Chỉ là...... Nam Cung Thiên Mạc hơi cau mày, nhìn nhìn nhục hành mềm nhuyễn ngủ say trong tay không hề có dấu hiệu thức tỉnh, nhẹ nhàng sờ......
Thân mình Liễu Như Phong giật nảy, mi tâm nhăn càng nhiều hơn, nhưng vẫn như cũ không phát ra tiếng......
Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, chậm lại tốc độ ngón tay trừu tống tại trong cúc huyệt nóng ấm, men theo tràng vách, chậm rãi nhu động, từ trong trí nhớ mò đến hướng có một chỗ nổi lên ở sâu bên trong......
Thân thể hoàn toàn thả lỏng dịu ngoan, không thể chống cự ngón tay Nam Cung Thiên Mạc dần dần xâm phạm vào chỗ sâu bên trong thân thể.
Khi chỗ mẫn cảm ở sâu trong cơ thể kia bị nhẹ nhàng đè lại, Liễu Như Phong nặng nề mà thở dốc một tiếng, thân mình không thể điều khiển tự động hơi hơi run rẩy, cái loại khoái cảm quen thuộc lại xa lạ này, tại ngón tay Nam Cung Thiên Mạc không giống như không buông tha mà kích thích, từng cơn sóng đánh úp về phía toàn thân.
Chỉ là, nghĩ đến sẽ bị phế bỏ võ công, đánh gãy gân mạch, trở thành một thị cơ phế nhân, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy lúc này trong thân thể bắt đầu khởi động một dòng nước xiết, giống như một loại yêu ma khủng bố, mang đến chỉ có hủy diệt cùng tuyệt vọng, toàn bộ không có nửa phần khoái cảm......
Nhìn thấy nhục hành trong tay vẫn mềm mại như cũ, Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, cho dù chỗ mẫn cảm ở sâu trong thân thể y, bị nhu ấn không chút nào ngừng nghỉ, chà xát đùa giỡn, cho dù da trên thân thể y đã nổi lên sắc tình đạm đạm, cho dù đôi cánh môi kia không thể đè nén càng lúc càng ồ ồ thở dốc...... nhưng khuôn mặt tuấn tú này vẫn như cũ có vẻ có chút xanh trắng, thậm chí, nhục hành trong tay hoàn toàn không có phản ứng......
“Ngươi rốt cuộc e ngại cái gì?” Nam Cung Thiên Mạc hơi có cảm giác không kiên nhẫn, cúi người cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy hầu kết, chậm rãi gặm cắn hỏi.
Nếu đã quyết định làm cho thị vệ bên người này từ đầu đến chân, đều hoàn toàn thuộc về mình, Nam Cung Thiên Mạc cũng không nguyện ý trong lúc chính mình hưởng thụ, người dưới thân lại chỉ có thể yên lặng nhẫn nại thống khổ...... tình hình vốn là phải vui thích, mà không phải là một xác chết......
Huống chi, Nam Cung Thiên Mạc cực thích Liễu Như Phong tại thời điểm hoan hảo cùng giữa dòng khoái cảm lộ ra sự mê mang, yếu ớt cùng bất lực...... Đó là một loại biểu tình khiến Nam Cung Thiên Mạc cực kỳ thỏa mãn......
Nhãn tiệp Liễu Như Phong run rẩy, hơi hơi nhẹ nhàng mở ra, mang theo loại cảm xúc nhẹ nhàng, yếu nhược có thể dễ dàng phá vỡ, nhưng lại làm cho người ta ẩn ẩn cảm giác có một loại kiên cường.
“Công tử...... là muốn phạt thuộc hạ làm...... thị cơ của công tử?” Âm điệu có chút mặn chát, từ trong đôi môi tái nhợt của Liễu Như Phong, phát ra.
“Không sai!” Nam Cung Thiên Mạc giương mi, nhìn thấy sắc mặt Liễu Như Phong dưới thân nháy mắt xám trắng, đôi mắt tuyệt vọng, thân thể dần lạnh xuống như băng.
“Ngươi không muốn?” Thanh âm Nam Cung Thiên Mạc không tự chủ được lạnh xuống.
Nhớ tới mới vừa rồi trong viện, hai tay Liễu Như Phong ôm chặt Dạ Thất......
Nam Cung Thiên Mạc lắc lắc đầu, Liễu Như Phong không phải dạng như Cơ Thanh lấy sắc mà thân cận nam nhân, âm nhu mang theo mị hoặc. Chính là tương phản, Liễu Như Phong kỳ thật là một nam nhân mang đủ tính công kích dẻo dai cùng tính kiên cường, mặc dù ở trước mặt chính mình, luôn luôn biểu hiện một chút dịu ngoan, toàn bộ không có nửa phần sắc nhọn. Nhưng tựa hồ trừ bỏ chính mình, cho dù là ở trước mặt mẫu thân, Liễu Như Phong cũng hoàn toàn vô pháp che dấu thiên tính cường hãn sắc nhọn trên người!
Mà nay, hiển nhiên cũng là vì mẫu thân tùy ý ý nguyện của y, đưa y đến sân viện quạnh quẽ này, mà không phải đem một cấp dưới cường lực như vậy, gắt gao nắm trong lòng bàn tay...... Cho dù mẫu thân hoài nghi, quan hệ chính mình cùng Liễu Như Phong vô cùng, cũng không thực sự hạ quyết tâm, động thủ bỏ Liễu Như Phong......
Lấy sự hiểu biết của Nam Cung Thiên Mạc đối Liễu Như Phong, cư nhiên tin tưởng Liễu Như Phong thật ra có nguyên nhân, tuy rằng cũng biết, Liễu Như Phong đối với chuyện thị tẩm, tuyệt không giống miệng y nói, cam tâm tình nguyện, nhưng chưa bao giờ từng ngỗ nghịch chính mình.
Hay là, trực tiếp thử xem dược Cơ Thanh mang đến? Cơ Thanh từng bởi vì tình thú, dùng qua vài lần xuân dược, còn để lại một ít......
Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi có chút buồn rầu, sao thủ đoạn ở trên người Cơ Thanh luyện ra, cũng hoàn toàn vô dụng? (Ax! Giờ mới bít Mạc ca dùng Cơ Thanh làm công cụ luyện tập để nâng cao “tay nghề” về “phục vụ vợ”! Bó tay chào thua! @[email protected]!)
Nam Cung Thiên Mạc thật ra chưa bao giờ hoài nghi qua Liễu Như Phong sẽ phản kháng chính mình.
Quả nhiên, sau một hồi dừng động tác, chỉ nghe thanh âm Liễu Như Phong chua xót, cúi đầu nói: “Thuộc hạ...... không dám! Chỉ là...... công tử...... không trước tiên...... phế...... phế đi võ công của thuộc hạ...... cùng...... gân mạch...... sao......?”
Một câu, tựa hồ hao hết tâm lực cùng tinh khí của Liễu Như Phong, thật vất vả mới nói xong, Liễu Như Phong đã không tự giác ngừng lại hô hấp, lẳng lặng chờ đợi Nam Cung Thiên Mạc động thủ tuyên án khổ hình cuối cùng......
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt Liễu Như Phong trốn tránh vô định, đột nhiên tỉnh ngộ. Nguyên lai, y một mực nghĩ điều này! Khó trách vô luận chính mình khiêu khích đùa giỡn như thế nào, cũng không thấy nửa phần phản ứng......
Vô luận là ai, khi nghĩ đến chuyện như vậy, cũng vô pháp có thể phản ứng......
Nam Cung Thiên Mạc cẩn thận đánh giá thân hình dưới thân vẫn như cũ ôn thuần thuận theo, cho dù là có ý tưởng như vậy, nhưng vẫn như cũ toàn bộ nhu thuận không đề phòng.
Đáy lòng Nam Cung Thiên Mạc nóng lên, rút ra ngón tay ở trong huyệt tử căng chặt kia, cởi ra y sam trên người, đem dục vọng chính mình đã sớm sưng trướng, nhẹ nhàng để ở huyệt khẩu, nhìn vẻ mặt trên mặt Liễu Như Phong, chậm rãi cường hành bức ép đẩy vào......
Không thống khổ như trong ý nghĩ, lại phát giác chỗ tư mật dưới thân, bị cường ngạnh mở ra, hạ thân nóng rực mà cứng rắn, lấy một loại động tác cực thong thả, từng chút từng chút xâm nhập chỗ sâu bên trong thân thể......
Liễu Như Phong có chút lo sợ không yên mà khó hiểu, nhưng kinh nghiệm vài lần hầu hạ, nhắc nhở y, cố không để chua xót cùng buồn bã tuyệt vọng trong lòng gia tăng, ngậm chặt môi, cố gắng thả lỏng thân thể, nhẫn nại chỗ nguyên bản chỉ điểm không tiến bên trong thông đạo, bị cự vật cứng rắn dâng trào kia, nghịch hướng tiến nhập khuếch trương đẩy đến không chịu nổi cùng ê ẩm đau đớn, nam nhân phóng túng trên người, cảm giác áp lực khuất nhục, tùy ý vật nam tính kia không kiêng nể gì xâm phạm tiến vào chỗ sâu bên trong thân thể chính mình......
Dục vọng dần dần chen vào chỗ sâu bên trong, làn da nơi hạ phúc dính sát vào chỗ ẩn mật nhất dưới thân, cơ hồ có thể cảm giác được huyệt khẩu kia hơi hơi nhu động, tràng vách non mềm run rẩy gắt gao quấn chặt hơn, giống như muốn chính mình vĩnh viễn ở lại bên trong, mang theo độ nóng ấm ở chỗ sâu trong thân thể hấp thụ áp sát dục vọng mẫn cảm......
Tuyệt vời cùng khoái cảm trong trí nhớ như nhau......
Nam Cung Thiên Mạc dừng lại động tác nơi thắt lưng, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn hơi thống khổ cùng hổ thẹn của Liễu Như Phong, thỏa mãn thở dài một tiếng, phủ xuống, gắt gao ôm thân thể lõa lồ có chút lạnh lẽo của y......
Nhẹ nhàng ngậm vành tai lạnh như băng kia, chậm rãi mút cắn miếng thịt mềm hơi mỏng, Nam Cung Thiên Mạc buồn cười dùng ngữ điệu mang theo tia trách cứ, cúi đầu nói: “Như Phong, ta khi nào thì nói qua muốn phế võ công cùng gân mạch của ngươi?”
Thân mình Liễu Như Phong chấn động, nhịn không được mạnh quay đầu lại, nhìn hai mắt Nam Cung Thiên Mạc, kinh ngạc nói: “Chỉ là, công tử không phải nói...... để cho thuộc hạ làm thị cơ...... quy củ trong cốc......”
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, cũng may chính mình phản ứng nhanh, buông miệng, nếu không...... (Nếu ko Phong ca nhà ta mất cái lỗ tai òi! @[email protected]!)
Nam Cung Thiên Mạc ngẫm lại, lại nhịn không được cười ra tiếng, duỗi lưỡi liếm môi một chút, đối với miếng thịt non mềm trong miệng không cánh mà bay, có chút tiếc nuối, bất quá, giờ phút này chính mình đưa lên miệng hai phiến thịt non mềm khác, cũng coi như không tồi, có thể tha thứ tên gia hỏa tự vọng động này......
“Như Phong, ngươi là của ta! Ta chưa nói qua, ngươi có thể quản phá mấy cái quy củ lặt vặt này?” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ muốn trừng phạt bằng cách động động dục vọng chôn sâu bên trong thân thể Liễu Như Phong, cắn hôn lên đôi môi trước mắt......
Tịnh không phải hoàn toàn là thị cơ? Vậy là cái gì? Thị vệ đồng thời cũng coi như chỉ thị cơ? Bất luận như thế nào, so với trở thành một thị cơ phế nhân thì vẫn tốt hơn......
Tâm Liễu Như Phong buông lỏng, môi bị chặn kín không thể nói, chỉ có thể vui sướng mà cảm kích nhìn Nam Cung Thiên Mạc phía trước mắt. Theo đầu lưỡi bá đạo xâm nhập kia tiến vào, láu lỉnh duỗi phiến lưỡi ra, để cho nó bao lấy, liếm cắn rồi dừng lại đùa giỡn......
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc trầm xuống, cười nhìn nhìn Liễu Như Phong, thắt lưng mãnh liệt trước sau đong đưa......