Kéo tay cô vào bếp, anh đuổi hết người hầu ra ngoài:
"Ra ngoài hết đi! Để Uyển Đình nấu ăn cho tôi! "
"Dạ! "_tất cả lủi thủi bước ra. Cô ngại ngùng đi vào bắt tay vào nấu ăn.
Anh cười gian ác đóng khóa cửa lại, tách. Cô giật mình quay lại tay vẫn còn cầm dao đề phòng nhìn anh:
"Câu... Cậu chủ... Cậu định làm gì em vậy? "
"Bảo bối à em định giết anh sao? Em nghĩ gì vậy? "_anh đi lại đứng sát cô, ôm lấy cặp mông căng tròn của cô, luồng tay vào trong xoa bóp.
Cô sợ hãi nhìn anh, anh kéo tay cô để hai con dao xuống thớt.
"Hôm nay đi làm anh rất nhớ em! Và nhất là tiểu muội muội của em cứ làm anh điên cuồng muốn về nhà. "
Anh kéo quần lót của cô ra một khoảng nhất định rồi thả ra, nó bắn ngược lại âm đạo của cô làm cô khó chịu.
"Ư... Cậu... "
Anh cúi đầu nuốt lấy cái môi đỏ mọng đang hé mở của cô mút lấy.
"Ưm... Ư... Ưm... "_cô đánh tay liên tục lên người anh, cô không muốn cứ bị anh kiềm hãm nhưng không thể đủ sức chống lại.
Anh đút tay anh vào âm đạo chật hẹp của cô vuốt ve, cô kẹp chặt hai chân lại.
Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, nước bọt chảy ra rớt xuống ngực cô. Anh nhìn dáng vẻ mê người của cô mà yêu thích. Đưa tay cởi tập dề của cô, rồi vạch áo cô ra, cả áo ngực. Nắm lấy ngực cô xoa nắn, nụ hôn trượt xuống cổ, rồi anh nhìn cô:
"Em có muốn anh ăn em không? "
Cô nhìn anh lắc đầu:"Cậu đừng mà thả em ra. Em nấu ăn cho cậu... A! Đừng mà! "
Anh không thích cô từ chối đã há miệng cắn lấy ngực cô bú mút.
Cô nghe âm thanh chụt chụt từ miệng anh thót ra mà hổ thẹn. Anh cười kéo quần lót cô xuống tận gối đánh lên mông cô bép bép rồi đi vào u cốc tiếp tục khiêu khích cô.
"Ư... Cậu... Ăn... Nấu ăn... "
"Sao hả ăn em sao? "_anh cười tà mị tốc độ tay nhanh hơn.
Nước từ cơ thể cô chảy xuống sàn nhà, ra quá nhiều cô đưa tay che mặt lại, vì sao chỉ mới nhiêu đó mà đã nhiều nước như thế? Sao mình dâm quá vậy?
"Ư... Ân... ooooooooo.... Không... Không... Ư... ân ưm không phải như thế... "
"Anh muốn ăn em thôi tiểu dâm đãng của anh!"_anh cắn gần như muốn nuốt luôn ngực cô, nơi đó mới thoáng chút đã đầy dấu hôn đỏ sẫm.
"Em... Van cậu... Ư.... Ơ ơ ơ ooooo dừng lại mà... "
Anh đứng dậy cởi thắt lưng của mình ra, xoay người cô lại để cô nấu ăn còn mình đi vào từ sau:
"Được em nấu ăn đi! Anh vẫn tiếp tục làm! "_anh đứng nhấp nhấp từng cái làm bụng cô bành trướng khó chịu. Nơi đó cứ ẩm ướt cô không thể tập trung.
"Cậu ơi... Ư.... Ư ư ư ư ư ư tha cho em... Huhu cậu đừng... A.... "_cô vịn lấy cái nồi cố mở nước ra để nấu ăn nhưng tay không có sức.
"Bé con! Uyển Đình em bao anh chặt như thế này, ẩm ướt nữa sao anh nỡ đi ra! Em sẽ khó chịu đó! "
Anh gian ác nắm chặt ngực cô, cắn lên tai cô làm cô ngửa mặt lên. Cô dang rộng chân ra để anh đi vào dễ dàng. Mặc dù không muốn nhưng cô biết mình không thể chống chế được đành hợp tác.
"Ư... Cậu... Ư... "
"Ngoan em tiếp tục nấu, còn làm em thoải mái cứ để anh. Em nấu đi anh không phiền em!"
Như vầy mà không phiền hay sao chứ? Cô cắn răng nấu đồ ăn cho anh. Ngay cả cầm dao cắn hành cũng không thể.
Trong phòng nào là tiếng đồ đạc leng beng, lạch cạch rồi tiếng bạch bạch, phạch phạch đủ loại âm thanh làm người ta xấu hổ. Anh đưa đủ cà rốt vào miệng cô:
"Anh sẽ cho hai tiểu muội của em ăn bảo bối à! "
Cô lắc đầu khó chịu:"O o o... Ư.... Ớ... "
Anh chạy nước rút sau một tiếng làm tình, cô cũng nấu xong mệt lả, anh bắn tinh vào trong cô. Hai chất lỏng của anh và cô hòa vào nhau chảy xuống sàn nhà. Anh ôm eo cô gục mặt trên vai cô, cô vịn lấy cơ bắp anh để đứng cho vững, cơ thể vẫn cứ giật giật tê tái. Cô khóc cố nén nước mắt mặn chát rơi xuống vì chính mình cứ khuất phục anh.