Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 11: Chung quy vẫn có một ngày chúc người khác gia đình viên mãn



Xung quanh có người giơ điện thoại lên chụp ảnh hoặc quay video, nhưng vì bị trở ngại bởi người đông nên chỉ có thể giơ điện thoại lên một cách khó khăn, nỗ lực nhấc tay qua đầu mọi người để quay rõ hình ảnh trước mắt.

Tần Thư cũng giơ điện thoại di động lên.

Dáng người anh cao, vị trí cũng gần nên không có ai cản trở anh, hình ảnh quay được vừa rõ ràng vừa ổn định.

Lúc ráng chiều đỏ rực dần dần tan đi cũng là lúc tiếng đàn dừng lại.

Tống Vân Hồi đứng lên, xoay người định đi đến chỗ Tần Thư.

Bất thình lình một trận vỗ tay nồng nhiệt vang lên.

Tống Vân Hồi:...

Tống Vân Hồi lui về sau một bước.

Sau đó giống như phản ứng lại, cậu thoáng khom người xuống xem như thay lời cảm ơn, sau đó bước xuống nói tiếng 'cảm ơn' với nhân viên công tác.

Đã lâu không được người ta vỗ tay như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà lại có chút không quen.

Tuy không quen nhưng động tác tiếp theo của cậu vẫn lưu loát như cũ.

Đây là thứ đã khắc sâu vào xương cốt, bất luận là thế nào đi nữa cũng không thể quên, càng không thể thay đổi được.

Tống Vân Hồi chuồn mất quá nhanh, nhân viên công tác chỉ vừa mới nói 'không cần cảm ơn', những lời khác còn chưa kịp nói thì đối phương đã hòa vào dòng người không thấy tăm hơi.

Kéo Tần Thư đến chỗ ít người, Tống Vân Hồi tạm thời kéo khẩu trang xuống thở ra một hơi, ngẩng đầu lên hỏi: "Hay không?"

Tần Thư nhìn vào đôi mắt nhạt màu lập lòe dưới ánh đèn của đối phương, đáp: "Rất hay."

Không khen ngợi khoa trương dư thừa, chỉ hai từ đơn giản nhưng lại rất nghiêm túc, hiển nhiên không phải xuất phát từ qua loa lấy lệ.

Tống Vân Hồi cười nói, "Về sau muốn nghe thì cứ việc nói với tôi, tôi biết nhiều bài lắm."

Tần Thư gật đầu.

Lộ trình di chuyển đã sớm được sắp xếp ổn thỏa trước khi khởi hành, đi dạo một ngày lại trở về vị trí ban đầu, hai người đang ở gần bãi đỗ xe mà họ đã đỗ xe lúc đầu, chỉ cần đi bộ vài bước là tới.

Trên đường về Tống Vân Hồi vẫn như cũ ngồi ở ghế phó lái.

Sắc trời đã nhá nhem tối, đèn trong xe đã bật, một màu vàng nhẹ nhàng ấm áp.

Chơi bời cả một ngày trời tuy tinh thần cũng rất phấn chấn nhưng sau khi thả lỏng xong thì mệt mỏi cũng đánh úp tới.

Cuối cùng Tống Vân Hồi nghiêng đầu sang một bên, trực tiếp thiếp đi tại chỗ.

Tay đã không còn chút sức lực nào, điện thoại trong tay cậu nhẹ nhàng trượt xuống, rơi xuống đệm lót dưới chân.

Tần Thư nhìn cậu một cái, sau đó bật xi nhan rồi tấp xe vào lề đường.

Anh cởi dây an toàn, khom người nhặt điện thoại bị rơi xuống đệm lót của cậu lên.

Điện thoại được thiết lập chế độ luôn bật sáng nên lúc nhặt lên anh có thể nhìn thấy rõ giao diện đang hiển thị bên trên.



Tống Vân Hồi đang xem ảnh chụp của ngày hôm nay.

Rất nhiều ảnh, có của cậu, có của anh và cả ảnh hai người cùng chung khung hình, còn rất nhiều ảnh phong cảnh khác nữa.

Tần Thư vô thức nhớ đến tài khoản Weibo mà Tống Vân Hồi đã xóa bỏ trước đó có rất nhiều ảnh phong cảnh, nhưng lại không có tấm ảnh nào chụp chung với bạn bè.

Trong ấn tượng của anh, Tống Vân Hồi luôn thích ghi lại những thứ đẹp đẽ và thích chia sẻ.

"......"

Tắt màn hình điện thoại rồi cất đi, Tần Thư lại lần nữa thắt dây an toàn và khởi động xe.

Anh thả chậm tốc độ xe, chiếc xe một đường vững vàng thong thả lăn bánh về nhà.

Tần Thư lay nhẹ Tống Vân Hồi, nói: "Đến rồi."

Trong xe rất an tĩnh, thanh âm của Tần Thư rất nhẹ, vang vọng quanh quẩn bên tai như âm vang lập thể.

Tống Vân Hồi mở mắt ra, mắt vẫn chưa có tiêu cự, sau khi chớp chớp vài cái, lúc này cậu mới dần dần hồi thần.

Nhận lấy điện thoại Tần Thư đưa qua, cậu chậm rãi cởi dây an toàn ra, cậu vẫy vẫy tay với đối phương, nói: "Hôm nay rất vui, tạm biệt nhé."

"Tạm biệt."

Tống Vân Hồi vừa ngáp vừa mở cửa rồi vào thẳng phòng bếp uống một cốc nước.

Sau khi xuống xe bị gió lạnh thổi, vừa rồi lại uống thêm nước lạnh liền khiến cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bay biến.

Tắm táp xong thay một bộ quần áo khác, cậu liền nằm dài trên sofa, theo thói quen mở Weibo ra.

Sau khi tiến vào, Weibo liền đẩy cậu đến một hot topic.

Phía sau còn có mũi tên bạo đỏ.

[Quảng trường âm nhạc thành phố B, ngắm ráng chiều lãng mạn cùng anh]

Rất văn nghệ, chính là kiểu mà bình thường cậu nhìn thấy liền trực tiếp bỏ qua.

Nhưng mấy chữ 'Quảng trường âm nhạc thành phố B' phía trước lại khó hiểu khiến người ta chú ý.

Tống Vân Hồi cuối cùng vẫn ấn vào xem.

Là một blogger, hôm nay lúc chạng vạng một hơi đăng liên tục mấy video liền, nhìn bối cảnh, đều là quay tại quảng trường âm nhạc của thành phố B.

Cậu tìm thấy mình trong đó, lại còn là đoạn video nằm ở đầu tiên.

Mấy thứ khác thì cậu không nhìn ra nhưng Tống Vân Hồi hoàn toàn nhận ra quần áo của mình.

Rất bắt mắt.

[Áo hoodie đẹp phết!]

[Trai đẹp! Cho dù có che kín toàn thân cũng nhìn ra là một anh đẹp trai nha!]

[Hôm nay tại quảng trường, sau khi anh trai nhỏ áo hồng lên thì không một ai dám đụng vào piano nữa luôn, mở đầu chất lừ như dị ai dám lên nữa hu hu hu QAQ]

[Trong vòng ba phút tui muốn toàn bộ thông tin của anh trai nhỏ áo hồng này]

[......]

Phía sau vẫn còn một đống bình luận nữa nhưng Tống Vân Hồi không đọc, cậu chỉ đọc một vài bình luận gắn liền với hai từ 'áo hồng' kia, đơn giản nhớ lại ảnh chụp chung hôm nay vừa định đăng lên, cuối cùng rơi vào trầm mặc.

"......"

Không tấm nào là không hồng cả.

Cái tay vừa định đăng Weibo thành công bị kiềm lại.

Vẫn là đi xem mẩu truyện tranh nhỏ thôi.

*

Trong quán bar đèn mờ xa hoa trụy lạc, nam nam nữ nữ đang uốn éo thân thể trên sàn nhảy, bầu không khí đã hoàn toàn nóng lên.

Xuyên qua đám người, tìm tới băng ghế dài trong góc khuất, Chung Hứa nhận lấy ly rượu mà bạn bè đưa tới, tháo cà vạt ra ngửa đầu uống một ngụm.

Bên trong là nước.

Hầu kết lăn lăn lên xuống, người đàn ông ăn vận một thân quần áo thương hiệu riêng nhìn cái áo khoác âu phục đang treo trên khuỷu tay hắn, cảm khái tặc lưỡi, "Xã hội tinh anh."

Chung Hứa phớt lờ câu nói của anh ta, nói: "Ít nhất thì đồ uống là giả."

Những người khác đều cười rộ lên.

Khác với những lần tụ tập trước đây, lần này ngồi đây đều là bạn bè, bầu không khí tương đối thoải mái.

Chủ yếu muốn Chung Hứa tới cũng chỉ có thể như vậy, thêm một người ngoài cũng không được.

Trương Giả đưa nước nói: "Cậu mới xuất viện, uống nhiều nước mới tốt chứ."

Những người khác khen ngợi, "Vừa xuất viện liền đi công tác ngay, công ty cậu mà không kiếm được tiền thì ai kiếm được."

Chung Hứa 'ha' một tiếng.

Đèn trong quán bar chập chờn lúc sáng lúc tối, trong phút chốc soi rõ gương mặt mệt mỏi của hắn.

Người khác nói Chung Hứa cuồng công việc, hắn đúng là như vậy.

Vừa xuất viện liền bắt tay vào làm việc ngay, thậm chí ngày nào cũng tăng ca, quả thực có hơi khác biệt với một số kẻ bình thường đến công ty dạo chơi.

Vài người lặng lẽ sáp tới, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói lúc cậu nằm viện Tống Tử Thư của nhà họ Tống tới tìm cậu hả?"

Lông mày Chung Hứa hơi nhíu lại, hắn gật đầu: "Có tới."

"Nào nào nào, hai anh em ta thành thật với nhau chút nhé," Trương Giả nói, "Tuy Tống Tử Thư lớn lên không đẹp bằng Tống Vân Hồi nhưng tính cách cậu ta tốt, lại còn rất quan tâm cậu, cậu nói xem hiện tại cậu mỗi ngày đều bận làm việc tối mắt tối mũi, tìm một người nói chuyện thư giãn thả lỏng xíu không tốt sao?"

Chung Hứa không gật đầu, chỉ uống một ngụm nước.

"Sự tình không như cậu nghĩ."

Thấy thái độ này của hắn, những người khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó chẳng mảy may che giấu sự ngạc nhiên của mình: "Trước đây Tống Vân Hồi theo đuổi cậu, cậu sẽ không thật sự muốn yêu đương cùng cậu ta đó chứ?"

Tống Vân Hồi là ngôi sao, nhưng không phải kiểu người thích bộc lộ cá tính, theo đuổi người khác cũng không đến mức rêu rao cho cả thế giới biết, nhưng những người bình thường chơi thân với Chung Hứa đều dễ dàng phát hiện ra.

Thành thật mà nói nếu không phải người kia xấu tính có tiếng trong giới, nếu đối phương theo đuổi họ thì có lẽ đã không cần tốn công theo đuổi, bọn họ đã sớm dính lấy nhau từ lâu rồi.

Nhưng tệ hại ở chỗ nhân phẩm của đối phương quá kém.

Bọn họ không cảm thấy Chung Hứa là người chỉ biết nhìn mặt, ngay từ đầu đã không cho rằng Tống Vân Hồi có thể theo đuổi được.

Chung Hứa không lên tiếng.

Thái độ này của hắn có hơi kỳ lạ.

"Mẹ nó Chung Hứa lẽ nào cậu......cậu ngẫm nghĩ lại cho thật kỹ xem cậu ta là người thế nào!"

Sau đó là một trận trầm mặc ngắn ngủi.

Chung Hứa đặt ly nước trong tay xuống, nói: "Em ấy là người thế nào tôi hiểu rõ."

Bên cạnh có người nói một câu, "Quan hệ giữa cậu và cậu ta không mặn không nhạt, quen biết không lâu cũng không tính là tốt mà, đừng có gấp gáp đưa ra kết luận như thế."

Anh ta nói xong liền nhìn thấy Chung Hứa ngẩng đầu lên nhìn mình.

.......Cũng có thể không phải đang nhìn mình.

Con ngươi của đối phương có hơi tan rã, không có tiêu điểm, giống như đang thất thần?

Chung Hứa quả thật đang thất thần.

Câu nói vừa rồi thẳng tắp đâm vào não hắn.

Bọn họ cho rằng hắn và Tống Vân Hồi 'quen biết không lâu'.

Nhưng hai người bọn hắn thực ra đã biết nhau từ nhỏ mà.

Vì sao bọn họ lại cho rằng hắn và Tống Vân Hồi biết nhau chưa được bao lâu vậy?

Chung Hứa chậm rãi nhớ lại.

Hình như nghĩ vậy cũng đúng.

Bởi vì sau khi bắt đầu làm việc, hắn và Tống Vân Hồi rất ít khi gặp mặt, không phải vì bận rộn, hình như là vì cái khác.

Nhưng cụ thể là gì thì hắn lại nghĩ không ra.

Cũng không đúng.

Dường như đã rất lâu trước đây, khi còn học cấp ba, quan hệ giữa hắn và cậu đã không còn tính là 'thân thiết' như trước nữa.

Lúc đó là thế nào nhỉ? Hắn chơi của hắn, Tống Vân Hồi mỗi ngày đều ở cùng với người bạn cùng bạn không nhớ nổi mặt kia của cậu.

Còn có rất nhiều thứ gần như bị bản thân quên lãng, Chung Hứa chỉ thoáng nhớ lại một chút mà đầu đã bắt đầu đau như búa bổ.

Di chứng sau tai nạn xe?

Chung Hứa không định nghĩ sâu thêm, người bên cạnh cũng không chú ý tới, bọn họ chỉ là thuận theo đề tài này mà tán gẫu thôi, đột nhiên nhớ tới không đến vài này nữa là sinh nhật người cha Tống Thành của Tống Vân Hồi.

"Tống Vân Hồi nháo ra chuyện lớn như vậy, nghe nói Tống đổng bảo cậu ta quay về, cậu ta không thèm về, sinh nhật Tống đổng lần này cũng không biết cậu ta có về không nữa."

Những người khác sôi nổi bàn luận, bỗng Chung Hứa lên tiếng: "Em ấy sẽ về."

Hắn rất rõ việc Tống Vân Hồi vô cùng xem trọng Tống Thành và Tống Vân Dương, bất luận là ầm ĩ thế nào đi nữa, chỉ cần đến lúc đó cậu sẽ trở về.

Đến lúc đó liền có thể nói chuyện thật tốt với nhau, nói rõ ràng tất cả.

Bọn họ đã quá lâu không gặp mặt trò chuyện cùng nhau rồi.

Những người khác nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dừng lại.

Một buổi tụ tập chỉ uống mỗi nước khẳng định không thể kéo dài quá lâu.

Những người khác biết ngày mai Chung Hứa còn phải đi làm, không giữ hắn lại nữa, nói thêm vài câu với hắn rồi để hắn đi.

Nơi ở cách đây không xa lắm, để tiện đi làm Chung Hứa đã mua một căn phòng gần đây, sau khi tan làm thường sẽ đến đây.

Trong phòng không có người, không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng của thành phố rọi lên sàn nhà cùng với cửa sổ sát đất.

Mở điện thoại ra liếc nhìn ngày tháng, Chung Hứa bật đèn, sau đó rót một cốc nước, tiện tay nhấc khung ảnh đổ gập trên mặt bàn lên.

Cả phòng an tĩnh.

*

"Hửm? Sinh nhật?"

Cửa sổ sát đất mở toang, mang theo gió đêm mát mẻ xông thẳng vào phòng, thổi tan tiếng cười khẽ, "Vậy sao, không nhớ."

Tống Vân Hồi vùi người trên sofa nghe đối phương nói chuyện, mặt mày nhàn nhạt đáp, "Không về."

Giọng nói ở đầu dây bên kia to hơn chút, Tống Vân Hồi rũ mắt xách điện thoại ra xa.

Đến khi người kia nói xong, cậu im lặng chốc lát rồi mới nói, "Tống Vân Dương, tôi biết anh đang nghĩ gì."

Giữa đôi lông mày đã mang theo chút mệt mỏi, Tống Vân Hồi lại nói:

"Nỗ lực nhiều năm như vậy, tôi cũng sẽ mệt."

"Chúc một nhà bốn người các người hạnh phúc viên mãn."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.