Nam Nhan: "Thật ra.."
Ân Gia: "Không cần giải thích, cứ nhập gia tùy tục đi. Ta hiểu tại sao ngươi lại đeo mặt nạ rồi."
Nam Nhan: "Không.. Ta không có! Ta không có! Xin hãy nghe ta giải thích."
Ân Gia: "Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho hòa thượng Khổ Tâm đâu."
Trên thực tế, trong thế giới tu luyện, ngoại trừ Tử Châu và Thần Châu, các đại lục khác đều hỗn loạn, chỉ cần tu vi đủ mạnh thì mọi chuyện đều có lý.
Sau khi đuổi nam tu sĩ lô đỉnh đi, Nam Nhan không muốn đi sâu vào chuyện bát quái về thế hệ trước, vì vậy nàng mệt mỏi kể cho Ân Gia mọi chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc ở Xích Đế Dao cung hai ngày qua.
"Thì ra mẹ ngươi thật sự là Nam phương chủ, một mỹ nữ vô song, đáng tiếc lại chết ở Phàm Châu." Ân Gia xúc động thở dài.
Nam Nhan vẻ mặt buồn bã nói: "Ta cũng là hậu duệ của Xích Đế, tại sao huynh không quan tâm đến mối hận thù giữa đất nước và gia đình chúng ta?"
Ân Gia liếc nhìn nàng và nói: "Chuyện đó cả ngàn năm trước. Đừng nói ta, lúc đó mẹ ta còn chưa sinh ra cơ! Ta còn có thể kéo gia gia của ngươi từ trên trời xuống, chiến đấu đến chết sao? Tu sĩ chúng ta nên thực tế hơn một chút."
Nam Nhan khâm phục hắn từ tận đáy lòng: "Hai ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều về lý tưởng của Phật giáo để khuyên huynh nên buông bỏ hận thù và bình tâm. Hiện tại xem ra sư phụ nói đúng. Chân Phương, huynh quả thực khôn ngoan hơn ta."
Trong lúc trò chuyện, người ngồi ở bên ngoài càng lúc càng nhiều. Một lúc sau, màn sáng trước mặt Nam Nhan tán đi. Cùng lúc đó, toàn bộ hội trường đột nhiên sáng lên, vạn vật trở nên yên tĩnh.
Một ánh sao xuất hiện trên sân khấu hình tròn ở giữa hội trường. Bốn cô hầu gái trong bộ quần áo sặc sỡ đáp xuống sân khấu như những nàng tiên. Họ hất tay áo dài ra giữa, và một hoa văn hình tròn lơ lửng ở giao lộ. Từ vầng hào quang dịch chuyển, một người phụ nữ xinh đẹp, lông mày vẽ hoa bước ra.
"Tiêu Thi Dạ tham kiến tất cả các vị khách quý."
Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt quyến rũ, thân hình nhẹ nhàng di chuyển; tất cả tu sĩ từ trên khán đài đều nhìn thẳng vào nàng.
"Hôm nay mắt ta được hưởng phước."
"Thì ra nàng ấy chính là người được gọi là Dạ phi, một trong mười mỹ nhân hàng đầu Dần Châu, nghe nói nàng ấy là khách của thành chủ!"
"Nếu có thể cùng nàng ấy trải qua một đêm, ta bằng lòng chết đi."
Phụ nữ ở Dần Châu khác với phụ nữ ở các châu lục khác. Hầu hết họ đều ăn mặc rực rỡ và thể hiện sự sang trọng trong từng cử chỉ. Nam Nhan liếc nhìn Ân Gia và thấy rằng mặc dù ánh mắt của hắn rất ngưỡng mộ nhưng tâm tính của hắn giống như Phật, bèn không khỏi thở dài.
Những năm đầu, nhị ca của nàng cũng là kẻ phóng đãng giữa ngàn hoa. Sau này cùng nàng xuống núi làm việc thiện thì bị một đám phụ nữ đụng chạm, mất cả lông đuôi, khiến hắn đều theo bản năng mà cảnh giác.
Người đẹp duyên dáng trên sân khấu mỉm cười rất quyến rũ với khán giả: "Buổi đấu giá này do ta chủ trì, ta rất vui khi được gặp du khách từ khắp nơi trên thế giới. Ta muốn mời người trả giá cao nhất sau cuộc đấu giá đi thảo luận riêng cùng nhau."
Lời cuối của nàng giống như vuốt ve đôi tai. Các nam tu sĩ có mặt, đặc biệt là những người trẻ tuổi đầy sinh lực, đều nhìn nàng với vẻ mặt như sói. Mãi đến khi những trưởng lão bên cạnh ho nhẹ một tiếng, họ mới kìm nén được sự xúc động của mình.
Nam Nhan nhớ lại khi nàng bước vào cuộc đấu giá đã có một lô đỉnh chờ sẵn, nàng cho rằng chủ nhân của nơi này cũng là một kẻ dâm đãng nên đã để mỹ nhân vô song này dùng đủ mọi thủ đoạn, chắc là để nâng giá lên cao, làm nóng bầu không khí.
"Thủ đô của các châu lục đều là động vàng, đều là phục vụ cho dịp này. Nếu có nhiều nữ tu sĩ tới đấu giá thì kẻ trên sân khấu sẽ được thay thế bằng nam tu sĩ tuấn tú. Bọn họ có linh thạch, bọn họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Có thể làm được tất cả." Ân Gia dường như đã trải qua rất nhiều cảnh tượng như vậy.
Lúc này, Tiêu Thi Dạ vỗ tay, một cái lồng từ trong trận pháp bên cạnh nàng chậm rãi hiện ra, nàng còn chưa kịp nói chuyện thì một tiếng thú gầm từ trong lồng truyền đến.
"Bảo bối đầu tiên là một con quái vật cấp bảy, năm trăm tuổi, Xích Nguyệt, còn nguyên vẹn, có huyết thống pháp năng, thực lực tương đương với Kết Đan hậu kỳ."
Một số tu sĩ Kết Đan trên khán đài gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng Xích Nguyệt rất hoang dã và không thể thuần hóa được. Nếu muốn thuần hóa nó đến mức hoàn toàn có thể sử dụng được như cánh tay và ngón tay thì phải mất rất nhiều công sức. Ít nhất phải bỏ công chăm chỉ một năm. Ta sẽ trả 60.000 viên linh thạch."
"Xin quý khách chờ một chút." Tiêu Thi Dạ che miệng cười nói: "Con Xích Nguyệt này là một con thú cái, chúng ta đã phái một thú sư đến kiểm tra nó. Con thú cái này đang mang thai ba con. Bọn chúng cần ba tháng nữa mới sinh ra. Nếu quý khách mang về, có thể cho con cháu trong gia đình nuôi dưỡng thành linh thú bẩm sinh."
Khi nàng ta nói điều này, các tu sĩ ngồi trên khán đài trở nên phấn khích.
"Thì ra là một thú cái mang thai, đáng giá từng xu! Ta trả một trăm ngàn!"
"Một trăm năm mươi nghìn!"
"Hai trăm nghìn!"
Sau một hồi rượt đuổi giá cả, một gia tộc nổi tiếng đã mua được Xích Nguyệt với giá 350.000 viên linh thạch.
Trong lòng Nam Nhan quả thực công nhận đây là động vàng, đang cân nhắc có nên bán xương rắn Nguyên Anh hay không, nhưng nghĩ rằng nơi này hiện tại nằm dưới quyền lực của Vân thái phi, nàng đành phải giải quyết chuyện của đại ca trước, đồng thời sau đó nhanh chóng rời Dần Châu, đến Thần Châu. Long đô của Thần Châu nổi tiếng khắp thế giới về sự thịnh vượng, không thể thua kém nơi này.
Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng hơn, các bảo vật được trưng bày để bán đấu giá, trong đó có một số thứ Nam Nhan chưa bao giờ nghe nói đến. Một trong số đó là một cái thau đồng vô danh, được cho là di bảo trong những năm đầu đời của một người quyền lực, và nó thậm chí còn được bán với giá sáu mươi vạn linh thạch.
Nam Nhan chăm chú quan sát cho đến khi Tiêu Thi Dạ nhờ ba người đàn ông cơ bắp hợp sức để nâng một lá cờ đen rách nát. Trái tim nàng đột nhiên run lên và nàng bị lá cờ đen thu hút theo bản năng.
"Vật này được một đội tu sĩ đang săn hải thú phát hiện trong bụng hải thú. Nguồn gốc không rõ, cũng không rõ đó là pháp khí cấp bậc gì. Ta chỉ biết rằng pháp khí này rất khó hủy diệt."
Nam Nhan từ nhỏ cũng có cảm giác đặc biệt với bảo vật. Nàng có thể cảm nhận được khí chất mạnh yếu của mỗi bảo vật trong cuộc đấu giá này. Mặc dù lá cờ đen này trông có vẻ rách nát nhưng khí tức trên đó lại mãnh liệt nhất.
Tuy nhiên, hỏi Ân Gia về vấn đề này sẽ thích hợp hơn. Nam Nhan quay lại và thấy Ân Gia đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lá cờ đen.
"Nhị ca?"
Ân Gia đột nhiên đứng dậy rồi ngồi xuống, không thèm nói chuyện với Nam Nhan mà đặt tay lên ngọc phù bên cạnh.
Tiêu Thi Dạ đang giới thiệu nguồn gốc của lá cờ đen, bỗng nhìn thấy tín hiệu đấu giá từ ngọc phù trên tầng hai, nàng mỉm cười nói: "Ồ? Hình như có một vị khách đã thích nó. Nhưng mà.. hắc kỳ này không đấu giá bằng linh thạch, người gửi bán cần Anh Hóa Đan, ai ra giá nhiều Anh Hóa Đan nhất sẽ có được cờ."
Phía dưới còn có những người khác muốn ra giá, nhưng khi nghe nói muốn Anh Hóa Đan thì đều phàn nàn:
"Anh Hóa Đan rất hiếm. Cho dù có thì giữ lại cho mình chứ! Lấy đâu ra nhiều?"
Tiêu Thi Dạ nói: "Khách hàng gửi bán của chúng ta không chỉ có lá cờ đen này, mà còn có các loại đan dược khác nhau, bao gồm nấm bảy màu, dây leo hồi hồn, hoa linh cương, vân vân.. Tất cả đều có thể đổi bằng Anh Hóa Đan."
Dưới đài, tu sĩ lần lượt muốn lui về phía sau. Nhưng Nam Nhan nghe được có thể cùng lúc mua được hắc kỳ cùng hoa linh cương, tim bỗng đập thình thịch. Nàng không có Anh Hóa Đan nhưng trong túi Càn Khôn của nàng lúc này có hơn một trăm sáu mươi quả Sương Nguyên - là thành phần chính của Anh Hóa Đan.
Trong một loại linh dược, thành phần phụ có thể được thay thế bằng các thứ khác, nhưng thành phần chính là không thể thiếu. Nếu Nam Nhan đề nghị đổi quả Sương Nguyên, cùng lắm là chịu thiệt một chút, thì người bán kia hẳn sẽ vui vẻ trao đổi.
Nàng nói chuyện với Ân Gia, vừa định ra giá thì một giọng nói vang lên từ cách nàng hai chỗ:
"Anh Hóa Đan, khẩu khí không nhỏ! Ta cũng không cần đan dược mới thành được Nguyên Anh! Ta có trong tay Anh Hóa Đan, ta sẽ đổi với lá cờ đen này, ta cũng lấy hoa Linh Cương nữa. Mang lên đi."
Anh Hóa Đan rất đáng giá, Tiêu Thi Dạ không nghĩ có thể đổi được. Thấy có khách hàng ra giá, hai mắt nàng sáng lên, nói: "Những vị khách quý từ Lôi gia đều thật tinh tường, xứng đáng là đại gia tộc ở Dần Châu chúng ta."
Trong ngọc phù vang lên một tiếng cười. Một thanh niên đội vương miện vàng đi đến bên ô cửa, nhìn Tiêu Thi Dạ, nói: "Dạ phi đề cao quá mức rồi. Lần cuối cùng ta gặp nàng là mười năm trước. Từ phía nam tới đây, ta mang theo linh trà ngon, không biết lát nữa Dạ phi có rảnh rỗi cùng thưởng thức không?"
Tiêu Thi Dạ được mệnh danh là một trong mười mỹ nhân hàng đầu Dần Châu, làm sao có thể dễ dàng bị người khác trêu chọc, vừa định trả lời, đột nhiên ngọc phù bên cạnh sáng lên, một giọng nữ nói: "Ba quả Sương Nguyên, ngươi có muốn đổi không?"
Tiêu Thi Dạ sửng sốt một lúc, sau đó truyền âm, dường như đang trao đổi với người bán. Trong vòng ba hơi thở, nàng đã trả lời: "Trao đổi!"
Lôi Thái thấy có người chen ngang khi hắn tán tỉnh Dạ mỹ nhân, bèn tức giận nói: "Thứ ngu ngốc này từ đâu ra? Sao dám cướp từ Lôi gia ta?"
Thấy tình huống này, Tiêu Thi Dạ vội vàng cười nói: "Lôi thiếu gia, ngài đừng tức giận, chỉ là nhà đấu giá có nội quy của nhà đấu giá, người nào trả giá cao nhất sẽ được. Ta sẽ đền bù cho ngài sau."
Lôi Thái lần này cũng tới vì hoa Linh Cương, bèn hừ lạnh nói: "Gia tộc của ta là gia tộc danh tiếng, trong tộc còn có một luyện đan sư cấp bảy. Không phải là muốn Anh Hóa Đan sao? Hai viên Anh Hóa Đan!"
Hai!
Những tu sĩ khác đang chứng kiến đều đau lòng, một viên Anh Hóa Đan có thể tăng khả năng đột phá Nguyên Anh lên 3 phần. Trong gia đình có thêm một tu sĩ Nguyên Anh thì địa vị sẽ tăng lên, gia đình bình thường không thể chịu nổi sự tiêu pha như vậy.
Nam Nhan ở bên kia cho rằng vị tu sĩ họ Lôi này thật sự có chút bướng bỉnh, liền sờ mũi hỏi: "Nhị ca, có thể nói cho ta biết lá cờ đó là gì không?"
"Đối với ta mà nói thì là đồ tốt." Ân Gia nói: "Thứ này tên là Vạn Nặc Kỳ. Huyết mạch của Yêu Vương có thể dùng nó để chỉ huy mười vạn Yêu tộc. Nó được sử dụng trong cuộc chiến của Yêu quốc một ngàn năm trước. Toàn bộ Yêu quốc không có quá ba lá cờ này. Giúp ta lấy lá cờ này, ta sẽ cho ngươi thứ phù hợp hơn với ngươi."
Nam Nhan nghe hắn nói như vậy, cảm thấy hắn là người tốt, nhưng sau đó nghĩ lại, sợ hắn có ý đồ khác, liền nói: "Huynh sẽ dùng lá cờ này làm việc ác sao?"
Ân Gia: "Ý ngươi là gì?"
Nam Nhan: "Ví dụ như một ngày nọ, ta và huynh đối đầu nhau trên chiến trường vì mối hận thù của đất nước và gia đình chúng ta, huynh dùng lá cờ này để ra lệnh cho tất cả Yêu tộc giết đồng bào của ta, cuối cùng trở nên điên cuồng và đâm chết ta. Nhiều năm sau, huynh nhớ lại lời nói và nụ cười của chúng ta năm xưa, nên cắt đứt phàm trần và quay trở lại Phật đường, nơi huynh sẽ gõ mõ gỗ suốt vô số ngày đêm, và kết thúc những ngày còn lại của huynh."
Ân Gia vẻ mặt vặn vẹo nói: "Đừng độc miệng. Ta nói cho ngươi biết, kiếp này ta không thể quay lại cái Phật tự toàn trọc đó. Ngươi nhanh lên đi! Nếu không, ta sẽ chờ ngay bên ngoài thành, thích sát tên họ Lôi này!"
Nam Nhan: "Ồ.."
Nam Nhan nhàn nhã trả giá qua lại. Khi cái giá là sáu quả Sương Nguyên xuất hiện, khuôn mặt của Lôi Thái trở nên tím tái. Mặc dù hắn ta là đích tử của Lôi gia, nhưng sáu viên Anh Hóa đan cũng đủ để nuôi một gia đình lớn, không thể thêm nhiều hơn nữa.
"Là ai? Dám tranh giành với Lôi gia ta!" Lôi Thái hét lớn.
Lúc này hắn nhìn quanh thì thấy một thiếu niên mặc đồ trắng, đôi mắt hoa đào, dung mạo tuấn tú, vẻ đẹp sánh ngang Dạ mỹ nhân, đang ngồi trước ô cửa bên cạnh. Hắn ngồi tựa vào mép ô cửa cười lạnh: "Vị tiểu thư này đã nói, người nào trả giá cao nhất sẽ có được. Nhìn đạo hữu như mới ba mươi tuổi, nhưng không biết từ đâu đến mà hào phóng như vậy. Hay ta mua cho ngươi hai ký củ cải để ngươi đi vệ sinh cho bớt hăng nhé?"
Bản chất Ân Gia là một con cáo yêu, hắn nhướn mày, năng lượng đều dương lên. Trên đài, đôi mắt của Tiêu Thi Dạ lóe lên.
Lôi Thái sửng sốt một lát, mới ý thức được thanh niên kia có ý rằng những lời của hắn đều là rác rưởi, lập tức tức giận nhướng mày, trong mắt như nổ ra sấm sét: "Ngươi đang tìm cái chết!"
Tiêu Thi Dạ cau mày, một tiếng hừ lạnh vang lên từ chiếc hộp luôn được che bằng vải đen bên cạnh.
"Tiểu bối Kết Đan kia, cuộc đấu giá này không phải nhà của ngươi! Nếu có ác ý, hãy ra đấu trường nói chuyện!"
Tu sĩ vừa nói đang ở cảnh giới Nguyên Anh. Sắc mặt Lôi Thái hung dữ, nhưng hắn cũng không gây thêm chuyện gì nữa, tức giận bước về phía sau.
Ở bên cạnh, Nam Nhan được lợi rất nhiều, kêu nhị ca thay nàng đi thanh toán hóa đơn là xong, thật hoàn hảo.