Ta nghĩ bụng, thực ra ta đã gặp Lâm công tử vài lần.
Hắn quen biết trưởng viện của ta, nên thỉnh thoảng ta cũng gặp hắn ở học viện. Mỗi lần như thế, tai hắn đều đỏ ửng lên.
Hắn chào ta bằng giọng nghiêm túc: “Tưởng cô nương,” ta cũng đáp lại: “Lâm công tử.”
Mấy ngày sau, chính Lâm công tử mang về tin vui cho ta từ huyện thành.
Kết quả kỳ thi đã có, ta đỗ đầu kỳ thi.
Đại nương vui đến mức đập đùi, rồi chạy ra đầu phố đốt pháo, đốt giấy tiền để cảm tạ thần linh.
“Ôi chao! Đây đúng là chuyện vui lớn!”
“Chợ chúng ta xuất hiện một con phượng hoàng vàng rồi!”
“Tưởng đại tẩu, ngày lành của bà đến rồi!”
Nhà ta mở tiệc, mời cả xóm đến chung vui.
Mọi người ai nấy đều chúc mừng đại nương có phúc lớn.
Trước đây, ai cũng mặc định rằng bà không con không cái, sẽ phải sống cô độc cả đời. Sau này, bà lại nhận nuôi đứa con của người phụ nữ bên ngoài của chồng mình, thế nên nhiều người đồn rằng bà bị điên.
Không ngờ, những ngày khổ cực cứ thế trôi qua, bà lại đón nhận ngày mà ai cũng phải ghen tị.
Thậm chí cả Thôi Đào Hoa cũng đến chúc mừng, nhưng thấy trong nhà toàn là phụ nữ, sợ bị chê cười, cô ta rón rén nép sát vào tường. Đại nương thấy thế liền mời cô ta vào.
“Ngày đó con bé còn nhỏ xíu, đã biết tính toán, thu tiền. Ta đã bảo mà, con bé này không tầm thường, ngươi nhìn xem, có phải vậy không?”
“Đúng thế, nó gan dạ nữa chứ. Ngày ấy, con c.h.ó gần như cao bằng nó rồi, vậy mà nó dám giành khúc xương từ miệng c.h.ó, còn nhai một miệng đầy lông c.h.ó…” Thôi Đào Hoa vừa cười vừa kể.
Mọi người cười ầm lên, ta xấu hổ, vùi mặt vào bát thịt lợn lớn mà ăn.
Cả Lâm phu nhân cũng đến, trong bữa tiệc, có người dò hỏi chuyện kết thông gia giữa hai nhà Lâm và Tưởng.
Lâm phu nhân nhìn con trai mình, mặt hắn đã đỏ bừng từ lâu. Mấy hôm sau, bà ấy thực sự đến đề cập chuyện hôn sự.
“Nghe nói Công chúa năm nay mười lăm tuổi, chắc chỉ học trong ba năm nữa thôi. Đến khi đó, Tưởng cô nương rời cung, vừa khéo là tuổi thích hợp để gả đi.” Lâm phu nhân cười mỉm tính toán.
Bà lại quay sang nhìn ta: “Con tính tình hiếu động, phải thay đổi dần đi. Vào cung rồi, nhớ phải giữ đúng bổn phận, hầu hạ Công chúa cho chu đáo. Biết đâu con còn kiếm được một món hồi môn đàng hoàng.”
“Nhìn xa hơn nữa, nếu con sống tốt trong cung, có khi còn tìm được chỗ dựa tốt cho con trai của ta.”
Bà ta cứ như thể đã tự coi mình là bề trên, trong khi ta nhìn sang đại nương, thấy bà rõ ràng đã bị chọc giận, mắt trợn trừng, thở hổn hển.
Nhưng bà nhìn ta, rồi lại liếc sang Lâm công tử tuấn tú đứng bên cạnh, cuối cùng bà kìm nén, không nói gì.
“Lâm phu nhân nói đùa hay nhỉ,” ta cười khúc khích, không chịu nhịn: “Chẳng phải ta tự tìm chỗ dựa được sao, cần gì phải tìm cho những người không thân không thích, ta đâu có ngốc.”
“Ngươi!” Lâm phu nhân tức giận, đôi lông mày dựng đứng: “Không biết điều!” Bà không ngờ ta lại dám làm mất mặt bà.
“Chờ khi con trai ta thi đỗ, ngươi đừng có khóc mà chạy đến cầu xin!” Trước khi đi, bà quay đầu lại, tức giận nhổ một bãi nước bọt.
Lâm công tử đỏ bừng cả mặt, muốn rút tay khỏi tay mẫu thân mình, nhưng bị Lâm phu nhân trừng mắt, hắn không dám nhúc nhích.
Tối hôm đó, đại nương lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Ta hỏi bà có chuyện gì, bà im lặng một lúc lâu, rồi tự nhủ: “Ngươi còn nhỏ, ta lo cái gì chứ?”
“Tên Lâm công tử đó cũng chẳng ra sao, biết đâu lại là một tên Tú tài như phụ thân ngươi.” Bà lầm bầm: “Toàn là lũ khoác da người nhưng thực chất là c.h.ó!”
Ta lặng lẽ nghe.
Đây là lần đầu tiên ta nghe bà mắng phụ thân ta.
Còn ta, từ năm năm tuổi, đã không còn nhắc đến phụ thân và mẫu thân. Ai nhắc đến họ, ta cũng coi như không nghe thấy.
Thật không ngờ phụ thân ta lại quay về.
Ngay trước ngày ta chuẩn bị lên đường vào kinh làm đồng học cho Công chúa.
Giờ ông ta trông rất bảnh bao, đi trong chợ thịt như thể đang phô diễn sự giàu sang của mình.
“Ô kìa, chẳng phải là con rể của nhà Tưởng đại tẩu sao, về rồi à!”
Thôi Đào Hoa—người hiểu đàn ông nhất trong chợ—chỉ một câu đã vạch trần lớp vỏ bề ngoài của ông ta.
Dù có hào nhoáng đến đâu, ông ta vẫn chỉ là một người ở rể của nhà họ Tưởng.
Không thể tiếp tục ra vẻ được nữa, ông ta cúi đầu, rụt cổ lẻn vào quầy thịt.
“Con đừng làm đồng học nữa, nhường suất đó đi.” Ông mở miệng yêu cầu ngay, và đó là một yêu cầu hết sức vô lý.
Ta nhìn ông, bao nhiêu năm rồi gặp lại, ông không hỏi xem ta sống thế nào, lúc bị bỏ rơi ta đã sống sót ra sao.
“Đại nương, ông ta là ai vậy?” Ta giả vờ ngây thơ quay sang hỏi đại nương.
Tay đại nương nắm chặt con d.a.o từ lúc nhìn thấy ông ta, siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch.
“Là một đống phân heo.” Đại nương nghiến răng nói.
Nhiều năm qua, bà đã có ta là con gái, tâm tư của bà hoàn toàn dồn vào ta.
Trong mắt bà, người đàn ông trước mặt từ lâu đã không còn tỏa ra hương thơm của tri thức, mà chỉ có mùi cặn bã.
Ta chỉ “ồ” một tiếng, cúi đầu siết chặt túi tiền trong tay.
Phụ thân ta chỉ tay mắng ta là đứa con bất hiếu, bô bô chữ nghĩa, rồi cứ thế ngồi lì trong quầy thịt không chịu đi.
Sự xuất hiện của ông khiến hàng xóm xung quanh bàn tán xôn xao, ai cũng đến hỏi chuyện.
“Chắc là ở ngoài không làm ăn được, không còn chỗ nương náu chứ gì?”
“Hay lại về đòi tiền thê tử của mình à?”
“Còn ả ngoại thất của ông đâu? Đáng lẽ ra phải đến đây dâng trà kính Tưởng đại tẩu mới đúng.”
Mặt ông ta đỏ bừng rồi lại trắng bệch, cố nói mình vẫn đang sống tốt!
Giờ ông ta là thư ký thân cận của Huyện úy, rất được trọng dụng.
Sau đó, ông lại lấy danh nghĩa là phụ thân ta, yêu cầu ta từ bỏ việc vào kinh làm đồng học.
Hóa ra, con gái của Huyện úy là người đứng thứ hai trong kỳ thi. Cô ấy không cam tâm, về nhà khóc lóc đòi cho bằng được.
Phụ thân ta thấy thế, liền hiểu ngay đây là cơ hội thăng tiến của mình.
“Nếu con không nhường suất đó, ta sẽ lên quan cáo con tội bất hiếu!”
Ông ta dùng lễ hiếu để ép ta.
Ta nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng, ông sinh ra mà không nuôi dưỡng ta, giờ lại muốn ta hiếu thuận sao?
Thật nực cười.
“Lão c.h.ó già, ông muốn lên quan cáo trạng phải không! Ta sẽ lên trước để tố cáo ông tội bỏ chính thê đi theo ngoại thất!” Đại nương lao tới, đẩy ông ngã nhào xuống đất.
Phụ thân ta ngã phịch xuống, ngơ ngác.
Ông không ngờ Tưởng đại tẩu lại đối xử với mình cứng rắn như vậy, còn dám ra tay, rõ ràng trước đây dù ông có quá đáng đến đâu, bà cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
Đừng nghĩ bà chỉ hung hăng với người ngoài như con cọp cái, trước kia, chỉ cần ông cười một cái, bà sẵn sàng đưa hết tiền bạc cho ông.
Giờ thì sao đây?
Phụ thân ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ bà vẫn còn oán giận việc ông bỏ đi?
Ta nhìn ông với vẻ mặt đầy kinh ngạc, thấy thật buồn cười.
Ông nghĩ rằng chỉ cần quay về, đại nương sẽ bỏ qua tất cả, và ta sẽ như khi còn nhỏ, lao vào lòng ông, quấn quýt gọi “phụ thân” sao?
Ông lấy đâu ra sự tự tin đó.
Rất nhanh, ông cũng nhận ra rằng mọi thứ ở đây đã không còn thuộc về ông nữa. Ta và đại nương đều không phải là những người ông có thể thao túng.
Nhưng ông ta không vội, cứ ăn vạ ở nhà ta, đi đâu cũng kể lể rằng ngày xưa chính ông đã dạy ta đọc sách, viết chữ, nếu không có ông thì ta không thể có thành tựu ngày hôm nay.
Ông còn định giúp đại nương bán thịt, khiến nhà ta sắp trở thành trò cười cho cả khu chợ.
Chưa kể đến việc đêm xuống, ông còn mò vào phòng của đại nương, người trung niên rồi mà còn định dùng mỹ nam kế.
Đại nương ta, người đã bao năm không biết ốm đau là gì, lại bị ông làm cho tức đến đổ bệnh.
Ta tức giận, kéo ông ta ra ngoài, nhưng đại nương gọi ta lại, sợ rằng nếu ta làm vậy, ta sẽ bị mang tiếng bất hiếu, hủy hoại tương lai làm đồng học của mình.
“Muốn gì thì nói ra đi.” Dù sao cũng đã từng là phu thê, đại nương biết rõ ông ta còn có mục đích khác khi quay về.
Ông ta liền ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên: “Ngươi với ta sẽ hòa ly, từ nay ta sẽ không can thiệp vào chuyện của con gái nữa.”
Mang thân phận ở rể, ông đã bị cười nhạo bao nhiêu năm, muốn vươn lên cũng khó.
Đại nương nằm trên giường, ném vỡ bát thuốc: “Hòa ly thì không có cửa, nhưng ta sẽ viết thư bỏ ngươi!”
“Ngươi mơ đi, chuyện đó không bao giờ xảy ra!” Ông đập bàn.
Nếu tin này truyền ra ngoài, rằng một người đàn ông bị vợ bỏ, ông sẽ bị cười nhạo suốt quãng đời còn lại.
“Để xem ai gan lì hơn ai! Có một người phụ thân như ta, ngươi nghĩ nó có thể yên ổn làm đồng học với Công chúa sao? Nếu ta tức giận, ta sẽ đến tận kinh thành, để cho mọi người biết nó có một người phụ thân là con rể ở rể nhà người khác!”
Ông ta bắt đầu dùng chiêu "c.h.ó cùng rứt giậu."
Đại nương suýt ngất đi vì tức.
Cuối cùng, bà nhắm mắt lại, thở dài: “Được, vậy thì hòa ly.”
Phụ thân ta mặt mày đắc ý.
Đại nương bảo ta lấy giấy bút, ta mang thêm một tờ nữa: “Nhân tiện viết luôn văn thư cắt đứt quan hệ, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Ngươi!” Phụ thân ta nghiến răng, suy nghĩ một lúc rồi cười lạnh: “Được, được! Ta sẽ chiều ngươi!”
Cầm lấy thư hòa ly và văn thư đoạn tuyệt quan hệ, ông ta đắc thắng ra đi, bảo rằng phụ thân thì vẫn là phụ thân, mẫu thân và đệ đệ ta không thể rời bỏ ông.
Khi ra đi, ông ta còn nắm tay ta, trong mắt thoáng hiện vẻ hối hận.
“Con gái à, đừng trách phụ mẫu. Mẫu thân con vốn dĩ cũng muốn quay về gặp con, nhưng bà không dám, sợ con oán trách bà…”
“Thôi! Tất cả đều do số mệnh! Con cứ quên chúng ta đi, sống vui vẻ với đại nương của con là được.”