Chu Phù ngồi dưới khán đài, nghe mọi người vui vẻ nói chuyện, cô có chút không hiểu, chỉ là một buổi khai giảng bình thường có cần thiết phải phấn khích thế không?
Vu Thi Hòa thấy Chu Phù tâm trạng ở trên mây, muốn cô vui vẻ nên nói với cô, “Chu Phù, cậu biết không? Trong lễ khai giảng ngày hôm nay có một giáo sư siêu đẹp trai.”
Chu Phù nghĩ thầm, có thể đẹp trai hơn Thẩm Chi Hành ư?
“Cậu đã nhìn thấy ảnh chụp chưa? Giáo sư đại học đều là những người lớn tuổi.”
“Dù chưa xem anh nhưng mình nghe nói giáo sư này rất trẻ, mới 28 tuổi thôi, không tính là già.”
28 tuổi có thể nắm vững vị trí giáo sư thì đúng là người tài giỏi về mọi mặt. Chu Phù gật đầu, nghiêng đầu thì thầm vào tai Vu Thi Hòa, “Mình biết một giáo sư đẹp trai, cũng 28 tuổi nhưng không giảng dạy ở trường đại học này.”
Vu Thi Hòa mở to mắt, “Không phải là người hôm qua gọi điện với cậu chứ? Cậu thích người đó à?”
Tâm tư bị đoán trúng, Chu Phù cũng thấy hơi ngượng nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, “Sao cậu đoán được?”
“Hôm qua cậu nói chuyện rất lâu hơn nữa buổi tối đi ngủ còn thất thần, nói mớ tên người ta, có lẽ là thích nhưng chưa nói ra? Nên hẳn là câu yêu thầm.” Vu Thi Hòa phân tích rõ ràng, xem ra bình thường đọc không ít truyện tiểu thuyết ngôn tình.
Chu Phù nghe được hai chữ yêu thầm, lồng ngực như bị thứ gì đó chạm vào, ngưa ngứa.
“Đấy không phải yêu thầm, mình công khai yêu mến người ta.”
Giọng nói của Chu Phù trở nên nhỏ dần, giọng điệu thân trọng hơn. Vu Thi Hòa thấy bộ dạng hồn vía trên mây của cô thì không hỏi thêm nữa.
Tò mò khám phá vết sẹo của người khác là giết người không dao.
Người đại diện cho toàn bộ sinh viên lên sân khấu phát biểu là đàn anh cô mới gặp qua, lúc trước cô chưa nhìn kỹ người này lắm. Hôm nay anh ta đứng trên sân khấu, gương mặc ưu tú, nói chuyện khéo léo dễ lấy thiện cảm người nhìn.
Vu Thi Hòa như bị sét đánh, phấn khích lắc tay Chu Phù, “Trong hai phút, mình muốn biết toàn bộ tin tức của anh ấy.”
“Giới tính nam, sinh viên năm 2 khoa quản trị kinh doanh, tên Lương Kỳ Minh.”
Vu Thi Hòa bất ngờ nhìn cô, “Sao cậu biết được?”
“Người nhận nhiệm vụ giúp đỡ tân sinh viên hôm qua là anh ta, cậu thích người kiểu này?”
Vu Thi Hòa ngại ngùng, gương mắt trắng nõn đổi sang màu hồng nhuận. Hai người bạn cùng ký túc xá ở bên cạnh nhìn thấy thì nghiêng đầu tò mò, họ lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra khi nhìn vẻ mặt Vu Thi Hòa.
Chu Phù bật cười, Vu Thi Hòa tính cách hướng ngoại, nói không chừng có thể dễ dàng theo đuổi Lương Kỳ Minh. Cô cảm thấy thiện cảm Lương Kỳ Minh dành cho cô sẽ mau chóng biến mất thôi.
Trong khi Chu Phù đang suy ngẫm thì Thẩm Chi Hành chuẩn bị lên sân khấu. Anh có hơi lo lắng, hít thở sâu vài lần, nhấp một ngụm nước anh khẽ cười, cái dáng vẻ lo lắng này của anh sao lại xuất hiện nhỉ?
Mấy tháng trước Thẩm Chi Hành còn đang giảng dạy tại Đại học B nhưng phía bên Đại học A đã ngỏ lời mời anh đến nhậm chức. Thẩm Chi Hành không chần chừ nhận lời đồng ý, đáng ra anh có thể nói cho Chu Phù biết nhưng ma xỉu quỷ khiến thế nào anh lại muốn tạo sự bất ngờ cho cô.
Chu Phù không biết anh đến đại học A giảng dạy, hơn nữa anh không đưa cô đi nhập học nên hai người đã lâu không gặp mặt, không biết khi nhìn thấy anh Chu Phù sẽ có biểu cảm gì.
Bước lên sân khấu, ánh mắt Thẩm Chi Hành nhanh chóng tìm thấy cô. Ngay giây phút ấy, anh không thể rời mắt sang nơi khác.
Biểu cảm bất ngờ của Chu Phù có điểm đáng yêu, đôi mắt cô vốn to bây giờ tròn xoe nhìn chằm chằm anh.
Khóe môi Thẩm Chi Hành cong lên, mày nhướn nhẹ, trầm thấp cất lời, “Xin chào các bạn học, thật vinh dự khi có thể đứng trên đây để trò chuyện với mọi người.”