Đường Dĩ Phi không khỏi phiền não trong lòng đứng lên, vào mùa hè nóng bức như thế này tay trái lại quấn băng khiến da cô có hơi ngứa ngáy, làm cô gãi mãi không ngừng.
"Tam tiểu thư, cô không nên lấy tay gãi, như vậy rất khó hồi phục."
Người giúp việc đứng bên cạnh, nhìn thấy động tác vừa rồi của cô liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Đeo cái này nóng quá, tôi không chịu được..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Di Phi ủy khuất, bỉu môi than phiền nói.
Reng reng ——
Điện thoại di động trên bàn kêu, Đường Dĩ Phi chưa kịp lấy thì người giúp việc đã nhanh hơn một bước chộp lấy, nhìn thấy tên người gọi, liền nhíu mày lại, rồi sau đó nhấn phim nghe.
"Xin chào, đây là điện thoại của tam tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia Lâm Khả bị giọng nói này làm cho giật mình, đợi lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lên tiếng nói: "Phiền cô chuyển lời tới Phi Phi, chuyện cô ấy nhờ tôi đã làm xong rồi."
"Được, nhất đinh." Nói xong, không đợi Lâm Khả dò xét thực hư, người giúp việc đã cúp máy.
Trên giường lớn, Đường Dĩ Phi bất đắc dĩ trở mình.
Xem đi, hậu quả của việc làm cho Đường Kim Hải tức giận quả là nghiêm trọng, cái này cũng không cái kia cũng không, ngay cả điện thoại cũng không được đến tay cô.
Coi như là cô muốn nhờ Mạc Duẫn Sâm tới cứu cũng không có cách nào.
Xưa nay anh hai luôn đứng về phía mình vậy mà bây giờ lại chung một chí tuyến với ba Đường, nhất trí không cho cô trở về Vân Thiên.
"Nói cái gì?" Đường Dĩ Phi chán đến chết, xoay người trên giường lớn, vùi mặt xuống gối, chậm rãi hỏi từng chữ một.
"Lâm tiểu thư nói chuyện cô nhờ cô ấy đã làm xong." Người giúp việc chuyển lời chi tiết.
Đường Dĩ Phi chợt nhớ, suýt chút nữa cô đã quên chuyện này!
Lần này công ty tung ra sản phẩm cô thiết kế, mà cô lại bổ nhiệm Muse làm gương mặt đại diện, bây giờ Khả Khả lại gọi điện thoại tới nói Muse đã đồng ý.
Chuyện này có thể nói mình đã làm rất tốt, nhưng nghĩ đến sẽ bị một tên tổng giám Giang gì đó tổng bộ cử tới tới đoạt lấy công lao!
Ngẫm lại đã cảm thấy không cam lòng!
Đây chính là thiết kế của mình, là idea của mình!
Dựa vào cái gì lại chắp tay nhường cho người ta? Để cho người ta có được thành quả của mình?!
Bỗng nhiên, Đường Dĩ Phi cảm thấy mình không nên ngồi chờ chết trong nhà nữa.
Vì vậy, hoắc mắt cô đã leo từ trên giường xuống, đi nhanh vào phòng thay quần áo.
Người giúp việc thấy thế liền theo sát phía sau.
"Tam tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Đường Dĩ Phi cũng không quay đầu lại, đứng trong phòng tùy ý cầm một bộ quần áo, chân tay vụng về thay, vừa biện lí do: "Hôm trước tôi hẹn với bác sĩ Âu Dương, hôm nay tái khám."
"Tam tiểu thư, tôi lập tức gọi điện cho bác sĩ Phương, cô đừng đi ra ngoài, bên ngoài nóng lắm, không tốt đâu."
Người giúp việc cứ cằn nhằn mãi khiến cô phải đau đầu, bất quá cô cũng đâu phải là con nít mới lớn.
"Trời nóng như vậy đừng làm phiền bác sĩ Phương, tôi sẽ tự đi bệnh viện thành phố khám bệnh, hơn nữa cũng đã hẹn với bác sĩ Âu Dương, để người ta leo cây cũng không hay, nếu cô không yên tâm có thể cùng đi với tôi!"
Người giúp việc suy nghĩ một chút, có mình đi theo, tam tiểu thư cũng sẽ không làm loạn, vì vậy gật đầu.
Nay ông bà chủ không có ở nhà, nhị thiếu gia cũng đi ra ngoài với tiểu thư Ôn Nhu, mình ở nơi này trông chừng tam tiểu thư cũng chán, không bằng nhân cơ hội này ra ngoài hóng mát một chút?
"Nhưng mà tam tiểu thư cô nhất định phải cẩn thận, để tôi đi nói chú Trương chuẩn bị xe."
"Được, đi đi."
Đạo cao một thước, ma cao một trượng, một người giúp việc nhỏ, chẳng lẽ tôi còn không thoát được cô sao?