Không ngờ rằng, ngay hôm sau khi người phụ thân tồi tệ kia rời đi, trưởng viện vội vàng từ học viện đến nhà ta, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ông ngăn ta đang thu dọn hành lý, vẻ mặt khổ sở: “Không cần đi nữa, tư cách làm đồng học của con đã bị hủy bỏ rồi.”
“Có thư từ huyện gửi đến, nói rằng tuy con học vấn xuất sắc, nhưng hành vi và cử chỉ lại thiếu đi dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.”
“Tư cách làm đồng học đã được trao cho con gái của Huyện úy, người đứng thứ hai trong kỳ thi.”
Ta nắm chặt túi hành lý trong tay. Đại nương nghe tin, lập tức phun ra một ngụm m.á.u, rồi ngất lịm đi.
Lúc đó ta chẳng còn nghĩ gì về chuyện làm đồng học nữa, như điên cuồng lao ra ngoài, tìm đến vị thầy thuốc mù ở miếu Thành Hoàng phía Tây thành.
Người ta đồn rằng ông lão mù này từng là ngự y trong cung, nhưng vì đắc tội với quyền quý nên bị làm mù mắt và đuổi ra khỏi cung. Sau đó, ông lang bạt khắp nơi và cuối cùng ở lại thị trấn của chúng ta.
Ông thầy thuốc mù bắt mạch cho đại nương, nói rằng bà bị dồn nén cơn giận trong mấy ngày nay, lần này là tức giận đến mức tổn thương nội tạng.
Tuy nhiên, thân thể bà vốn khỏe mạnh, chỉ cần uống vài thang thuốc và nghỉ ngơi tốt thì không đáng lo ngại.
Ta không rời khỏi giường của đại nương, quấn lấy bà ngày đêm. Nhìn những sợi tóc bạc không biết đã xuất hiện từ bao giờ trên thái dương của bà, lòng ta quặn lại, nước mắt rơi lã chã.
Những ngày đó, ta đã suy nghĩ thông suốt. Phụ thân tồi tệ của ta có lẽ đã biết từ trước rằng suất của ta sẽ bị cướp. Ông ấy cố ý gây rối một phen, mục đích cuối cùng chỉ là để thoát khỏi thân phận con rể ở rể.
Người ngoài ức h.i.ế.p con gái ông, ông lại thừa cơ đục nước béo cò, có người phụ thân nào như thế sao?
Với những bậc sinh thành như vậy, từ lâu ta không nên có bất cứ hy vọng nào. Trái tim ta lạnh dần, hóa thành băng.
Họ đã phá hủy con đường thăng tiến của ta, nhưng ta quyết không chịu thua.
Sau khi đại nương khỏe lại, ta nói với bà rằng ta muốn học y với thầy thuốc mù.
Bà nhìn ta: “Vậy chúng ta học y! Con thông minh, đọc sách đã giỏi như vậy, học y chắc chắn cũng không thua kém!”
Bà dẫn ta đến chỗ thầy thuốc mù để bái sư, mang theo nửa tảng thịt heo làm lễ vật.
Ông lão mù khoát tay: “Ta đã già lắm rồi, cũng mong tìm một người kế nghiệp. Đứa trẻ này thông minh lanh lợi, lại biết chữ, có thể đọc được y thư, đúng là ta nhặt được báu vật.”
Ông không chịu nhận lễ vật, nhưng đại nương nói có ơn phải báo, mỗi ngày bà đều nấu thêm một phần cơm để ta mang đến cho sư phụ.
Mỗi sáng sớm, ta xách hộp cơm, bước chân nhẹ nhàng đến nhà sư phụ học y. Trên đường, gặp ai ta cũng chào hỏi.
Ban đầu, ánh mắt mọi người nhìn ta đều đầy vẻ thương cảm và tiếc nuối.
Ta mỉm cười chào họ, chẳng bận tâm chút nào đến việc mình bị người khác chiếm mất suất làm đồng học.
Dần dần, họ cũng bắt đầu cười và hỏi ta: “Mỗi khi trời mưa là thúc thúc bị đau lưng, nghe nói con biết châm cứu rồi, châm cho thúc thúc một lát được không?”
“Thằng bé nhà ta đêm qua bị hoảng sợ, gọi hồn mãi cũng không khá lên, có cách gì chữa không?”
“Con ơi, mau đến nhà tam nương xem thử, Thạch Đầu ngã từ trên núi xuống, chân bị gãy rồi hay sao ấy, không bước đi được nữa!” Vương tam nương kéo ta chạy về nhà bà.
Ta là một cô gái lớn lên ở chợ, khi đã học được tay nghề, ta bắt đầu thử chữa bệnh cho người dân trong chợ từ những bệnh đơn giản nhất.
Những ca nào không chắc, ta hỏi sư phụ. Ban đêm, ta lấy y thư ra mà đọc.
Nửa năm trôi qua, dần dần ta tìm thấy niềm vui chưa từng có từ những cuốn sách y khoa.
Đúng lúc này, Lâm công tử lại mang về một tin chấn động.
“Việc Công chúa chọn đồng học chỉ là một trò lừa!”
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn ta như thể vừa thoát khỏi cõi chec.
Thì ra ở kinh thành có một kẻ có quyền thế lớn, hắn đã lợi dụng chiêu bài chọn đồng học cho Công chúa để tìm những cô gái có dung mạo xinh đẹp và tài năng, nhưng xuất thân thấp hèn từ khắp nơi, đưa về cho mình làm trò vui.
Kẻ đó chính là đệ đệ của Tích Quý phi, một tên hoang đàng trác táng, nổi tiếng mê mệt những cô gái yếu đuối, mảnh mai, thông minh tài giỏi như những kỹ nữ xinh đẹp của Dương Châu.
Những cô gái được chọn, nói là đưa lên kinh thành, nhưng thực ra giữa đường đã bị bắt cóc đưa về Dương Châu.
Những cô gái này, tuổi đời còn rất trẻ, bị đưa đến Dương Châu để chịu đựng những khóa huấn luyện đáng sợ, ai không nghe lời sẽ bị tra tấn tàn khốc.
Trong số đó có một vị tiểu thư biết chút võ thuật, sau khi trải qua muôn vàn khổ cực, cuối cùng trốn thoát và vạch trần sự việc.
Gia đình của cô rất quý trọng con gái, trong cơn phẫn nộ đã liều mạng vào kinh thành tố cáo.
Giờ đây, thủ phạm chính đã bị xử tội, nhưng những cô gái đã chịu khổ thì thanh danh cũng bị vấy bẩn.
Những người còn sống đang trên đường trở về nhà, nhưng những người đã chec thì sao?
Nghe vậy, ta đứng ngây ra tại chỗ.
Cảnh tượng thi tuyển tại huyện nha dần hiện lên trong đầu, chẳng trách bọn họ phải xem dung mạo, còn kiểm tra thân thể với những hành động ghê tởm như vậy.
Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là hoàng gia chọn đồng học, chẳng phải kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư con nhà quyền quý, làm sao lại đến lượt chúng ta?
Lúc đó, vì đã học hành nhiều năm, ta không cam tâm, cứ ngỡ rằng đây là cơ hội để tiến thân, ai ngờ trước mắt lại là một vực sâu đáng sợ.
Ta hít thở thật sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà không hay biết.
Đại nương sợ hãi đến mức tái xanh mặt, lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất.
Mãi một lúc sau bà mới hoàn hồn, đứng dậy lấy giấy tiền rồi chạy như bay ra đường, vừa lạy vừa dập đầu cảm tạ các vị thần đã bảo vệ ta.
Hàng xóm láng giềng lại tụ tập trong nhà ta, ai nấy đều như vừa thoát khỏi kiếp nạn, vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là sai lầm lại thành may mắn, ai mà ngờ được, đứa trẻ này lại có phúc lớn đến thế!” Lão Trương bán kẹo đường thở dài một hơi.
“Ôi! Phúc gì mà phúc, chỉ mong sao những ngày này được bình an mà thôi.” Đại nương ta thở dài.
Thời thế chẳng yên ổn, năm ngoái triều đình vừa đánh xong trận với man di, đầu năm nay mấy vị phiên vương lại nổi loạn.
Hiện tại, nơi nơi đều không an toàn. Đại nương căn dặn ta phải cẩn thận mỗi khi đi qua nhà sư phụ.
Không ngờ trên đường lại gặp lũ côn đồ.
“Ê, nghe nói ngươi gặp may, làm y nữ rồi hả? Cái mụn nhọt trên m.ô.n.g đại gia đang hành hạ ta đây, chữa cho ta đi!”
Ta nhận ra chúng, chính là mấy đứa ăn mày từng cướp phần cháo của ta hồi nhỏ.
Giờ bọn chúng đã lớn, từ đám ăn mày hóa thành lũ du côn.
“Ta đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi cứ kiếm chuyện?”
Vừa nói, tay ta lặng lẽ thò vào hộp thuốc, định rút vài cây kim ra để “chữa bệnh” cho chúng.
“Ta khinh! Đương nhiên là ngươi đắc tội với bọn ta, mối thù sâu nặng đó!”
Nghe chúng mắng loạn xạ, ta cuối cùng cũng hiểu.
Thì ra năm xưa, sau khi chúng đuổi ta khỏi quán mì, chúng lại uống phải phần nước mì bẩn, trong đó có vài miếng giẻ rách thối hoắc. Chúng nghi ngờ là ta đã giở trò trước mặt chủ quán...
Ta nhổ mạnh một bãi: “Lúc đó ta mới có năm tuổi, đã biết phải đợi đến khi chủ quán dọn hàng mới dám đi xin ăn, ăn xong còn biết rửa sạch thùng. Các ngươi có làm được như thế không?”
Chúng nhìn nhau ngượng ngùng, rồi cất giọng khinh bỉ: “Làm ăn mày mà còn kén cá chọn canh à!”
Một tên giật mạnh tóc ta, nhưng ngay lập tức ta đã dùng kim bạc đ.â.m chính xác vào huyệt hổ khẩu của hắn.
“Á!” Tên đó hét lên đau đớn, buông tay ra ngay.
“Ngươi...ngươi dám dùng vũ khí!”
Chúng lùi lại mấy bước, sợ hãi hét lên: “Giống hệt đại nương cọp cái của ngươi, hung dữ!”
Khi đang giằng co, Thạch Đầu chạy đến.
“Muội muội, sau này đi đâu, ta sẽ đưa muội đi.” Hắn giơ nắm đ.ấ.m đen sì ra dọa, lũ côn đồ mắng chửi rồi lủi thủi chạy mất.
Từ khi còn nhỏ, Thạch Đầu đã được ăn cơm của đại nương ta nấu, tuy giờ không còn ngốc nghếch gọi đại nương là nương nữa, nhưng vẫn luôn gọi ta là muội muội.
Hắn cười ngây ngô cả ngày, còn ta là đứa con gái lớn lên ở chợ, nên ai cũng thấy chuyện chúng ta đi cùng nhau là điều bình thường, chẳng ai thắc mắc.
Lũ côn đồ không đáng sợ bằng tin tức đến từ thị trấn: Thành Vương thua trận, trên đường tháo chạy đang đi qua vùng này.
Thị trấn nhỏ của ta xa xôi hẻo lánh, binh lính không đủ, nếu Thành vương có ý tấn công vào, thì phiền toái vô cùng.
Tin tức nhanh chóng lan ra, cả thị trấn trở nên hoang mang.
Những gia đình có chút tài sản đều thu xếp hành lý chạy trốn trong đêm.
Ngay cả Trương thợ rèn cũng đưa Thạch Đầu và Vương tam nương chạy trốn.
“Tưởng đại tẩu, bà cũng nên đi đi, không thể ở lại đây nữa.” Vương tam nương khuyên chân thành.
“Đúng đó, muội muội, chúng ta mau chạy thôi!” Thạch Đầu cũng kéo tay ta.
Đại nương lo lắng, nhưng vẫn cắn răng: “Chúng ta sẽ không đi đâu cả, cứ ở đây chờ! Cùng lắm thì...”
Bà định nói cùng lắm là chec, nhưng nghĩ đến ta, bà lại nghẹn lời.
“Con cũng không đi, sẽ ở lại với người.” Ta nói.
Trương thợ rèn đưa cả nhà ra ngoài thành trong đêm, nhưng không ngờ tai họa lại đến quá nhanh. Trương thợ rèn và Thạch Đầu mình đầy m.á.u, dìu nhau trở về.
Thành Vương và binh lính bại trận của hắn mai phục bên ngoài cổng thành, chuyên ra tay với những gia đình có của cải đang chạy trốn.
Và gia đình Trương thợ rèn không may gặp phải chúng. Vương tam nương không thể thoát, đã mất mạng.