn còn nợ Yết Kiêu lời hứa.
Bàn tính gần đến khuya, bọn Chương mới trở về quân doanh. Chương đã quyết định thưởng hậu cho tất cả đội của Hổ, của Xuân và Thiên Bình. Dĩ nhiên tiền thưởng sẽ lấy từ số bạc Vũ Ninh vương đem cho.
Một mình ngồi bên bờ sông khi trăng đã treo cao, Chương suy tính những việc sắp tới đây cần làm. Quân doanh mỗi lúc một lớn, vài ngày nữa có thêm đến ba nghìn dân. Đôi lúc Chương cũng thấy lo và tự hỏi liệu rằng mình cậu có toan tính cặn kẽ hết được không? Cũng phải giao việc dần. Trần Thông hay Gia Miêu là phép thử đầu tiên.
“-Triều đình có hai ban văn võ, thời của mình cũng có dân sự và quân sự. Người làm quân sự thì không làm dân sự tốt được và ngược lại vì sở trưởng. Cần phải tìm cách nào đó mà… người ít quá, càng nghĩ ra việc thì Duệ với Bình hay Như càng thêm bận.”
-Cả ngày bận rồi anh còn không vào ngủ, còn ngồi nghĩ gì nữa?
Uyển Như đến gần Chương tự khi nào và ngồi xuống vạt cỏ.
-Anh cũng bớt suy tư đi, có việc gì cần phân phó cứ nói với bọn em.
-À… cũng không có gì. Chiến thuyền với cả nữ binh ấy mà, để vẹn toàn đều phải nhờ Uyển Như cả.
-Nữ binh thì em thấy không khó, thời buổi này dân tứ tán rất nhiều. Em sẽ chú tâm tuyển nữ nhân.
-Và gia quyến của họ.
-Em biết rồi. Còn chiến thuyền sẽ lâu vì mua thì dễ chứ mang về đến đây mới khó. Có phải anh tính mua một cái về làm mẫu?
-Đúng là như vậy.
-Đóng chiến thuyền cần những thợ lành nghề, hình như anh không có hiểu biết về thuyền nhiều đúng không?
-Thật là… - Chương gãi đầu. - Nhưng ta biết cách biến thuyền chiến trở nên lợi hại.
-Ta cái gì mà ta?
Vừa nói Uyển Như vừa ngồi xích lại gần, vai kề vai với Chương.
-Anh đã thơm em rồi thì em là người của anh, cớ sao anh xưng hô xa cách đến vậy?
-À… thật ra thì ta…
-Anh cũng đừng gọi em là tiểu thư, em muốn được gọi tên thân mật như Bình với Duệ cơ.
-À được, được.
-Anh còn lấn cấn tuổi tác hay sao? Vạn Xuân này gái hơn hai, trai hơn một mới đẹp đấy. Anh kém em một tuổi nhưng anh có khác gì ông già đâu?
-Sao ta lại giống ông già được?
-Vì chỉ có người già mới không thích con gái. Ngoài ba bọn em ra còn có mấy chục cô nữ binh, nhiều cô nhan sắc không thua kém ai mà anh nghĩ xem, anh chả để mắt đến ai. Hay anh là hoạn quan? Chỉ có hoạn quan mới không thích con gái và mặt trắng như con gái thôi.
-Không có mà, không có mà.
-Không có cái gì?
-À… à… ờ… muộn rồi phải mau đi ngủ thôi.
Chương nhổm dậy nhưng Uyển Như đã nhanh hơn, cô nàng kéo nhẹ một cái khiến Chương mất đà ngã đè lên. Cùng lúc ấy có tiếng Thiên Bình:
-Hai người dám làm chuyện bậy bạ ở chỗ này ư?
Chương luống cuống đứng dậy nói:
-Đâu có, làm gì có, anh bị ngã mà.
Thiên Bình sấn đến.
-Bao chỗ không ngã sao anh ngã lên người chị ấy?
-Bị… bị ngã làm… làm sao anh biết ngã khi nào, anh nói thật.
-Chắc chắn anh Chương có tình ý gì rồi, nếu anh ngã lên chị Uyển Như thì cũng phải ngã lên bọn em nữa mới công bằng.
Duệ cũng đến.
Chương không phải kẻ ngu độn, cậu lập tức nghĩ có thể bị mấy cô này tính kế nên mặc kệ, đánh bài chuồn thẳng. Đi xa một quãng vẫn nghe tiếng cười khúc khích của ba cô nàng.
Chương thích ba cô này, hơi tham! Nhưng… Vạn Xuân này đàn ông có thể lấy nhiều vợ, đủ khả năng chăm lo được thì cưới bao nhiêu cũng chẳng ai cấm. Bọn Lượng cũng nói nhiều rồi, gần đây Bỉnh Di cũng xúi Chương mau biến các cô gái thương yêu cậu thành đàn bà vì họ cam tâm tình nguyện nhưng Chương cảm thấy chưa đủ bản lĩnh. Hôm trước cầm tay Thiên Bình cũng run run, tim đập mạnh. Nãy ngã vào người Uyển Như bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi hương con gái.
Yêu một người đã khó, yêu cùng lúc ba người thì biết phải làm sao? Anh em người ta nhìn vào nữa. Lấy con cái nhà người ta mà nhà chưa có, cưới vợ phải có nhà để ở. Cưới ba cô một lúc chả lẽ ngủ chung một giường? Sao có thể? Hoặc xây cái nhà to đùng hoặc nhiều nhà cạnh nhau.
-“Được, nếu mình chiếm được Siêu Loại sẽ cưới vợ, rủ cả bọn anh Lượng cưới cùng cho vui. Mà mình mới hai mốt, lấy vợ thế sớm quá. Bố mẹ cũng chẳng ở đây…”
Nghĩ tới bố mẹ và em gái, Chương lại cố gạt đi. Em gái Chương bây giờ chắc xong lớp 11.
-“Chả biết nó có người yêu chưa, mình mất tích vào cuối hè mà đến đây lại là đầu năm, có khi nó học lớp 12 rồi cũng nên. Mong là mọi người bớt đau buồn vì mình bởi ở đây mình sống cũng tốt.”
Ba cô gái chụm đầu thì thào với nhau ngoài bờ sông, Thiên Bình hỏi:
-Anh ấy là nam nhân đích thực phải không?
Uyển Như thì thào đáp:
-Chắc chắn, không thể là hoạn quan được.
-Làm sao chị biết? - Duệ thắc mắc.
-Hai người chạy ra nhanh quá, chậm thêm một nhịp có phải tốt không. Em lại sợ chị chiếm lợi chứ gì?
Thiên Bình cười ngượng, gật đầu.
-Cảm nhận thế, hoạn quan sao mặt đỏ như gấc, lúng ta túng túng như gà mắc tóc thế chứ? - Uyển Như khẳng định. - Anh ấy vẫn còn là con trai, chưa là đàn ông đâu.
-Vậy phải mau biến anh ấy thành đàn ông, việc này em nguyện dấn thân. - Thiên Bình nói.
-Không thể ép anh ấy được. Giờ chúng ta phải làm thêm giao kèo.
-Giao kèo gì? - Duệ hỏi.
-Sau này chỉ cần là con của anh ấy thì do ai đẻ ra cũng đều là mẹ. Một đứa sẽ có ba người mẹ, được không?
-Được! - Thiên Bình gật đầu. - Em sẽ là mẹ cả.
-Nhưng… - Duệ ngập ngừng. - Em nghĩ Thiên Đức lớn mạnh thì kiểu gì cũng đầy nữ nhân tìm đến. Chưa kể anh ấy là chủ tướng, rồi sẽ còn liên hôn các thứ.
-Cái này chị cần gì phải lo, đứa nào đến sau xếp sau thì phải theo lệ chứ.
-Biết thế hồi trước chị chiếm lợi thế, bây giờ đỡ rắc rối. - Duệ nói.
-Hư! Tại chị nhát chứ trách ai. Thiên hạ người tài hở ra là bị cướp mất, cô nào chả muốn trao thân gửi phận chỗ tốt, chị em mình phải giữ chặt vào.
-Đúng! - Lâm Uyển Như đồng tình. - Anh ấy dám ra tay với Vũ Ninh vương chứ không làm gì chị em mình đâu nhưng phải kín. Đừng để anh ấy biết là bị mắc mưu, anh ấy giận.
-Được, chắc chắn anh ấy là đàn ông thì bớt lo vài phần. Hừ, người ta xinh đẹp thế này, ở chung cả hơn nửa năm mà không dám làm gì, thật mất mặt.
Thiên Bình bảo phải giữ chặt nhưng thật sự thì chỉ cần ba cô sểnh ra một thoáng là mâm cơm lại thêm người đòi ăn.
Đàn ông lo quốc gia đại sự, lo đối phó nhau, lo giành đất xưng vương nhưng lại chả thoát được tay phụ nữ.
Âu cũng là cái liễn.
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
Phạm Tu nghe người về báo tin rằng Duệ và cô thương nhân Lâm Uyển Như sang bờ Bắc liền lờ mờ đoán được ý định của Chương. Ông vừa nói vừa cười:
-Nếu ta đoán không nhầm thì bọn nó đi sứ, chúng nó sẽ đòi Vũ Ninh vương thứ gì đấy.
-Con nghĩ là tiền, bởi vậy cô ả thương nhân mới đi cùng cái Duệ - Bỉnh Di nêu ý kiến.
-Sao chúng lại đòi tiền Vũ Ninh vương? Ông ta nợ gì? - Đoàn Thượng lấy làm lạ.
-Mấy ngày trời chúng nó bắn pháo sáng đêm, tưởng là luyện quân ai ngờ còn lấy đó doạ địch. Ta thật không ngờ. - Triệu Quang Phục cảm thán. - Ấy hẳn là kế rung cây nhát khỉ. Ta mà là Vũ Ninh vương thì ta cũng chả biết phải làm gì trong tình huống như vậy.
Đến lúc nghe tin Duệ và Uyển như trở về với đàn gia cầm trăm con thì ai ai cũng không hiểu. Duệ về làng báo mọi chuyện với Phạm Tu theo lệnh của Chương. Tỏ đầu đuôi thì Phạm Tu lấy làm mừng nói rằng:
-Xưa nó cứ nói biến bước bọt thành tiền, giờ ngẫm ta thấy trên đời này thực không có thứ máy ấy. Nó nói vậy là ám chỉ dùng miệng lưỡi kiếm ra tiền các ông ạ. Nó làm được không thì chúng ra thấy cả rồi, giờ nó còn đem đá, đem cây đổi lấy dân nữa. Thực lòng ta chả biết nói gì, thằng bé này thật lắm trò.
Duệ cho biết Chương đang sắp đặt tiếp đón sứ của Vũ Ninh vương nhưng dùng thế thân là Nguyễn Gia Miêu, con ông hào phú ở Siêu Loại, tiếp sứ thì chẳng riêng Phạm Tu, mà những đầu lĩnh, đều chỉ biết cười.
-Thằng này đúng thật lắm trò, ta đề nghị nên sớm bắt nó làm tế tử làng Vạn không nay mai nhiều cô theo nó quá chúng ta mất phần.
Đoàn Thượng dứt lời liền cười vang, mọi người hùa theo trêu Duệ khiến cô đỏ mặt.
Chương đến làng Nhất Vạn sau khi chào hỏi hết lượt, nhận lời chúc tụng thì họp với bọn Bỉnh Di bởi lúc này có nhiều lưu dân đến xin nương nhờ. Đông người sẽ lắm chuyện nhưng Chương chỉ lưu ý đến gian tế trà trộn.
-Anh tuyển thêm người nhưng tuyệt đối không chọn vào đội của Hổ và chị Xuân. Hai đội này đang nắm giữ binh khí liên quan đến tồn vong của chúng ta.
Bỉnh Di đồng ý nhưng tỏ ra băn khoăn vì đội nữ binh của Xuân chỉ có hơn một trăm, tính cả của Thiên Bình là hai trăm. Đội của Hổ cũng chỉ có chừng ấy, nếu không tăng quân số sẽ nảy sinh vấn đề trợ chiến sau này.
-Tiểu thư Lâm Uyển Như đây sẽ lo tìm người tham gia đội nữ binh. Người là do chúng ta chủ động tìm và chọn ở các nơi sau khi thẩm tra được nhân thân của họ. Tuổi từ mười sáu đến hai mươi lăm hoặc thấp hơn, ưu tiên cô nhi, người nghèo. - Chương nói. - Còn đội của Hổ, cậu ta sẽ tự chọn người nhưng nhờ anh giúp cho.
Bỉnh Di hỏi:
-Hẳn là cậu muốn chọn trai tráng làng Vạn?
-Trước mắt là vậy vì chúng ta cũng chưa cần đông, mỗi khẩu pháo chỉ cần một người biết vận hành thành thục nên khi gấp huy động bổ sung cũng dễ. Hai trăm người sẽ là hai trăm khẩu pháo, sắp tới em sẽ cải tiến để phù hợp cho việc di chuyển cũng như để trên tàu thuyền.
-Hôm trước ta cũng rất tò mò, cậu có thể để pháo trên thuyền bắn sao?
-Thuyền của Uyển Như đây là thuyền buôn nên chuyên chở nặng được, có điều chúng ta cũng cần phải đóng hoặc mua một thuyền chiến đích thực.
-Em có thể lo được việc này!
Uyển Như chợt lên tiếng, song chẳng rõ cô nàng xưng em với ai, Bỉnh Di, Quang Diệu, Võ Văn Dũng… hay là Chương. Mọi người đều nhìn Uyển Như, cô nàng sợ lời mình vừa nói không đáng tin nên nhìn Chương, nói chắc nịch:
-Em có thể mà.
Bấy giờ tất cả mới vỡ lẽ Uyển Như nói với Chương. Thiên Bình không tỏ thái độ gì bởi ngôi thứ đã phân định rõ, đã thống nhất không làm khó Chương nhưng cũng không thể để cá bơi lội tung tăng.
-Vậy nhờ Uyển Như để tâm việc này giúp. Chúng ta còn thiếu thuỷ binh và ta thì vẫn còn nợ Yết Kiêu lời hứa.
Bàn tính gần đến khuya, bọn Chương mới trở về quân doanh. Chương đã quyết định thưởng hậu cho tất cả đội của Hổ, của Xuân và Thiên Bình. Dĩ nhiên tiền thưởng sẽ lấy từ số bạc Vũ Ninh vương đem cho.
Một mình ngồi bên bờ sông khi trăng đã treo cao, Chương suy tính những việc sắp tới đây cần làm. Quân doanh mỗi lúc một lớn, vài ngày nữa có thêm đến ba nghìn dân. Đôi lúc Chương cũng thấy lo và tự hỏi liệu rằng mình cậu có toan tính cặn kẽ hết được không? Cũng phải giao việc dần. Trần Thông hay Gia Miêu là phép thử đầu tiên.
“-Triều đình có hai ban văn võ, thời của mình cũng có dân sự và quân sự. Người làm quân sự thì không làm dân sự tốt được và ngược lại vì sở trưởng. Cần phải tìm cách nào đó mà… người ít quá, càng nghĩ ra việc thì Duệ với Bình hay Như càng thêm bận.”
-Cả ngày bận rồi anh còn không vào ngủ, còn ngồi nghĩ gì nữa?
Uyển Như đến gần Chương tự khi nào và ngồi xuống vạt cỏ.
-Anh cũng bớt suy tư đi, có việc gì cần phân phó cứ nói với bọn em.
-À… cũng không có gì. Chiến thuyền với cả nữ binh ấy mà, để vẹn toàn đều phải nhờ Uyển Như cả.
-Nữ binh thì em thấy không khó, thời buổi này dân tứ tán rất nhiều. Em sẽ chú tâm tuyển nữ nhân.
-Và gia quyến của họ.
-Em biết rồi. Còn chiến thuyền sẽ lâu vì mua thì dễ chứ mang về đến đây mới khó. Có phải anh tính mua một cái về làm mẫu?
-Đúng là như vậy.
-Đóng chiến thuyền cần những thợ lành nghề, hình như anh không có hiểu biết về thuyền nhiều đúng không?
-Thật là… - Chương gãi đầu. - Nhưng ta biết cách biến thuyền chiến trở nên lợi hại.
-Ta cái gì mà ta?
Vừa nói Uyển Như vừa ngồi xích lại gần, vai kề vai với Chương.
-Anh đã thơm em rồi thì em là người của anh, cớ sao anh xưng hô xa cách đến vậy?
-À… thật ra thì ta…
-Anh cũng đừng gọi em là tiểu thư, em muốn được gọi tên thân mật như Bình với Duệ cơ.
-À được, được.
-Anh còn lấn cấn tuổi tác hay sao? Vạn Xuân này gái hơn hai, trai hơn một mới đẹp đấy. Anh kém em một tuổi nhưng anh có khác gì ông già đâu?
-Sao ta lại giống ông già được?
-Vì chỉ có người già mới không thích con gái. Ngoài ba bọn em ra còn có mấy chục cô nữ binh, nhiều cô nhan sắc không thua kém ai mà anh nghĩ xem, anh chả để mắt đến ai. Hay anh là hoạn quan? Chỉ có hoạn quan mới không thích con gái và mặt trắng như con gái thôi.
-Không có mà, không có mà.
-Không có cái gì?
-À… à… ờ… muộn rồi phải mau đi ngủ thôi.
Chương nhổm dậy nhưng Uyển Như đã nhanh hơn, cô nàng kéo nhẹ một cái khiến Chương mất đà ngã đè lên. Cùng lúc ấy có tiếng Thiên Bình:
-Hai người dám làm chuyện bậy bạ ở chỗ này ư?
Chương luống cuống đứng dậy nói:
-Đâu có, làm gì có, anh bị ngã mà.
Thiên Bình sấn đến.
-Bao chỗ không ngã sao anh ngã lên người chị ấy?
-Bị… bị ngã làm… làm sao anh biết ngã khi nào, anh nói thật.
-Chắc chắn anh Chương có tình ý gì rồi, nếu anh ngã lên chị Uyển Như thì cũng phải ngã lên bọn em nữa mới công bằng.
Duệ cũng đến.
Chương không phải kẻ ngu độn, cậu lập tức nghĩ có thể bị mấy cô này tính kế nên mặc kệ, đánh bài chuồn thẳng. Đi xa một quãng vẫn nghe tiếng cười khúc khích của ba cô nàng.
Chương thích ba cô này, hơi tham! Nhưng… Vạn Xuân này đàn ông có thể lấy nhiều vợ, đủ khả năng chăm lo được thì cưới bao nhiêu cũng chẳng ai cấm. Bọn Lượng cũng nói nhiều rồi, gần đây Bỉnh Di cũng xúi Chương mau biến các cô gái thương yêu cậu thành đàn bà vì họ cam tâm tình nguyện nhưng Chương cảm thấy chưa đủ bản lĩnh. Hôm trước cầm tay Thiên Bình cũng run run, tim đập mạnh. Nãy ngã vào người Uyển Như bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi hương con gái.
Yêu một người đã khó, yêu cùng lúc ba người thì biết phải làm sao? Anh em người ta nhìn vào nữa. Lấy con cái nhà người ta mà nhà chưa có, cưới vợ phải có nhà để ở. Cưới ba cô một lúc chả lẽ ngủ chung một giường? Sao có thể? Hoặc xây cái nhà to đùng hoặc nhiều nhà cạnh nhau.
-“Được, nếu mình chiếm được Siêu Loại sẽ cưới vợ, rủ cả bọn anh Lượng cưới cùng cho vui. Mà mình mới hai mốt, lấy vợ thế sớm quá. Bố mẹ cũng chẳng ở đây…”
Nghĩ tới bố mẹ và em gái, Chương lại cố gạt đi. Em gái Chương bây giờ chắc xong lớp 11.
-“Chả biết nó có người yêu chưa, mình mất tích vào cuối hè mà đến đây lại là đầu năm, có khi nó học lớp 12 rồi cũng nên. Mong là mọi người bớt đau buồn vì mình bởi ở đây mình sống cũng tốt.”
Ba cô gái chụm đầu thì thào với nhau ngoài bờ sông, Thiên Bình hỏi:
-Anh ấy là nam nhân đích thực phải không?
Uyển Như thì thào đáp:
-Chắc chắn, không thể là hoạn quan được.
-Làm sao chị biết? - Duệ thắc mắc.
-Hai người chạy ra nhanh quá, chậm thêm một nhịp có phải tốt không. Em lại sợ chị chiếm lợi chứ gì?
Thiên Bình cười ngượng, gật đầu.
-Cảm nhận thế, hoạn quan sao mặt đỏ như gấc, lúng ta túng túng như gà mắc tóc thế chứ? - Uyển Như khẳng định. - Anh ấy vẫn còn là con trai, chưa là đàn ông đâu.
-Vậy phải mau biến anh ấy thành đàn ông, việc này em nguyện dấn thân. - Thiên Bình nói.
-Không thể ép anh ấy được. Giờ chúng ta phải làm thêm giao kèo.
-Giao kèo gì? - Duệ hỏi.
-Sau này chỉ cần là con của anh ấy thì do ai đẻ ra cũng đều là mẹ. Một đứa sẽ có ba người mẹ, được không?
-Được! - Thiên Bình gật đầu. - Em sẽ là mẹ cả.
-Nhưng… - Duệ ngập ngừng. - Em nghĩ Thiên Đức lớn mạnh thì kiểu gì cũng đầy nữ nhân tìm đến. Chưa kể anh ấy là chủ tướng, rồi sẽ còn liên hôn các thứ.
-Cái này chị cần gì phải lo, đứa nào đến sau xếp sau thì phải theo lệ chứ.
-Biết thế hồi trước chị chiếm lợi thế, bây giờ đỡ rắc rối. - Duệ nói.
-Hư! Tại chị nhát chứ trách ai. Thiên hạ người tài hở ra là bị cướp mất, cô nào chả muốn trao thân gửi phận chỗ tốt, chị em mình phải giữ chặt vào.
-Đúng! - Lâm Uyển Như đồng tình. - Anh ấy dám ra tay với Vũ Ninh vương chứ không làm gì chị em mình đâu nhưng phải kín. Đừng để anh ấy biết là bị mắc mưu, anh ấy giận.
-Được, chắc chắn anh ấy là đàn ông thì bớt lo vài phần. Hừ, người ta xinh đẹp thế này, ở chung cả hơn nửa năm mà không dám làm gì, thật mất mặt.
Thiên Bình bảo phải giữ chặt nhưng thật sự thì chỉ cần ba cô sểnh ra một thoáng là mâm cơm lại thêm người đòi ăn.
Đàn ông lo quốc gia đại sự, lo đối phó nhau, lo giành đất xưng vương nhưng lại chả thoát được tay phụ nữ.
Âu cũng là cái liễn.
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.