Tiếng mở khóa từ bên ngoài, cô sợ tới tái mặt. Chỉ có anh là trang phục còn được gọi là chỉnh tề còn cô thì, nửa có nửa không, gần như lõa thể.
Cô cắn chặt môi mình lại, xấu hổ chỉ muốn tìm cái hố chui vào. Anh đưa tay lên để cô cắn tay mình, không cho cô tổn thương chính mình.
"Em đừng cắn! Nơi này là của anh. Cả thân thể em là của anh. "
Lúc này cửa từ từ mở ra, cô ta bước vào la lên:"A! Hai người... Hai người thật hỗn đản mà. "
Anh cũng chả bù nhìn cô ta, tranh thủ sửa lại quần áo cho cô. Cô ta nhìn anh rút dương vật ra khỏi cơ thể cô, tinh dịch cùng mật dịch lại chảy ra như được giải thoát, cô ta trợn mắt. Ngay cả cô ta làm với người tình của mình cũng chẳng được đẹp như vậy, dù dâm mỹ nhưng có gì đó kích thích.
"Cô vào đây làm gì? "
"Anh có thể làm ra loại chuyện này sao hả? Anh không thấy mất mặt sao? "
"Hừ! Mất mặt nhất của tôi là có người vợ như cô đó!"_anh chỉnh xong trang phục cho cô thì xoay người cô lại, cưng chiều vuốt tóc cho cô.
Cô đưa cặp mắt tội lỗi, ngây dại nhìn cô ta càng làm cô ta tức điên lên, nhanh chóng đi lại giựt lấy tóc cô kéo ra, anh không kịp ôm lấy cô lại.
Cô ta tát vào mặt cô:"Khốn nạn! Sao mày cứ quyến rũ chồng tao mãi không tha hả? Con hồ ly tinh! "
Anh tức giận đi qua vịn lấy hai cánh tay cô ta kéo lên:
"Thả cô ấy ra nhanh lên! "
"Bỏ ra! "_cô ta giữ chắc cô không buông.
Cô chỉ biết nằm đó, để cô ta cưỡi lên người mình mà cam chịu trận đòn. Cô ta thấy chiếc kéo đằng kia trên kệ bếp, mắt bèn dâng lên tia lửa hận độc ác cầm lấy.
"A! Cô chủ... Cô chủ đừng mà... Cô chủ đừng... "_cô lúc này mới có phản ứng cản cô ta lại, nhưng không được, cô ta dùng kéo điên cuồng cắn tóc cô.
Cô giữ lại không cho cô ta cắt, tay vô tình bị thương chảy máu ra rất nhiều:
"Huhu... Cô chủ đừng mà... Cô chủ đừng... Huhu..."
"Hữu Văn thả ra nhanh lên! "_anh hất cô ta ra đau lòng ôm lấy cô.
"Con khốn tao phải giết mày! Tao phải giết mày! "_cô ta cố làm ra vẻ như một người vợ bắt quả tang chồng ngoại tình rất đáng thương, đánh ghen tơi bời dựng lên hiện trường giả trong mắt đám người hầu để họ thấy cô ta tội nghiệp ra sao, và anh mới ra kẻ có lỗi.
"Khốn kiếp bỏ ra ngay!"_lần này anh hất mạnh cô ta ra không cho đụng vào cô một chút nào nữa.
Nhìn cô nhớt nhát đầy thương tích tóc bị cắt rất nhiều thì thương xót vô cùng,anh tự trách bản thân không bảo vệ được cho cô, lúc nào cũng để cô bị thương.
"Xin lỗi Uyển Đình! Xin lỗi! Em có sao không?"
Cô gục mặt vào ngực anh chỉ biết yếu đuối khóc lóc thảm thương, chứ cũng chả biết oán trách ai:
"Ô! Huhu... Híc....híc.... Huhu..."
Cô ta bị đẩy đầu trúng cạnh bàn xưng to, mẹ anh đi vào thấy đám hỗn chiến thì tức giận:
"Cái gì vậy hả? "
Cô ta giả bộ bò tới ôm lấy chân mẹ anh:"Mẹ ơi... Chồng con anh ấy vì bảo vệ con hồ ly này mà đánh con. Con làm gì sai chứ? Chồng mình ngoại tình con không được ghen sao? Huhu... Mẹ ơi... "
"Ngụy Tôn, Uyển Đình rốt cuộc hai con đã làm gì? "
Anh không trả lời lo quan tâm cô, cô nhìn ánh mắt bực tức của mẹ anh bèn chấp tay lên xin lỗi:
"Bà chủ con xin lỗi đã làm cô chủ bị thương. Con... Hic... Con xin lỗi!"_cô nhận tất cả lỗi về mình, không dám đổ lỗi cho ai.
"Sao em phải làm vậy chứ? "_anh ôm chặt cô càng thêm đau lòng bởi sự chịu đựng của cô.
Mẹ anh ôm lấy cô ta, nhìn cô ta bị thương thì xót lại nhìn tới cô cánh tay chảy máu, vô lực nằm trong lòng anh thì chỉ biết thở dài.
Cũng hiểu lí do anh bênh vực cô rồi. Đàn ông một khi ngoại tình và yêu sống chết người tình rồi thì làm sao có việc để vợ mình ăn hiếp bồ được.
"Được rồi Hữu Văn đi! Mẹ dắt con đi băng bó trước đã! Rồi mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con nha!"
"Dạ! "
Cô ta được mẹ anh dắt đi, nở nụ cười đắc ý trên mặt làm anh chán ghét.
Anh vội vã cầm máu cho cô rồi gọi bác sĩ gia đình tới:"Uyển Đình em ráng chịu đau một chút nha, anh gọi bác sĩ rồi, họ nhanh tới khám cho em."