Tứ Hải Trọng Minh

Chương 65: Hiệp ước của ma tu



Không lâu sau, có người mang Hắc Kỳ và Hoa Linh Cương đến giao cho Nam Nhan. Sau khi nhìn thấy nàng lấy ra Quả Sương Nguyên, hắn nói: "Tu sĩ gửi hàng bán bảo tiểu bối mang tin tới, nếu như quý khách vẫn còn trong tay một ít Quả Sương Nguyên, sau buổi đấu giá, vị ấy sẽ đợi quý khách hai canh giờ ở Thập Lý Các bên ngoài Tây Thành."

Nói cách khác, người này đang cần rất nhiều Anh Hóa đan nên đã để mắt tới Nam Nhan.

"Ta biết rồi." Nam Nhan không để tâm, cầm lấy bông hoa Linh Cương, cẩn thận ngắm nhìn, thấy nó đầy màu sắc và chất lượng tuyệt hảo nên cẩn thận cất đi, sau đó mới nhìn lá cờ trong tay Ân Gia.

Khi lá cờ Vạn Nặc vừa được mang đến đây, họ nói rằng nó không thể bị thu nhỏ lại bằng thuật pháp mà chỉ có thể cho thẳng vào túi Càn Khôn. Nhưng khi nằm trong tay Ân Gia, nó ngoan ngoãn co lại thành hai thước. Nó lốm đốm, còn mơ hồ nhìn thấy mặt một con vật, rất kỳ lạ.

Ân Gia gọi Nam Nhan lại và giải thích với nàng: "Truyền thừa của loài người bắt nguồn từ ghi chép, trong khi quyền thừa kế của Yêu tộc là thông qua máu. Vạn Nặc Kỳ chỉ có thể được kiểm soát bởi huyết mạch hoàng gia của Yêu tộc. Mỗi khi Yêu quốc có chiến tranh, chắc chắn sẽ mang theo lá cờ này. Nếu lá cờ này hoàn toàn hồi phục, nó sẽ được kích hoạt bằng máu để ra lệnh cho tất cả Yêu tộc có cấp bậc thấp hơn kẻ cầm cờ tấn công. Ngay cả những kẻ cùng cấp cũng sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định."

Nghe vậy, Nam Nhan không khỏi nhìn kỹ lá cờ Vạn Nặc và nói: "Nhưng Yêu quốc bị giam trong trận pháp phong ấn yêu, nó chẳng phải là vô dụng sao?"

Ân Gia nói: "Ngươi thật ngu ngốc. Chỉ cần trong tương lai, nếu chúng ta đối địch với yêu tu có cấp bậc và tu vi thấp hơn chúng ta, bọn họ sẽ bị Vạn Nặc Kỳ khống chế, về phe chúng ta."

Nam Nhan tưởng tượng cảnh tượng này một lát, kinh hãi nói: "Núi Tây Hoàng có rất nhiều cường giả, không ai phát hiện bảo vật quý giá đến mức này sao?"

"Bảo vật đã tự ô uế, cho dù ngươi có thể nhìn thấy cũng vô dụng. Chỉ có huyết mạch chân chính của hoàng gia Yêu tộc mới có thể kích hoạt nó, ngươi cũng có thể làm được." Ân Gia nói, ném một ngọc giản về phía Nam Nhan, "Đừng nói ta không yêu thương ngươi, trong đó hàm chứa phương pháp luyện hóa yêu huyết. Về sau nếu gặp được yêu bảo, có thể dùng máu của chính mình luyện chế một tia yêu huyết, khống chế nó. Nhưng hãy để ta nói trước, cho dù ngươi có huyết mạch Yêu tộc cũng đã là đời thứ ba. Về cơ bản, ngươi là Nhân tộc. Một chút huyết mạch Yêu tộc nên sử dụng tiết kiệm, không nên luyện chế trừ khi thực sự cần thiết."

Nam Nhan không khách khí nhận lấy. Lại một đợt đấu giá trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt nàng bán đấu giá quả Sương Nguyên.

"Ta nghĩ mọi người đều sẽ quen thuộc với vật phẩm này. Nó là dược liệu chính của Anh Hóa Đan, có vẻ nó mới được thu hoạch cách đây chưa đầy một tháng, nó tràn đầy dược lực. Hôm nay có rất nhiều khách quý. Các vị muốn mua trực tiếp, đừng bỏ lỡ cơ hội này."

Sau khi Tiêu Thi Dạ nói xong, nhiều tu sĩ trong phòng chuyển sự chú ý lên tầng hai.

"Ta đoán là tu sĩ đó bán nó theo lô.. Nàng ấy có bao nhiêu quả Sương Nguyên nhỉ?"

"Chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện ra một bí địa nào đó của quả Sương Nguyên?"

Đôi mắt tham lam của họ tập trung vào tầng hai.

Đột nhiên một giọng nói mạnh mẽ vang lên:

"Vị đạo sĩ ở tầng hai còn lại bao nhiêu quả Sương Nguyên, ta đều bao hết! Dù là linh thạch hay bùa phép pháp bảo, đều có thể bàn bạc được!"

Giọng nói tuy không có sát ý nhưng khí thế của nó lại áp đảo toàn bộ khán giả, khiến nhiều người tái mặt.

"Đây hẳn là một lão Nguyên Anh tu thành đã lâu, chỉ sợ không dễ chọc."

Ánh mắt Nam Nhan trong phòng riêng ở lầu hai lóe lên, nói với Ân Gia: "Là ma tu."

"Ma tu muốn nhiều Anh Hóa Đan như vậy làm gì?"

Nam Nhan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khi chúng ta ở trong trận pháp phong ấn yêu, ma tu Tị Châu đã để mắt đến những quả Sương Nguyên này. Có lẽ ma tu này cũng đến từ Tị Châu."

"Chỉ sợ người này là Nguyên Anh hậu kỳ.. Mặc kệ lão! Đợi xong việc, ngươi hãy nhanh chóng trở lại Xích Đế Dao Cung."

Thấy tầng hai không có phản hồi, ma tu phái người đưa ngọc phù truyền âm đến phòng của Nam Nhan.

"Đạo hữu, ta tràn đầy thành ý. Nếu như ngươi chịu đổi Quả Sương Nguyên, ta không chỉ đổi bảo vật, còn tặng cho ngươi một cơ duyên mượn đường để đột phá cảnh giới Hóa thần."

Từ Kết Đan đến Nguyên Anh, cơ hội tốt nhất là ở trong Sơn Hải Cấm Quyết. Nhưng từ Nguyên Anh đến Hóa Thần thì rất khó khăn. Tuy nhiên, trong nhiều năm, các tu sĩ đã cố gắng hết sức để đột phá cảnh giới Hóa Thần. Một trong những phương pháp nhanh nhất là mượn đường để Hóa Thần.

Khi Nguyên Anh đạt đến Hóa Thần, cần phải có sự chuyển hóa về thần thức, cần phải thành công trong Đạo giáo mà bản thân lựa chọn, thậm chí còn cần tạo ra một trường phái Đạo giáo nào đó. Có thể thành Hóa Thần, độ khó từ xưa đến nay đều rõ ràng, không biết có bao nhiêu Nguyên Anh đã chết trong quá trình đó. Mà mượn đường để Hóa Thần là một con đường tắt, tức là tìm nơi linh hồn của một đại tu sĩ Hóa Thần rơi xuống, kết hợp với Nguyên Anh của chính mình, có 5 phần khả năng có thể thành công bước vào cảnh giới Hóa Thần với sức mạnh chiến đấu đỉnh cao.

Ân Gia yêu cầu Nam Nhan im lặng và nói: "Theo truyền thuyết, chỉ có người của Đạo Thánh Thiên tông mới có cơ hội rất nhỏ thông qua mượn đường để trở thành Hóa thần. Những ma tu các ngươi kiếm linh hồn Hóa thần của đại tu sĩ ở đâu?"

Tiếng cười của lão ma tu phát ra từ ngọc phù: "Vì các đạo hữu có rất nhiều Quả Sương Nguyên, ta tin rằng trong năm nay, các đạo hữu nhất định sẽ gia nhập hội Nguyên Anh chúng ta. Nhưng từ Nguyên Anh thành Hóa Thần, ta là một tiền bối, ta có thể nói cho các ngươi biết, ta đã trải qua hơn hai trăm năm và vẫn không có cơ hội thành Hóa Thần. Nhưng bây giờ có một cơ hội.. Nói thật với các ngươi, ta là Đại trưởng lão của phái Vô Tương ở Tị Châu. Phó giáo chủ của Thiên Tà giáo đã trở lại, nói rằng đây là thời điểm rất tốt cho trận chiến Thần - Tị và ông ấy muốn chia sẻ cơ hội thành Hóa Thần thông qua mượn đường cho tất cả các đồng tu Nguyên Anh trong lãnh thổ!"

Khi nghe nhắc đến phó giáo chủ của Thiên Tà giáo, Nam Nhan không khỏi nghĩ đến Kỷ Dương. Hắn và Mục Triển Đình tựa hồ đã đạt được nhất trí riêng nào đó, muốn hợp tác cùng nhau từ bên trong và bên ngoài để làm một việc gì đó.

Nam Nhan nghe được ma tu Nguyên Anh nói như vậy, liền đoán được chuyện này có thể có liên quan đến Kỷ Dương, bèn gật đầu với Ân Gia.

"Thiên Tà giáo là đệ nhất ma môn, sao có thể để cho người ngoài như chúng ta nhúng tay vào?"

Lão giả tự xưng là trưởng lão của Vô Tương Môn nói: "Cơ duyên đó là ở một quỷ vực huyền bí. Chỉ có Phó giáo chủ Thiên Tà giáo mới biết chuyện này. Ông ta yêu cầu mang càng nhiều tu sĩ Nguyên Anh từ Tị Châu tới càng tốt. Ta có hàng chục đệ tử Kết Đan trong giáo phái của mình. Các tu sĩ này đang rất cần một lượng lớn Anh Hóa đan để thăng cấp. Nếu các đạo hữu sẵn sàng cung cấp thêm hai mươi quả Sương Nguyên, ta cũng có thể đưa các đạo hữu tới đó, tạo ra thân phận cho các ngươi là đệ tử của Vô Tương Giáo. Cho dù có thể lấy được một tia linh lực tàn hồn của một vị Hóa Thần cũng sẽ có ích lợi rất lớn cho các ngươi về sau."

Nam Nhan cũng là tu sĩ. Không thể không nói nàng có chút động tâm.

Sơn Hải Cấm Quyết là con đường để nàng thăng cấp Nguyên Anh, cơ hội thành Hóa Thần có thể tìm thấy ở quỷ vực mà lão ma tu đã đề cập.

Nàng sẽ đến Long đô vào tháng tới. Mặc dù có vẻ như Long chủ muốn tìm lời giải thích cho cái chết của mẹ nàng, nhưng dù sao nàng cũng là người ngoài, nàng sẽ rất biết ơn nếu ông ấy có thể giúp đỡ, còn về việc liệu có thể đạt được kết quả không, rằng có thể tìm thấy thi thể của mẹ nàng một cách suôn sẻ.. Cho dù Nam Nhan có nghĩ kỹ hơn thì nàng cũng không nghĩ có nhiều cơ hội.

Nhưng trong giới tu luyện, có một chân lý vĩnh cửu, đó là kẻ mạnh được tôn trọng.

Chỉ cần nàng ở cùng đẳng cấp với người đó, ít nhất sẽ có đủ tự tin để chiến đấu chống lại ông ta.

"Tiền bối, ta còn cần để dành cho chính mình, ta chỉ có thể lấy ra nhiều nhất là mười quả Sương Nguyên. Nếu nhiều hơn, sợ tông môn của ta sẽ gây phiền toái cho ta."

Vị trưởng lão của Vô Tương phái dày dặn kinh nghiệm, do dự nói: "Nhưng thiếu mười quả, mang hai người đi cùng sẽ rất nguy hiểm.."

Nam Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Ta còn có một vị sư huynh hiện không có ở đây, ta sẽ bổ sung thêm ba quả Sương Nguyên, còn tiền bối chuẩn bị thêm một suất cho một người nữa, thế nào?"

"Được!" Trưởng lão Vô Tương tông đồng ý, nói: "Ta sẽ phái người đến giao lệnh bài Vô Tương tông cùng thời gian và địa điểm sau. Đạo hữu nhớ giữ đúng hẹn."

Cùng lúc đàm phán xong, giá cả của hai quả Sương Nguyên bên ngoài cũng đã được ấn định. Sau khi nhận được linh thạch, Nam Nhan lập tức đứng dậy cùng Ân Gia.

Khi đi tới cửa, Nam Nhan nghe thấy phía sau có rất nhiều tiếng bước chân, giống như có rất nhiều tu sĩ đang đi về phía căn phòng mà họ vừa ngồi.

"Chúng ta chia tay đi, ta đi tìm một chỗ thay đổi dung mạo. Ngươi về Xích Đế Dao Cung, bảy ngày sau ta sẽ gặp ngươi ở ngoài thành."

Nam Nhan gật gật đầu, sau khi đi ra biển người liền đi thẳng về phía Xích Đế Dao Cung, rẽ qua hai con đường thì phát hiện có người đi theo mình.

Người đàn ông này nhìn quen quen. Nam Nhan nhớ lại, liền nhớ ra đó là tu sĩ mà nàng nhìn thấy đi bên cạnh Vân Niệm vào ngày đầu tiên nàng đến Xích Đế Dao Cung.

Nam Nhan cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì có rất nhiều tu sĩ mặc trang phục giống hệt và họ cũng gần như vây quanh nàng. Nghĩ ngợi một lúc, nàng rẽ vào một cửa hàng bán áo cà sa.

Không lâu sau, Lôi Thái cưỡi long mã từ hướng nhà đấu giá đi ra, vẻ mặt không vui. Tu sĩ đi theo Nam Nhan vội vàng chào hỏi:

"Lôi sư huynh, có chuyện gì vậy?"

"Dạ phi, con khốn này, nói hôm nay sẽ đi cùng lão Nguyên Anh trả giá cao nhất! Sao dám để ta mất mặt!" Lôi Thái hung ác nói: "Đợi ta làm đế tử, ta sẽ quét sạch tất cả! Đến lúc đó, con khốn ấy sẽ phải cầu xin ta xem ta có vui lòng ngủ với nàng ta không!"

Đổng Kim Đường vội vàng cười nói: "Với tư chất của Lôi sư huynh, trấn áp cảnh giới chỉ là vì mục đích đi Sơn Hải Cấm Quyết mà thôi. Nếu không, huynh có thể trở thành Nguyên Anh chỉ trong một đêm. Ta nghĩ Lôi sư huynh hôm nay tâm tình không tốt, chúng ta cũng có thể vui vẻ một chút đi."

"Ồ? Vui kiểu gì cơ?"

"Nữ tu Phật giáo mà ta nhắc tới lúc trước là do đế tử Thần Châu đưa đến, nghe nói nàng là muội muội của hắn. Hiện tại, nàng một mình vào tiệm vải, mà tiệm vải này là tài sản của cung điện nên ta sẽ giải tán những người không liên quan và mời Lôi sư huynh uống trà vui vẻ với nữ tu Phật giáo này nhé."

Lôi Thái hôm nay tâm tình không tốt, cau mày nói: "Đổng Kim Đường, ta cũng không phải cái gì cũng ăn! Nữ nhân kia không tệ, chỉ là mặt hơi mập, sao có thể ăn được? Chán!"

Đổng Kim Đường trợn mắt, vội vàng đặt điều nói thêm: "Lôi sư huynh, ta không phải vì cá nhân mình mà làm. Đế tử Thần Châu đó đã làm nhục Dần Châu ta, khinh chúng ta không có đế tử, và nói chúng ta đi Sơn Hải Cấm Quyết là đá lót đường cho hắn. Làm sao có thể nuốt nổi chuyện này?"

Lôi Thái nghe vậy, tức giận nói: "Sao hắn dám!"

Đổng Kim Đường nói: "Dâng nữ tu Phật giáo đó cho Lôi sư huynh có chút thiệt cho huynh, nhưng cũng không ngăn cản sư huynh dạy dỗ nàng ta một bài học, cũng có thể coi là báo thù cho biểu đệ."

"Hừ." Lôi Thái tiến vào tiệm quần áo, nói: "Đi dọn sạch mọi người ở tiệm đi. Lôi Thái ta hôm nay sẽ cho nàng ấy biết, trà của ta không dễ uống như vậy!"

Đổng Kim Đường vui mừng khôn xiết, vội vàng kêu người đến tiệm quần áo dọn dẹp hiện trường, hắn còn đặc biệt tạo ra một kết giới ngăn cách âm thanh và linh lực, bao vây toàn bộ tiệm, rồi cười ranh mãnh.

"Họ Mục, ta xem ngươi phát điên đến mức nào."

Bên kia, Lôi Thái sắc mặt tức giận, hắn lấy ra một cây roi có ngạnh từ trong túi Càn Khôn, cây roi này hình như được chế tạo đặc biệt, không thể giết chết ai, nhưng một roi sẽ để lại vết sẹo, sau một năm cũng sẽ chưa biến mất.

Hắn ta cầm roi bước vào tiệm vải. Khi nhận ra trước mặt không có ai, hắn ta càng tức giận hơn, đuổi đến tận sân sau. Ở đây, hắn ta nhìn thấy một người phụ nữ đang tìm kiếm cửa sau, liền nói:

"Ngươi là người đã làm bị thương biểu đệ Lôi Khôn của ta? Ngươi có biết thân phận Lôi gia ta ở Dần Châu không!"

Lôi Thái vừa giơ roi lên liền thấy người phụ nữ quay đầu lại. Tuy nhiên, nàng không phải là nữ tu sĩ mặt tròn mà hắn nhìn thấy lúc đầu, mà là một mỹ nữ hiếm có ở nhân gian. Hắn sững người tại chỗ.

Người phụ nữ trông giống như hoa ưu đàm dưới ánh trăng. Khi nhìn người khác với nụ cười, nàng ấy sẽ luôn tạo cho người ta ảo tưởng về tình ý.

Lôi Thái cũng là khách quen của Xích Đế Dao cung, càng nhìn càng thấy quen, kinh ngạc nói: "Ngươi.."

Đứng ở đó tất nhiên là Nam Nhan đã tháo mặt nạ xuống, nàng khẽ thở dài: "Đúng như đạo hữu nghĩ."

Tim Lôi Thái đập thình thịch: "Chẳng lẽ.."

Nam Nhan: "Đúng vậy, nó được thực hiện dựa trên khuôn mặt của Nam phương chủ."

Tim Lôi Thái bỗng nhiên trở lại vị trí ban đầu: "..."

Nam Nhan nói thêm: "Ngươi có nghĩ rằng ta chỉnh dung trông đặc biệt giống không? Ngươi có tò mò về dung mạo trước đây của ta không?"

Nàng lúc này thực sự khiến người ta kinh ngạc, Lôi Thái ngơ ngác gật đầu.

Nam Nhan lấy ra một ngọc phù từ trong túi Càn Khôn và bắt đầu nói: "Đạo hữu, xin hãy nhìn xem, đây là ta khi còn nhỏ, nặng hơn 100 cân. Khi ta cười, ta như không có mắt luôn! Ca ca luôn nói rằng ta quá xấu để nhìn vào.."

Trong lòng Lôi Thái bối rối đến mức hắn rất muốn nhìn xem mỹ nhân này khi còn nhỏ xấu xí đến mức nào. Khi tỉnh táo lại, hắn yêu cầu Nam Nhan cho xem ngọc phù.

Sau đó linh thức của hắn vang lên một tiếng nổ. Linh thức của hắn bị ngọc phù nào đó khóa lại, hắn ngất đi.

Nam Nhan nhìn Lôi Thái ngã xuống đất bất tỉnh, hít một hơi, đeo mặt nạ lên, cầm roi nhét vào túi, sau đó vẻ mặt trong sáng mà nghiêm túc thở dài một hơi.

"Hình dáng, âm thanh và màu sắc là sương mù trong tâm thế gian. Tịnh độ cực lạc là con đường cuối cùng dành cho ngươi.. Tốt, tốt!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.