Tư Vô Tàs

Chương 3



Hẳn là nàng đã nhìn thấy tên nô lệ rách rưới, xiềng xích trói buộc kia rồi.

 

“Thẩm Lam, ngươi thật to gan, dám mang một kẻ giả mạo ra lừa gạt ta?”

 

“Ở đâu ra con ch.ó thế này, đứng đây sủa bậy?”

 

Ta thản nhiên móc tai, nhìn nàng.

 

Diệp Chỉ Nghi sững người, ánh mắt dán chặt vào chiếc mặt nạ trên mặt ta, rồi bất chợt bật cười, quay sang các tướng sĩ trong trướng nói:

 

“Thái tử vẫn còn bị giam trong tay địch, vậy mà các ngươi lại để một nữ nhân như Thẩm Lam che mắt. Kinh thành kia biết bao tiểu thư quyền quý tài sắc hơn hẳn nàng ta, các ngươi chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?”

 

Hồ Lô nghe được ẩn ý trong lời nói, không nhịn được bật cười.

 

Ma Tử cũng hào hứng:

 

“Tiểu thư, vậy các tiểu thư quyền quý mà cô nhắc đến, liệu có nhấc nổi cây búa tám mươi cân không?”

 

Diệp Chỉ Nghi nhất thời không hiểu, theo phản xạ đáp:

 

“Không.”

 

“Ồ, vậy ngươi luyên thuyên gì? Có ai giỏi hơn tướng quân của chúng ta không?”

 

Các tướng sĩ trong trướng đồng loạt quay sang nàng, ánh mắt giận dữ:

 

“Đồ đàn bà không biết trời cao đất rộng!”

 

Diệp Chỉ Nghi cắn chặt môi, người run lên như lá rụng trong gió.

 

Dù vậy, nàng vẫn cố chỉ tay về phía ta, lớn tiếng quát:

 

“Thẩm Lam, ngươi có biết tội không?”

 

Ta khẽ phất tay:

 

“Đưa xuống, thưởng cho nàng mười quân côn.”

 

Diệp Chỉ Nghi bị kéo đi, cuối cùng tai ta cũng được yên tĩnh.

 



Nhưng ta cũng chỉ dám đánh nàng mười quân côn.

 

Bởi ta thật sự sợ thân thể mảnh mai quý giá của nàng không chịu nổi trò đùa này quá lâu.

 

4

 

Ta bị một cơn ác mộng đánh thức.

 

Ma Tử và các huynh đệ sau khi biết được người chúng ta đưa về không phải Thái tử Đại Lương, mà còn mang trên mình dấu ấn nô lệ của thảo nguyên, liền không buồn tỏ ra tử tế với hắn nữa.

 

Từ trong xương tủy, các tướng sĩ Đại Lương đều căm ghét người thảo nguyên.

 

Trên đường, họ nhốt hắn vào lồng, treo một miếng thịt sống lên nhánh cây hồ dương, trêu chọc:

 

“Nhóc sói con, muốn ăn không?

 

“Muốn ăn thì quỳ gối dập đầu với gia gia đây một cái.”

 

Ta bước ra trong ánh trăng, đến bên quân trướng nơi giam giữ tên nô lệ ấy.

 

Hắn co ro trong góc trướng, đầu tóc bù xù bẩn thỉu.

 

Dưới ánh trăng mờ nhạt, ta có thể nhìn thấy rõ cổ chân của thiếu niên bị xiềng xích mài đến mức lộ cả xương.

 

Tấm áo vải thô trên người hắn vương đầy bùn đất và vết máu.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của ta, ngón tay hắn khẽ run rẩy.

 

Khi ta cúi người đưa đồ cho hắn, hàm răng sắc nhọn của đối phương lập tức cắm vào mu bàn tay ta.

 

Ta nhìn xuống, ánh mắt hắn vốn lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng theo động tác ngẩng đầu, sự lạnh lẽo ấy dần tan đi, thay vào đó là vẻ bối rối.

 

“Ta... không phải Thái tử Đại Lương của các ngươi.”

 

Dưới đôi lông mày cao thẳng của thiếu niên, đôi mắt màu hổ phách tựa như một viên ngọc âm trầm, tỏa ra sự ôn hòa lạ kỳ.

 

Nếu rửa sạch khuôn mặt bẩn thỉu kia, hắn cũng là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

 

Ta nâng cằm hắn lên, bàn tay mạnh mẽ giữ c.h.ặ.t t.a.y phải của hắn ép vào tường.

 

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, nhưng môi vẫn mím chặt, giữ nguyên dáng vẻ ngoan ngoãn chấp nhận số phận.



 

Áo ngắn trên người thiếu niên, vì động tác giơ tay, mà cổ áo hơi hé mở.

 

Nhận ra ánh mắt ta đang dừng lại nơi đó, hắn vội vàng quay mặt đi, trong đôi mắt lóe lên một tia ngượng ngùng.

 

Ta vô thức cúi mắt xuống.

 

“Bản tướng đương nhiên biết ngươi không phải Thái tử, nhưng hiện tại, ngươi chỉ có thể là Thái tử. Nếu ngươi chịu phối hợp cùng ta diễn một vở kịch, sau khi mọi chuyện kết thúc, bản tướng sẽ hứa với ngươi một điều.”

 

Hắn khẽ nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt ta, bỗng bật cười:

 

“À Kỳ nghe theo lời của tướng quân tỷ tỷ, nhưng cuối cùng có phải c.h.ế.t không?”

 

Ta im lặng, không trả lời câu hỏi này.

 

“Thử cái này đi, thịt chín ăn ngon lắm.”

 

Ta ném cho hắn một miếng thịt bò nướng, rồi xoay người rời khỏi.

 

Ngụy Thì trước mặt người Thảo Nguyên đã tự xưng “Cô.”

 

Thân phận một Thái tử Đại Lương nặng tựa ngàn cân, người Thảo Nguyên đương nhiên hiểu rõ giá trị của hắn.

 

Kiếp trước, trước khi hắn kịp mở miệng, ta đã dùng nội lực b.ắ.n một viên đá làm hắn ngất đi.

 

Chỉ bảo hắn là một thương nhân giàu có của Đại Lương, nhờ vậy mà mang được hắn về.

 

Kiếp này, có thiếu niên này giả làm Thái tử trong quân doanh, mới có thể giúp ta kéo đủ thời gian để hoàn thành kế hoạch của mình.

 

Khi chuyện bại lộ, Hoàng thượng trong thời gian ngắn sẽ không thực sự lấy mạng ta. Người Thảo Nguyên tuy yếu, nhưng những năm qua vẫn quấy nhiễu không ngừng, biên cương cần có người trấn thủ.

 

Thậm chí cả Ngụy Thì năm đó, cũng phải mất gần năm năm mới thay hết các đại tướng biên cương bằng người của hắn.

 

Nhưng sau khi hồi kinh, dù Hoàng thượng muốn chỉ phạt không giết, cũng cần có lý do thuyết phục triều đình.

 

Một cái cớ hợp lý, một kẻ thế thân chịu tội thay.

 

Suy cho cùng, một thần tử nơi biên cương như ta, chưa từng gặp qua Thái tử, bị người tráo đổi mà không hay biết, cũng là điều hợp lẽ.

 

Thiếu niên nô lệ kia, chắc chắn sẽ phải chết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.