Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 3: Anh ấy không phải bạn trai



Chu Phù trở lại giường, cảm thấy hơi khó ngủ, ánh trăng từ bên ngoài hắt vào len lỏi rủ xuống người cô.

Dần dần, hô hấp phập phồng của Chu Phù nhẹ đi, dường như cô đi lạc vào mảnh đất hoang vu, bốn phía đều là rừng cây bao phủ. Cô dùng sức đi về phía trước nhưng mãi không tìm thấy lối thoát, cuối cùng cô nhìn thấy bóng dáng

cao lớn, người nọ xoay người, vươn tay nắm lấy tay cô, đưa cô đến một vườn hoa tỏa sắc.

Cô mơ thấy Thẩm Chi Hành.

Chu Phù lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chi Hành là ở Thẩm gia, khi đó ba mẹ cô mới qua đời, cô được ông nội Thẩm nhận nuôi. Quan hệ giữa ông và ba mẹ cô rất tốt, khi ba mẹ cô còn sống được ông nội Thẩm giúp đỡ khá nhiều.

Ôn nội Thẩm không thích cuộc sống tại thành phố lớn nên một mình ở lại thị trấn nhỏ dưỡng lão. Gia đình Chu Phù làm thủ công mỹ nghệ, ở thị trấn này coi như giàu có mà thị trấn khi ấy còn là điểm du lịch nên sinh sống ở đây không tồi.

Nếu ba mẹ cô không xảy ra chuyện, chắc hẳn Chu Phù sẽ vui vẻ tốt nghiệp cấp ba, nỗ lực đỗ vào trường đại học gần nhà nhưng ông trời không chiều lòng người, cô mới học cấp ba một năm thì ba mẹ gặp chuyện, qua đời cùng một lúc.

Ông nội Thẩm coi cô như cháu gái, không đành lòng để cô gái nhỏ một mình sống tại thị trấn nên tìm cách đưa cô rời khỏi nơi đau lòng này, ông hỏi, “Con có muốn cùng ông tới nhà con trai ông sinh sống không?”

Chu Phù không có họ hàng thân thích, không nơi nào để đi, khi ông nội Thẩm nói vậy cô có hơi dao động. Ôn nội Thẩm là người thân thiết duy nhất cô biết.

Chu Phù không khóc không làm loạn, ngoan ngoãn yên tĩnh trải qua đám tang của ba mẹ. Thật ra cô luôn đau lòng nhưng từ nhỏ đến lớn cô không thích khóc, khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Đúng lúc cô dao động thì một đôi vợ chồng tới thị trấn đón ông nội Thẩm. Đôi vợ chồng kia nhìn rất đẹp mắt, hơn nữa còn dịu dàng. Chu Phù hiện tại không nơi nương tựa, đi đâu cũng vậy nhưng được đi theo gia đình có gia giáo như Thẩm gia coi như là may mắn.

Sau đó cô biết đôi vợ chồng đó là ba mẹ Thẩm Chi Hành, Ngô Thu Trúc nghe chuyện của cô thì mắt đỏ lên, bà từng có một đứa con gái nhưng lại bị chết non bởi vậy bà không dám có thêm đứa trẻ nào nữa.

Ngô Thu Trúc ôm chặt Chu Phù, đôi mắt đứa nhỏ này quá sạch sẽ khiến người ta đau lòng. Chu Phù có hơi né tránh nhưng vẫn ôm lấy Ngô Thu Trúc.

Vợ chồng Ngô Thu Trúc làm xong thủ tục tại thị trấn Tây Lĩnh thì đưa cô và ông nội Thẩm trở về nhà.

Dọc đường đi Chu Phù không nói chuyện, đều là Ngô Thu Trúc chủ động bắt chuyện, bọn họ một người hỏi một người đáp. Cũng may vẫn còn ông nội Thẩm ở bên cạnh nên Chu Phù cảm thấy an tâm hơn.

Chu Phù ngồi xe gần một ngày, cả người mệt mỏi cộng thêm tinh thần không tốt nên ngủ thiếp đi. Cô mơ màng nghe thấy vợ chồng Ngô Thu Trúc nói chuyện gì đó có về Chi Hành, nói về sau anh có em gái chỉ là kém nhau hơi nhiều tuổi.

Đến Thẩm gia, Chu Phù mở mắt, cửa xe được kéo ra, cô thấy một vóc dáng thiếu niên dong dỏng, đối phương cúi đầu nói chuyện với cô, “Chu Phù, chào mừng em đến Thẩm gia. Từ giờ trở đi nơi này là nhà của em, mau dậy nào.”

Chu Phù ngủ tới mức đầu óc mụ mị nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương dễ chịu từ đối phương. Mùi hương này khiến cô càng mê man hơn, giống như ở trên mây.

Ngô Thu Trúc nhìn thiếu niên cười nói, “Con bé chưa tỉnh sao? Vậy con ôm con bé lên phòng nghỉ đi, mẹ nghe ông nội nói con bé vì đau lòng mà gầy đi không ít.”

Chu Phù nghe Ngô Thu Trúc nói vậy, tỉnh táo hẳn, cô mở to đôi mắt giống như con nai nhỏ lạc đường vội vàng lắc đầu, “Dì ơi, con tỉnh rồi.”

“Tỉnh rồi thì tốt, con xuống xe nào, dì dẫn con đi xem phòng của con.”

Chu Phù chuẩn bị xuống xe, có lẽ do ngủ hơi nhiều, đầu óc phản ứng chậm chạp, vừa mới nhấc chân xuống đã lảo đảo ngã.

May mắn thiếu niên đẹp mắt kia nắm lấy tay cô, ôm lấy nửa người Chu Phù, khẽ cười, “Em biến thành sâu ngủ rồi, đến đi cũng không vững.”

Nửa người bị ôm, xung quanh chóp mùi quẩn quanh mùi hương thảo mộc nhàn nhạt khiến Chu Phù trở nên dịu dàng hơn. Cô không dám động đậy, vành tai đỏ lên.

Chu Phù nghĩ thầm, tại sao người này mới gặp cô lần đầu tiên mà có thể tự nhiên được như thế?

Thẩm Chi Hành vẫn luôn giấu kín không để Chu Phù biết, lúc đó không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bởi vậy anh không thấy mất tự nhiên khi hai người tiếp xúc.

Chu Phù mơ một giấc mơ kỳ lạ, hình như cô nghe thấy có người gọi mình, “Chu Phù, Chu Phù …”

Cô bị giọng nói kia làm cho tỉnh giấc, giấc mơ có Thẩm Chi Hành xuất hiện biến mất.

Chu Phù mở mắt nhìn Vu Thi Hòa, ngẩn người hỏi, “Có chuyện gì thế?” “Cậu nên thức giấc rồi, hôm nay có buổi đại hội chào mừng tân sinh viên.” Chu Phù chớp mắt vài lần, cô phát hiện mắt mình có hơi nước, cô khóc sao?

Vu Thi Hòa lại nói bên tai cô, “Chu Phù, ban nãy hình như câu nói mới, gọi tên ai đó. Hình như là cái gì Thẩm ấy, có phải cậu mơ thấy bạn trai?”

Mặt Chu Phù đỏ lên, cô giữ chặt chăn mỏng kéo lên che mặt, “Mình không có bạn trai, anh ấy không phải bạn trai mình.”

※ Táibút:Giữa Chu Phù và gia đình không hề có quan hệ nhận nuôi trên giấy tờ nên nữ chính không sửa họ. Chu Phù trong lòng Thẩm Chi Hành chiếm một vị trí đặc biệt. Chu Phù sau khi học xong cấp hai đã 16 tuổi đến ở nhờ Thẩm gia cũng là chuyện bình thường. Ba mẹ Thẩm là người tốt, ông nội Thẩm cũng vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.