Tần Thư thì nhìn phía trước lái xe, Tống Vân Hồi thì nhìn anh, đã vậy còn nhìn một cách trắng trợn không thèm kiêng dè gì, sau đó cảm khái like một phát: “Đẹp trai.”
Điểm đến là thành phố láng giềng, nhưng xuất phát từ nhà rất gần, cũng không xa mấy so với khoảng cách đến trung tâm thành phố.
Sau khi vòng quanh khu nội thành mười mấy phút tìm thấy bãi đỗ xe, hai người cuối cùng dừng xe lại.
Tối qua đã quyết định xong lộ trình vui chơi, Tống Vân Hồi nhìn bản đồ, tính toán xem làm thế nào để đến địa điểm vui chơi đầu tiên.
Cậu nghiêm túc nhìn nhìn, cứ như đã sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, Tần Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ mũ cậu, bảo: “Cậu vẫn chưa ăn sáng, đi ăn sáng trước đã.”
Tống Vân Hồi ngẩng đầu, mắt kính gác trên sống mũi thẳng tắp thoáng trượt xuống.
Để có thể ngắm nhiều cảnh đẹp, cậu thậm chí đã mang theo cặp kính cận mà bản thân không thường dùng.
Trang bị rất đầy đủ.
Tống Vân Hồi cười cười, đáp: “Được.”
Chung quanh đây vừa hay là phố thương mại, tiệm bán đồ ăn sáng rất nhiều, Tống Vân Hồi vừa liếc mắt một cái, tầm mắt liền bị thu hút ngay.
Trước hết cậu mua một hộp bánh trôi nhỏ, tự mình ăn một viên, cảm thấy rất ngon, sau đó xiên cho Tần Thư một viên.
Hai người tạm thời tháo khẩu trang xuống, nhưng đều đội mũ và kéo thấp vành mũ, giữa đường phố xô bồ người người qua lại tấp nập thế này, mấy ai thèm để ý đến một người xa lạ trông như thế nào, đám đông vì thế đã trở thành chiếc ô che chắn cho hai người bọn họ.
Tần Thư rất cao, cậu phải nâng tay cao hơn một chút mới có thể đút chính xác.
Ăn được vài viên bánh trôi, tầm mắt Tống Vân Hồi vẫn đang tuần tra trên đường phố, nhìn trái ngó phải xem còn gì thú vị không.
Vừa nhét bánh trôi vào miệng, Tống Vân Hồi vừa vặn nhìn thấy một tiệm bánh bao chiên.
Tần Thư cũng nhìn thấy.
Giây phút vừa thấy nó anh liền cúi đầu nhìn Tống Vân Hồi ngay, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt lia tới của cậu.
Đã hiểu.
Hai người cùng nhau bước đến tiệm bánh bao chiên.
Lại kéo mũ thấp xuống một tí, Tần Thư liếc nhìn hộp bánh trôi vẫn còn trong tay Tống Vân Hồi, nói với nhân viên cửa tiệm, “Một phần bánh bao chiên nhỏ.”
Giọng của trai đẹp nha!
Nhân viên cửa tiệm ngẩng đầu lên, đập vào mắt đầu tiên chính là hai chiếc hoodie hồng phấn giống y hệt nhau.
Cả hai đều đội mũ, một người thì đang vùi đầu ăn không nhìn thấy mặt, người còn lại thì đeo khẩu trang kín mít, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đây hẳn là hai anh đẹp trai.
Cô trầm tư một giây, sau đó ngộ ra.
Cuối cùng cô đưa cho Tần Thư một phần bánh bao chiên nhỏ đựng trong một chiếc hộp màu hồng, vừa vặn ‘hợp’ với màu áo của hai người.
Lúc cả hai sắp biến mất trong biển người, nhân lúc bây giờ không có khách, cô móc điện thoại ra chụp một bức.
Sáng nay Tống Vân Hồi và Tần Thư đã đi thăm thú hai danh lam thắng cảnh, album ảnh của Tống nào đó lại nạp thêm không biết bao nhiêu ảnh, album ảnh của Tần Thư cũng tăng thêm không ít.
Dạo quanh một vòng công viên Wetland, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa.
Địa điểm đã sớm được định từ trước, chỉ cần có mặt đúng giờ là được.
Hôm qua hai người xem tới xem lui, cuối cùng quyết định chọn một tiệm thịt nướng, nguyên nhân rất đơn giản, chính là nghe đâu tiệm này rất ngon, có cả phòng riêng có thể đặt trước.
Hai người không lái xe mà dự định ngồi xe bus công cộng đến đó.
Hệ thống giao thông công cộng của thành phố này cũng là một trong những nét đặc sắc địa phương, Tống Vân Hồi cảm thấy rất có hứng thú.
Nhưng nhiệt tình của cậu liền nhanh chóng bị một đám người đứng chen chúc ở hàng ghế sau xe bus mài mòn gần như hết sạch.
Đứng ở trạm xe bus, một tay Tống Vân Hồi khoác lên bả vai Tần Thư, gương mặt viết đầy vẻ ‘sống không còn gì luyến tiếc’.
Tần Thư nói: “Gọi taxi đi.”
Tống Vân Hồi gật đầu.
Hai người thỏa thuận thành công, gọi một chiếc taxi.
Tiệm thịt nướng nằm ở lầu hai của một trung tâm thương mại cách đây không xa, rất dễ tìm.
Vào tiệm, ăn cơm, hết thảy đều rất thuận lợi.
Thịt nướng rất ngon, chủ tiệm cũng rất tốt, còn tặng bọn họ một kinh hỉ nhỏ nữa, là hai chiếc móc chìa khóa, một bé heo bà một chú khủng long.
Chỉ là lúc tính tiền đã xảy ra chút ngoài ý muốn.
Nhân viên thu ngân nhìn bọn họ, sau đó mặt mày tươi cười nói: “Tình nhân dùng cơm giảm 20%, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Mãi đến lúc Tống Vân Hồi đã bước ra khỏi tiệm vẫn nghĩ không ra mình và Tần Thư giống tình nhân chỗ nào.
Lúc cậu đang ngẫm nghĩ lại thì Tần Thư vẫn một mực giữ im lặng, sau đó anh nhìn dưới lầu một chút, hỏi: “Ăn kem không?”
Tống Vân Hồi: “Ăn!”
Đề tài thành công chệch đường ray.
***
“Ăn no rồi, nhưng có hơi ngấy.”
Người đàn ông mặc áo khoác dành cho đàn ông trung niên giơ tay: “Ai muốn uống trà trái cây nào?”
Những người khác đều nhao nhao giơ tay.
Bạch Lâm Hoa ngồi ở giữa, mất tập trung nhìn điện thoại, không giơ tay theo họ.
“Được rồi, thiểu số phục tùng đa số, mua trà trái cây rồi về phòng thu âm thôi.”
Vài người loạt soạt đứng lên đi về phía tiệm trà sữa trên lầu.
Phần việc của Sữa Đậu Nành uống không ngon đã hoàn thành xong, hiện tại áp lực đều treo trên đầu bọn họ.
Hôm nay họ đặc biệt đến đây để thu âm bài hát, từ sáng sớm đến giờ đã liên tục làm việc rất lâu, vì thế họ tự thưởng cho mình ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon.
Nhưng chỉ ăn cơm thôi chắc chắn sẽ không đủ.
Bên cạnh tiệm trà sữa có một tiệm kem, bọn họ nhìn nhìn, lại bắt đầu cân nhắc rốt cuộc nên uống trà trái cây hay ăn kem.
Hôm nay Bạch Lâm Hoa không hào hứng lắm, không rảnh ồn ào cùng bọn họ, cậu ta lùi về sau mấy bước, dựa vào tay vịn lan can.
Bên cạnh có người, mặc áo màu hồng, cũng không có chút khí lực nào y hệt cậu ta mà treo trên tay vịn, cậu ta chỉ liếc nhìn một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Cậu ta vừa chuyển mắt liền nhìn thấy một con gấu bông chú bé bọt biển cỡ lớn trưng bày trong tủ kính của cửa hàng đối diện.
Dường như nhớ đến gì đó, cậu ta nhấc điện thoại di động lên chụp một tấm, sau đó cúi đầu gõ chữ.
Kết quả của quyết định ăn kem là người xếp hàng không hề ít xíu nào, Tần Thư xếp hàng, Tống Vân Hồi đứng một bên chờ.
Trung tâm mua sắm có dạng chữ ‘Hồi’ (回), tay vịn lan can vây quanh một vòng, Tống Vân Hồi cứ vậy dựa người vào lan can, cúi đầu xem ảnh chụp của ngày hôm nay.
Kết quả điện thoại vang lên một tiếng.
Là Bạch Lâm Hoa, cậu ta gửi cho cậu một bức ảnh.
Trong ảnh là một con gấu bông chú bé bọt biển siêu to khổng lồ đang được trưng bày trong tủ kính, bên cạnh nó bày đầy những con búp bê và gấu bông nho nhỏ xinh xinh tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Ảnh đã được cắt ghép chỉnh sửa qua, không nhìn thấy khung cảnh xung quanh, toàn bộ đường nhìn đều đầy ắp màu vàng.
Đáng yêu ghê.
“…….”
Bạch Lâm Hoa không nghĩ sẽ nhận được hồi âm ngay lập tức, sau khi gửi tin nhắn xong liền tắt màn hình điện thoại luôn, kết quả nghe thấy điện thoại di động trên tay người bên cạnh vang lên một tiếng.
……Có chút kỳ quái, lại nhìn thêm một cái.
Cậu ta dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn đối phương đang giơ tay gõ chữ.
Đối phương gõ chữ không nhiều lắm, chỉ vọn vẹn vài từ 'đáng yêu' gì đó.
Sau đó di động trong tay cậu ta rung lên.
Một loại cảm xúc không thể nói rõ thành lời đột ngột dâng lên, có nghi ngờ, cũng có không thể tin nổi pha lẫn một chút vui vẻ khó hiểu, cậu ta do dự giây lát, sau đó thẳng tắp xoay đầu nhìn qua.
Cậu ta chỉ nhìn thấy khẩu trang và mắt kính đang gác trên sống mũi của đối phương.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là Sữa Đậu Nành.
Biết ngay cậu đang nói dối mà, cậu đang ở đây, cách tôi gần như thế……
Đang định tiến lên thì người đối diện đã động đậy, cậu xoay người như đang vẫy tay với ai đó, ngón tay nhẹ nhàng lắc lư trong không trung, sau đó liền biến mất không tăm hơi.
Trong tầm mắt xuất hiện một người khác.
Rất cao, rất bắt mắt trong đám đông, trên người cũng mặc chiếc hoodie màu hồng giống cậu, trên tay cầm hai cây kem ốc quế, cảm giác xa cách mười phần lại pha lẫn chút phù hợp không tên.
Nhận lấy kem, ngay cả khẩu trang và mắt kính cũng không ngăn nổi sự vui vẻ của Tống Vân Hồi.
Hai người rời đi cùng nhau.
“Cậu muốn gì?”
Đang ngây người, có người vỗ một phát lên lưng cậu ta, hỏi, “Sau nhiều lần bàn bạc thảo luận, bọn tôi quyết định mua cả hai luôn.”
Bạch Lâm Hoa chậm rãi đẩy tay của anh ta ra, không đáp lời.
***
Ăn cơm xong liền có thêm tinh lực, buổi chiều Tống Vân Hồi và Tần Thư lại đi thêm vài nơi nữa, cuối cùng đi đến quảng trường âm nhạc khá nổi tiếng của thành phố B.
Hiện tại đã sắp chạng vạng, ráng chiều đo đỏ từ phương xa cuồn cuộn kéo đến dần dần nhuộm đỏ bầu trời bên này, rồi lại chuyển thành màu cam chiếu thẳng xuống mặt đất.
Trong quảng trường rất nhiều người, đèn đường đã bật, nhưng dưới ánh đèn lờ mờ rất khó nhìn rõ hình dạng của nhau. Xung quanh có không ít người đã tìm chỗ ngồi xuống, có người vẫn đang luyện tập nhạc khúc, thi thoảng sẽ có người vỗ tay chụp ảnh chung.
Gió se se lạnh, nhưng hoodie trên người vẫn đủ giữ ấm cho cơ thể, hai người vẫn đang hoạt động nên chẳng mảy may cảm thấy lạnh tí nào.
Tống Vân Hồi hơi híp mắt, ngược lại cảm thấy có chút mát mẻ.
Rất lâu rồi không cảm thấy sảng khoái như vậy.
Trung tâm quảng trường là một *vọng lâu màu trắng, bên trong bày trí một cây đàn piano.
(*) Vọng lâu là một cấu trúc gian hàng, đôi khi có hình bát giác hoặc hình tháp pháo, thường được xây dựng trong công viên, sân vườn hoặc khu vực công cộng rộng rãi (chắc giống mấy cái đình nghỉ mát nhỉ)
Bên cạnh hẳn là nhân viên công tác, anh ta nhìn ngó xung quanh hỏi: “Có vị nào biết đàn piano muốn thử một chút không ạ?”
Tống Vân Hồi quay đầu qua nhìn Tần Thư, nói: “Tôi biết một chút piano đấy, muốn nghe không?”
Cậu nói tiếp: “Nếu muốn nghe tôi sẽ đàn cho anh nghe.”
Thanh âm của cậu theo gió truyền tới, bị pha loãng chun chút, khiến nó êm dịu đi vài phần.
Tần Thư nhìn cậu, sau đó gật đầu.
Tống Vân Hồi đẩy đẩy mắt kính, bảo: “Đợi tôi.”
Cậu nói xong liền chạy bước nhỏ rời đi.
Tần Thư nhìn cậu đi về phía nhân viên công tác đang đứng bên vọng lâu, sau đó dừng lại cách anh ta một khoảng, thương lượng cùng đối phương một lúc.
Nhân viên công tác mỉm cười, vươn tay ra hiệu Tống Vân Hồi có thể đi qua.
Tần Thư tiến lên phía trước một đoạn ngắn, cách cậu gần hơn một chút.
Anh vẫn luôn chăm chú nhìn Tống Vân Hồi, lúc lấy lại tinh thần thì xung quanh đã đứng không ít người.
Phần lớn họ đều là du khách tham gia náo nhiệt và người bản địa đến tản bộ, nơi nào có náo nhiệt liền tụ tập lại nơi đó.
Tống Vân Hồi vẫn đang điều chỉnh thử piano.
Động tác của cậu rất trôi chảy, mỗi một động tác đều có mục đích riêng, không hề dư thừa.
Điều này có vẻ như không giống với ‘biết chun chút’ mà cậu nói vừa nãy.
Những người khác cũng đang chờ đợi.
Người xung quanh đã đứng thành một vòng tròn nhỏ, Tống Vân Hồi chú ý thấy nhưng dường như không để ý tí nào, thái độ ung dung không hề thay đổi. Cậu nhìn Tần Thư bên này một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
Tống Vân Hồi đàn bản
Vốn ban đầu còn có người cảm thấy chiếc hoodie màu hồng cùng mũ bóng chày kia không ăn khớp với piano lắm, sau khi âm thanh piano vang lên thì những suy nghĩ này đều bay biến trong nháy mắt.
Mắt của nhân viên công tác bên cạnh thoáng mở to.
Người nhân viên kinh ngạc, quần chúng vây xem cũng kinh ngạc không kém.
Bọn họ không phải người trong nghề nhưng vẫn nghe ra rất hay, đây là một loại cảm thụ nguyên thủy xuất phát từ trái tim.
Ráng chiều xa xa đã đốt đến gần, người ngồi bên piano và piano đều nhiễm lên một màu cam nhàn nhạt, một mảnh ôn nhu cùng mãnh liệt.