Chiếc xe Lincoln phiên bản mới chạy băng băng trên đường lớn, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu liên tục không ngừng, mà bên trong xe lại vô cùng yên tĩnh không tiếng động.
Hơi mát từ quạt thổi ra, Đường Dĩ Phi cong khóe môi, nhìn qua tâm trạng có vẻ vô cùng tốt. Diễn đàn lê quý đôn.
"Chú Trương, gần đây chú có nhìn thấy Eric không?" Đường Dĩ Phi bất giác nâng mí mắt, miễn cưỡng hỏi.
"Tam tiểu thư, cậu chủ Mạc bị cha cậu ấy cử đi Hàng Châu công tác, đã mấy ngày rồi."
Chuyện này lần trước lái xe đưa lão gia đến công ty chú Trương vô tình nghe được.
"Hàng Châu?" Đường Dĩ Phi mở to miệng, khốn kiếp, lén ra ngoài chơi cũng không dắt theo mình, hại mình ở nhà một mình như ngồi tù!
Ở Hàng Châu, Mạc Duẫn Sâm đang cắt băng khánh thành đột nhiên hắt hơi một cái, rồi sau đó trợ lý liền đi lên phía trước, tiến lại nói vào tai anh một câu gì đó.
Mạc Duẫn Sâm biến sắc, lập tức dặn dò người đó mấy câu, rồi lại phục hồi phong tình vui vẻ như cũ.
"Đúng vậy, Hàng Châu là một vùng đất tốt, đông ấm hạ mát, nghe nói, từ xưa tới nay Hàng Châu có rất nhiều mỹ nữ, tam tiểu thư cô cũng phải cẩn thận!"
Chú Trương đã vì nhà họ Đường phục vụ hơn nửa đời người, quan hệ với Đường Dĩ Phi đều rất tốt, vì vậy, ngay trước những người giúp việc khác ông đã không ngại ngùng mà trêu ghẹo cô.
"Con cẩn thận cái gì chứ? Chú Trương chú thật là không biết xấu hổ mà!"
Đường Dĩ Phi không thích người khác cười giỡn chuyện của cô và Mạc Duẫn Sâm, nó giống như là một điều cấm kỵ, người nào nhắc đến cô sẽ trở mặt.
Chú Trương lắc đầu một cái, lộ ra nét mặc già nua giống như đã sớm hiểu rõ tất cả.
"Tam tiểu thư, vị giám đốc điều hành của Vân Thiên kia cũng không phải là người đơn giản, cô nên cẩn thận thì tốt hơn."
Chuyện này cũng là do tình cờ nghe được trên xe, không nghĩ tới lão gia lại bài xích người trẻ tuổi kia đến như vậy.
"..." Đường Dĩ Phi im lặng, đáy lòng giống như bị một cái gì đó hung hăng đè xuống.
Thì ra là coi như không đề cập đến tên anh, chẳng qua là bốn chữ giám đốc điều hành cũng đã khiến trái tim cô căng thẳng.
Truyện chỉ được đăng tại.
Chiếc xe tiến dần vào bệnh viện lớn nhất thành phố Vân Dương, màu đen của thân xe dưới ánh nắng chói chan càng trở nên đẹp mắt.
"Tam tiểu thư, đi thôi."
Đường Dĩ Phi gật đầu một cái, bước vào bệnh viện dưới sự "giám sát" của người giúp việc.
"Xin chào, tôi đến tìm bác sĩ Âu Dương, tôi có hẹn với anh ta hôm nay tái khám." Đường Dĩ Phi hỏi cô y tá ở chỗ tiếp tân, mà cô y tá nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô trong lòng không khỏi hâm mộ.
"Ý của chị là viện trưởng Âu sao?"
Viện trưởng?
Người đàn ông trẻ tuổi kì lạ kia lại là viện trưởng của một bệnh viên thành phố sao?
Chuyện này quả là khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi...
Đường Dĩ Phi oán thầm trong lòng, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn lễ phép mỉm cười, gật đầu: "Vâng, đúng là anh ta."
"Viện trưởng Âu đang thực hiện một ca phẩu thuật lớn, có lẽ phải chờ một chút, chị qua bên kia ngồi nghỉ một lát đi!"
Y tá quan tâm nhìn tay của cô, đưa cho cô một thẻ mã số, chỉ phòng chờ khám bệnh trước mặt.
Đường Dĩ Phi hiểu ý, nhận lấy thẻ số, nói cám ơn liền đi.
"Tam tiểu thư, hay là chúng ta về nhà gọi bác sĩ Phương đến khám cho cô đi, viện trưởng Âu đoán chừng là một người bận rộn, không biết cuộc phẩu thuật này đến khi nào mới xong!"
Người giúp việc lén lút nhìn những người trong phòng chờ khám, mấy người này đều là thân phận thấp kém, tam tiểu thư sao có thể ở chỗ này đợi được?
Không được, nếu như bị lão gia với phu nhân biết được sẽ trách mắng cô.
"Tới cũng đã tới rồi, đợi một chút đi!"
Đường Dĩ Phi nhìn dáng vẻ chau mày lo lắng của cô, không lịch sự cười.