Đến biên thành, ta từng ngày kéo dài thời gian, bên ngoài tuyên bố Thái tử bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng.
Diệp Chỉ Nghi mang theo thân thể trọng thương, vẫn nuôi hy vọng quay về kinh báo tin.
Ta lấy cớ nghi ngờ nàng thông đồng với địch mà giam lại.
“Thái tử bị giam trong tay địch? Ai có thể chứng minh lời ngươi nói là thật? Huống hồ tiểu thư khuê các của kinh thành, sao lại đến nơi biên cương khổ hàn này? Hay là Diệp tiểu thư đã cùng Thái tử điện hạ tư định chung thân rồi?”
Diệp Chỉ Nghi lập tức á khẩu, không dám tranh luận thêm.
Nếu chuyện này lan truyền, để triều đình Đại Lương biết nàng cùng Thái tử xuất du, danh tiếng của nàng chắc chắn sẽ tiêu tan.
Sau vài lần tranh cãi, cuối cùng nàng cũng thông minh hơn, bắt đầu ngoan ngoãn ăn uống, cả ngày giữ dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Khoảng một tháng sau, biên thành đón một trận tuyết lớn.
Ta nhận được một phong thư, bên trên chỉ có ba chữ: [Chuyện đã xong.]
Ngày hôm sau, Thái tử thực sự được đưa trở về.
Theo lời Ngụy Thì, hắn tự nhận là nhờ mưu trí hơn người mà lừa được người Thảo Nguyên, thoát thân trở về.
Khi ta nhận được báo cáo từ thuộc hạ, Ngụy Thì đã đến biên thành.
Trong sảnh lớn lung linh ánh nến, hắn đứng đó với hai tay chắp sau lưng, khoác trên mình y phục lộng lẫy, vẫn giữ dáng vẻ tôn quý như ngày nào.
Ta bước vào phòng.
Bên ngoài, tiếng roi bất ngờ vang lên.
Sắc mặt Ngụy Thì lập tức trắng bệch, theo bản năng quỳ xuống.
Phát hiện mình quỳ gối, Ngụy Thì lập tức hổ thẹn hóa giận, vội đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn ta:
“Thẩm Lam, ngươi thật to gan!”
Xem ra trong một tháng bị Đại vương tử Trường Mục “giáo dục,” Ngụy Thì đã học được đôi chút “lễ nghi.”
Ta tỏ vẻ vô tội, chắp tay hành lễ:
“Điện hạ đang nói gì vậy? Thần không hiểu.”
Hắn nhíu chặt mày, như muốn từ vẻ mặt ta tìm ra điểm bất thường.
Ta tiến thêm một bước, ánh mắt chân thành:
“Từ kinh thành truyền đến tin tức, trong thời gian Điện hạ dưỡng thương ở biên cương, Nhị Điện hạ dường như đã có không ít động tĩnh.”
Đôi mắt Ngụy Thì thoáng chững lại, ánh nhìn dừng trên chiếc mặt nạ của ta, rồi bất chợt nở một nụ cười sâu xa:
“Sau khi hồi kinh, Cô sẽ ban cho ngươi một vị trí trắc thất.”
Ta làm ra vẻ bất mãn, nói:
“Thái tử Điện hạ, thần trấn thủ biên cương, công lao không nhỏ, một vị trí trắc phi e rằng khó khiến thần động lòng.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
Đột nhiên, từ sau bình phong xuất hiện một bóng người co rúm run rẩy.
Một nữ tử mặc áo trắng bước ra, dáng người yếu đuối tựa liễu trước gió, chậm rãi đi đến trước mặt Thái tử.
Không biết nàng mượn ở đâu được chút phấn son, trên hàng mi dài còn đọng vài giọt lệ.
“Chỉ Nghi, sao nàng lại ở đây?”
Ánh mắt Ngụy Thì thoáng vẻ bối rối.
Diệp Chỉ Nghi rơi lệ lã chã, những ủy khuất suốt thời gian qua như dồn hết vào khoảnh khắc này.
Nàng tựa vào lòng Ngụy Thì, không nói lời nào, nhưng dáng vẻ ấy lại như đang kể lể muôn vàn tủi hờn.
“Chỉ Nghi, nàng đã chịu khổ rồi, sao không trở về kinh?”
Ngụy Thì nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thở dài một tiếng.
“Cha mẹ ta vì suy nghĩ cho Điện hạ mà để Chỉ Nghi theo hầu, Điện hạ một ngày chưa hồi kinh, Chỉ Nghi sẽ đợi ở nơi đất khách quê người này một ngày, dù có đợi đến bạc đầu cũng không sao.”
Ta biết, sau một màn tình cảm nồng nàn này, chắc chắn sẽ là lời tố cáo.
Quả nhiên, nàng khóc một hồi, rồi bỗng quay sang ta:
“Thái tử Điện hạ thân thể ngàn vàng, tên nô lệ kia chắc chắn là gian tế của người Thảo Nguyên. Dám giả mạo Thái tử, phải bị lăng trì xử tử.”
Nàng cúi đầu, vẻ mặt như không hiểu:
“Chỉ là, một tên nô lệ thấp kém, sao lại có gan lớn đến vậy, thậm chí còn lừa được cả Thẩm tướng quân?”
Ngụy Thì vốn đã nghi ngờ, ánh mắt lúc này thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhìn ta chằm chằm:
“Cô sẽ đích thân lột da hắn.”
6
Ta ngăn Thái tử lại, thuận miệng bịa đặt:
“Thần không phải hoàn toàn không phát giác, mà là vì thân phận của tên nô lệ A Kỳ này rất đặc biệt. Thần đã bắt đầu điều tra, trước khi hồi kinh chắc chắn sẽ có câu trả lời cho Điện hạ. Nếu kết quả đúng như thần nghĩ, không những Điện hạ không có lỗi, mà ngược lại còn lập được công lớn.”
Thấy lời ta hàm ý sâu xa, sắc mặt Ngụy Thì thoáng biến động.
Ta nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Hoàng thượng đã nhận được tin truyền bằng bồ câu từ biên cương, biết Thái tử gặp nạn và đang nghỉ dưỡng tại biên thành, liền phái thần tử tới thăm hỏi. Nhưng đã hơn một tháng, các đại thần nhận chỉ vẫn chưa tới biên thành. Nếu không, vở kịch tráo giả thành thật này đã bị vạch trần từ lâu, làm sao khiến Điện hạ phải chịu khổ sở nơi thảo nguyên?”
Vị trí Thái tử của Ngụy Thì vốn không vững chắc.
Kiếp trước, sau khi thành hôn với ta, hắn mới bắt đầu từ nhóm võ tướng mà dần thu phục lòng người trong triều.
“Chắc chắn là tên lão nhị phá đám!” Ngụy Thì nghiến răng nói.
Nhị hoàng tử Ngụy Chu Thừa sao?
Thấy Ngụy Thì đã chuyển sự chú ý sang Nhị hoàng tử, nhưng Diệp Chỉ Nghi không chịu dễ dàng buông tha cho ta.
“Điện hạ, ngoài trời đang có sương tuyết, Chỉ Nghi bỗng nhiên nảy sinh ý định vẽ tranh.”
Nàng vỗ tay, ánh mắt hướng về cây mai trong sân, cười dịu dàng:
“Tuyết lớn phủ đầy cành, tướng quân quỳ dưới gốc mai cầu phúc. Điện hạ, Chỉ Nghi nguyện tự tay vẽ bức tranh này, dâng tặng Điện hạ, chúc ngài công thành danh toại.”
Ngụy Thì thoáng ngẩn người, rồi lập tức hiểu ý nàng.