Đã thấy trước mắt bóng người chợt lóe, trong lòng Liễu Như Phong đề phòng, thân thể nháy mắt căng thẳng, hai tay hơi rũ xuống, nội lực cấp chuyển, đã làm tốt tư thế chuẩn bị tùy thời ra tay.
Lại nghe thanh âm Dạ Thất đè thấp vang lên: “Tổng quản Thiên Hành! Phối hợp ta!”
Liễu Như Phong ngẩn ra, hiểu được, quả nhiên là Thành Dịch xảy ra vấn đề, chắc là Dạ Thất đến tìm kiếm bị tổng quản Thiên Hành phát hiện tung tích, truy tung đến tận đây!
Đang nghĩ ngợi, đã bị Dạ Thất bên người tiến lên, một phen gắt gao ôm trụ, lực đạo quá lớn, khiến thân thể Liễu Như Phong không tự chủ được ngửa ra sau, phía sau lưng đánh lên đại thụ trong viện.
Liễu Như Phong bị một phen xả loạn vạt áo chính mình, hơi hơi nhíu mày, phát hiện hai chân Dạ Thất hơi tách ra, lập tức đặt tại bên cạnh chính mình, thân thể kề cận, cơ hồ kề sát ở trên người chính mình...... tư thế lúc này, rõ ràng đã bị Dạ Thất gắt gao áp chế ở trên thân cây.
Liễu Như Phong nhắm mắt, nhịn xuống cảm giác không khoẻ nổi lên trong tâm.
Dạ Thất cúi đầu, một phen kéo ra vạt áo trước ngực của Liễu Như Phong, gần như kịch liệt hôn cắn khoang ngực lõa lồ của Liễu Như Phong.
Trong lòng Liễu Như Phong cứng lại, cưỡng chế sự khó chịu tại nơi lòng. Làm cho chính mình tận lực không chú ý đến động tác của Dạ Thất, toàn tâm chú ý sườn phòng trong viện; vào sân, nhưng không có hiện thân, ngược lại bóng người ẩn ở bên tường—— tổng quản Thiên Hành.
Không ai phát hiện, trong khe hở của khung cửa sổ nơi chủ ốc đối diện sân, một đôi nhãn tình lạnh như băng, nhìn chằm chằm Dạ Thất cùng Liễu Như Phong! (hí hí! Xuất hiện rùi, ta sung sướng wá!)
“Ách......” Liễu Như Phong kinh động thở suyễn một tiếng, trăm triệu không nghĩ tới, Dạ Thất đột nhiên mút đầu nhũ một bên ngực.
Liễu Như Phong kinh hoảng tức giận, hai tay theo bản năng đẩy, đang muốn đem Dạ Thất trên người đẩy ra, bất chợt tỉnh ngộ, vội biến đẩy thành ôm, hai tay nhẹ nhàng mà đặt lên vai lưng của Dạ Thất.
Quả nhiên, bóng người góc tường, hô hấp hơi hơi ngưng lại, nếu không phải Liễu Như Phong vẫn chú ý, cơ hồ không thể phát hiện ra.
Đồng thời hai tay dừng ở vai lưng Dạ Thất, Liễu Như Phong mẫn tuệ sâu sắc cảm nhận được, thân mình Dạ Thất hơi hơi run lên, hô hấp nặng nhọc, lập tức, động tác Dạ Thất càng làm càn hơn.
Môi lưỡi bao hàm chứa đựng một bên đầu nhũ, chuyển quanh vòng, khẽ cắn nhẹ liếm, hai tay bên hông đột nhiên dùng sức, gắt gao áp sát thân thể Liễu Như Phong, mà chỗ dục vọng của Dạ Thất cứng rắn như lửa, gắt gao đặt tại dưới hạ thân của Liễu Như Phong......
Dạ Thất cư nhiên đối chính mình nổi lên dục vọng?!
Liễu Như Phong xấu hổ càng thêm nổi giận, nhưng trong lòng biết bóng người nơi góc tường kia chưa rời đi, chỉ đành cắn răng ngăn chặn cảm giác khó chịu, ngẩng đầu nhìn trời, để ngừa bị người nọ nhìn thấy sự tức giận trên mặt.
Không biết qua bao lâu, Dạ Thất rốt cục buông tha đầu nhũ bị hắn mút đến sưng đỏ, duỗi tay kéo ra vạt áo trên người Liễu Như Phong, môi lưỡi liếm hôn từng chút từng chút trên da thịt tinh túy, đường cong rõ ràng, một đường dần dần đi xuống......
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy lý trí chính mình bị chia ra, một bên bị thị huyết giết chóc đánh tan, một bên gắt gao giữ lại một tia thanh minh cuối cùng, rốt cục nghe được thân ảnh người nọ vừa động, tiếng gió rất nhỏ, lặng yên rời đi.
Liễu Như Phong nhẹ nhàng thở ra, vẫn không chú ý tới cặp nhãn thần chứa đầy lửa giận kia nơi song cửa sổ cũng lặng lẽ biến mất......
Liễu Như Phong một chưởng đem Dạ Thất trước người đã động tình, đã thấm đầy dục vọng, một chút cũng không phát hiện ra, đánh bay ra ngoài. Lạnh lùng nhìn Dạ Thất từ trên mặt đất xoay người ngồi dậy, phun ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn lại đây, lập tức cười khổ duỗi tay lau đi vết máu nơi khóe miệng.
“Ta......” Dạ Thất có chút gian nan đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh thị huyết của Liễu Như Phong, muốn giải thích, nhưng lại không biết nói từ đâu......
Liễu Như Phong mặt lạnh lùng, không nghe Dạ Thất biện luận, chưởng tay phải duỗi ra, mũi chân dùng sức, thân hình chớp lóe nháy mắt đã tới bên cạnh Dạ Thất, nội kình trong bàn tay phóng ra, mang theo tiếng gió thét sắc bén, ấn hướng ngực Dạ Thất.
Thần sắc Dạ Thất buồn bã, song chưởng lần lượt thay đổi, hộ ở trước ngực.
Chỉ nghe “Binh” một tiếng.
Dạ Thất đón đỡ một chưởng của Liễu Như Phong, cước bộ hơi lui vài bước, khí huyết trong lồng ngực quay cuồng.
Dạ Thất cưỡng chế cơn sóng huyết tinh xông lên khoang miệng, ngẩng đầu lên, đang muốn lần thứ hai mở miệng......
Đã thấy hai mắt Liễu Như Phong chứa đầy sát khí, thân hình như chớp, ra tay như gió, đã tới gần bên người, tay trái như trảo, bắt hướng cổ họng Dạ Thất; tay phải như núi, đánh úp về phía trái tim Dạ Thất!
Thê lương trong tiếng gió, sát khí thấu xương, hiển lộ không thể nghi ngờ!
Dạ Thất cứng người, hiểu được trong lòng Liễu Như Phong lúc này quả thật vẫn còn sát ý.
Dạ Thất bình ổn hô hấp, xoay chuyển thân lưng, thân thể nghiêng qua một bên, trong không gian, song kích của Liễu Như Phong trí mạng thiểm qua.
Liễu Như Phong không thu tay lại, mũi chân điểm đất, thân hình xoay chuyển, song chưởng lăng không một đường, nội kình bức ra, đem quần áo Dạ Thất thổi làm cho”liệt liệt” rung động, lại đánh úp về phía cổ họng cùng trái tim của Dạ Thất......
Dạ Thất cắn răng, thân hình vội lui, song chưởng một tay cắt về phía mạch cổ tay của Liễu Như Phong, một tay nghênh hướng trước ngực......
Cổ tay trái Liễu Như Phong phản lại, buông tha cổ họng Dạ Thất, bắt hướng cổ tay đánh úp lại.
Cổ tay Dạ Thất trầm xuống, nháy mắt nhượng tay trái Liễu Như Phong đi qua.
“Hai người các ngươi điên rồi? Không sợ sẽ kinh động công tử?” Một tiếng quát khẽ truyền đến, phía trên xà nhà trong viện, một đạo bóng đen lóe ra, thẳng phóng đến chỗ hai người......
“Binh! Ba!” Hai tiếng trầm đục.
Lưỡng chưởng đánh trúng, Liễu Như Phong đề khí thả người, phiêu nhiên lui về phía sau hai bước, phát ra một tiếng; Dạ Thất cũng kêu lên một tiếng đau đớn, lui ba, bốn bước, mới đình ổn thân hình.
Bóng đen trong không trung tuỳ thời, hạ xuống, ngăn cách hai người. Lưng quay về phía Dạ Thất, đối mặt Liễu Như Phong, chính là Dạ Bát!
Đồng tử Liễu Như Phong co rụt lại, cười lạnh nói: “Dạ Bát! Ngươi muốn giúp Dạ Thất?”
Dạ Bát nhíu mày, đảo mắt ý bảo Liễu Như Phong nhìn chủ ốc, thấp giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm! Dạ Thất cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi! Thế nào lại đến mức này?! Ai ta cũng không giúp. Chỉ là kinh động công tử? Bị phạt chỉ là hai người các ngươi! Nhưng nếu lại kinh động Lễ phu nhân, làm sao có thể thu hồi?”
Liễu Như Phong cứng họng, nghĩ lại, thời gian Dạ Thất, Dạ Bát đến đây, tuy rằng khinh thường thị vệ bảo hộ sân, nhưng đối chính mình coi như luôn luôn có tốt hơn một chút. Dạ Thất cũng chưa từng rõ ràng biểu lộ ra đối chính mình có ý đồ gì......
Chẳng lẽ...... là bởi vì động tác vì che giấu của chính mình khi đó, khiến cho Dạ Thất hiểu lầm? Trong lòng Liễu Như Phong cười khổ, Dạ Thất coi mình là ai? Chỉ vì vâng lời công tử? Chính mình thích bị nam nhân ôm?
Nếu chính mình vì nhất thời thống khoái, giết Dạ Thất, tình thế rõ ràng đều là bất lợi, huống chi lúc này Dạ Bát đã hiện thân, nếu hai người hắn liên thủ, mặc dù liều mạng trọng thương, hoặc khả giết Dạ Thất, rồi lại như thế nào giao đãi trước mặt công tử? Bên cạnh công tử vốn không có người, thân là ảnh vệ Dạ Thất, từ trước đến nay rất được công tử coi trọng, nếu bị chính mình giết, nghĩ đến công tử sẽ thập phần khó xử......
Mà Lễ phu nhân cũng đã biết sự tồn tại của Dạ Thất, nếu Dạ Thất chết, rồi lại như thế nào hướng Lễ phu nhân giao đãi? Nhưng là, như vậy sẽ phá hủy đại sự của công tử...... năm rộng tháng dài, món nợ này vẫn sẽ ghi lại rõ ràng......(hix! Chết bạn Thất rùi!)
“Cổn!” Liễu Như Phong nhắm mắt, thanh âm vì miễn cưỡng khắc chế xung động ra tay cùng áp lực dục vọng giết chóc mà thấp không thể nghe thấy.
Dạ Bát rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người lôi kéo Dạ Thất, lại ẩn vào chỗ bóng tối nơi xà nhà.....
Dạ Thất ảm đạm nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, thân hình tung lên, bóng dáng tiêu thất.
Liễu Như Phong sửa lại quần áo hỗn độn không thể chịu nổi trên người, đứng ở trong viện, lặng im nửa ngày, bình ổn tình tự, mới bước đi hướng chủ ốc.
Vào cửa một cái chớp mắt, hơi thở âm hàn nghênh diện đánh tới, Liễu Như Phong cả kinh, giương mắt nhìn lên.
Nam Cung Thiên Mạc đang ngồi ở bên giường, nghiêng dựa vào trụ giường, trên mặt không có biểu tình, ánh mắt hơi hơi nheo lại, âm lãnh nhìn Liễu Như Phong nơi cửa.
Trong lòng Liễu Như Phong run lên, công tử tựa hồ cực kỳ tức giận, hơn nữa, tức giận này là hướng về phía chính mình mà tới......