Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 312: Trung thu đang đến gần.



Quế di chuẩn bị lễ vật dâng cúng gồm có bánh ngọt, trái cây tươi và một vò rượu. Trái cây tươi cùng rượu nhạt cũng bình thường thôi, nhưng những chiếc bánh được bày biện tinh xảo đến mức khó lòng không cảm thán sự chăm chút của người làm ra chúng.

Tân Diệu giữa vô số món điểm tâm đã nhận ra món bánh bơ bào ngư - món điểm tâm mà mẫu thân nàng thích nhất. Chỉ tiếc rằng sữa bò không dễ bảo quản, nên ở trong thung lũng, món này cũng chẳng thường thấy.

“Nương nương, nô tỳ đến thăm người đây.” Quế di cúi đầu sát đất, giọng nói khẽ khàng.

Từng giọt lệ rơi xuống theo gò má, nhỏ lên nền đất lạnh lẽo. Rõ ràng chưa phải lúc tiết trời chuyển lạnh, vậy mà cái rét như xuyên vào tận tâm can người ta.

Tân Diệu lặng lẽ đứng cạnh bên, khóe mắt nàng cũng không kiềm được mà trở nên ươn ướt.

Một lúc lâu sau, Quế di đứng dậy, khẩn cầu Tân Diệu dẫn bà đi tế bái những người khác.

Mười mấy cỗ quan tài đen được đặt trong một gian đại điện khác, dù có người canh gác, không khí trong điện vẫn yên tĩnh đến rợn người.

Quế di nước mắt giàn giụa bái lạy xong, vài lần nắm c.h.ặ.t tay rồi buông ra, rốt cuộc lấy hết dũng khí để hỏi: “Tân công tử, không biết cỗ quan tài nào là của Trường Hạ? Trường Hạ chính là muội muội ruột của nô tỳ.”

Trường Hạ chính là nhũ danh của Hạ di.

Tân Diệu trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ đáp: “Không phân biệt được nữa rồi.”

Khi ấy, đối mặt với biến cố lớn, nàng chỉ có thể chôn cất mẫu thân mình, còn thực sự không đủ sức lo liệu từng người trưởng bối khác.

Quế di kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý này, nhưng những cỗ quan tài vẫn mang lại cho bà một tia hy vọng. Sau khi nghe lời Tân Diệu, nước mắt bà lại rơi lã chã.

Tân Diệu không tìm được lời nào để an ủi, chỉ mím môi nói nhỏ: “Xin lỗi.”

“Công tử đừng nói vậy.” Quế di lau nước mắt, gượng nở một nụ cười, “Như vậy cũng tốt… Trường Hạ nàng thích nhất là náo nhiệt, mọi người đều ở đây cùng nhau, nàng nhất định sẽ vui vẻ…”

Tân Diệu không kiềm được mà đưa tay nắm lấy bàn tay của Quế di.

Bàn tay từng mịn màng của người phụ nhân ấy vì năm tháng mà trở nên thô ráp, chai cứng, nhưng vẫn có thể làm ra những món ăn ngon khiến người ta lưu luyến, thứ hương vị của gia đình mà Tân Diệu luôn nhớ nhung.

“Quế di.”

Quế di cả người chấn động, bật thốt lên: “Công tử vừa gọi nô tỳ là gì?”

“Ta nghe Hạ di từng nói bà có một người tỷ tỷ, nên ta gọi bà là Quế di.”

“Trường Hạ từng nói sao…” Nước mắt Quế di lại không ngừng tuôn rơi.

Một bóng người bước vào, ánh mắt Tân Diệu thoáng xao động.

Quế di nhìn theo ánh mắt nàng, nhận ra Hạ Thanh Tiêu.

“Hầu gia, sao ngài lại đến đây?”



“Ta đến để tế bái Hoàng hậu nương nương, đoán rằng Quế di sẽ có mặt ở đây.” Hạ Thanh Tiêu đáp, ánh mắt hướng về phía Tân Diệu.

“Hạ đại nhân.”

“Tân Đãi chiếu xin nén bi thương. Chuyện tiếp theo về vụ việc ở ngôi miếu hoang, ta muốn trao đổi với nàng.”

Quế di nghe thấy hai người có chuyện quan trọng cần bàn, vội cáo lui.

Hạ Thanh Tiêu không vội vàng nói ngay, mà cung kính thắp ba nén hương cho Hạ di và những người khác.


Tân Diệu dẫn hắn tới khách sảnh nơi từng trò chuyện cùng Bạch Tướng quân, rồi sai người dâng trà lui ra.

Hạ Thanh Tiêu không động tới chén trà trước mặt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đặng Các lão đã nhận tội.”

“Nhanh vậy sao?”

Khóe môi Hạ Thanh Tiêu nhếch lên: “Với địa vị như hắn, quen sống trong an nhàn sung sướng, đối mặt với Tam Pháp Ty có lẽ còn có thể kín miệng. Nhưng vào tay Cẩm Y Vệ, chịu được ba roi đã xem như nghị lực phi thường.”

Nhiều người tưởng rằng trước cực hình có thể thà c.h.ế.t không khuất phục, nhưng thực tế rất ít người làm được. Bởi thế, những người dám hy sinh vì chính nghĩa mới đáng quý, trở thành những anh hùng vô danh hoặc hữu danh.

“Hắn nói gì?”

“Hắn nói sự tồn tại của nàng sớm muộn gì cũng gây chấn động xã tắc, trừ bỏ mới có thể giữ được sự ổn định lâu dài cho Đại Hạ.”

Tân Diệu cười lạnh: “Không biết, còn tưởng Đại Hạ là của nhà hắn.”

Hạ Thanh Tiêu khẽ trầm ngâm đáp: “Nếu Đại Hạ là của nhà hắn, thì hắn sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

“Vậy vụ án này sẽ sớm kết thúc sao?”

Hạ Thanh Tiêu lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại, đây mới chỉ là bắt đầu. Trước đây bệ hạ bảo ta điều tra một số lão thần, mười mấy năm trôi qua, số người có liên quan đến những lão thần ấy không phải ít. Giờ Đặng Các lão bị bắt, đúng là cơ hội tốt để chỉnh đốn...”

Hạ Thanh Tiêu nói rất khéo léo, nhưng thực ra Hưng Nguyên Đế đã ngầm ám chỉ với hắn rằng, ai cần thu dọn thì thu dọn. Kẻ nào đáng bãi chức thì bãi chức, kẻ nào nên c.h.é.m đầu thì c.h.é.m đầu.

Tân Diệu thông minh đến mức nào, nghe xong liền rơi vào trầm tư.

Việc xử lý những kẻ liên quan đến Đặng Các lão vốn là có lợi với nàng, nhưng sau cơn phong ba bão táp ấy, bá quan quyền quý không dám oán trách Hoàng đế, chắc chắn sẽ trút cơn giận lên Hạ đại nhân. Mai này, có lẽ trong lịch sử cũng sẽ ghi lại một câu: "Cẩm Y Vệ thừa cơ tạo án oan, g.i.ế.t hại vô tội."

Chờ đến tương lai, khi người đó và bá quan vì một chuyện nào đó mà xung đột, hoặc để xoa dịu thần tử, hoặc để thần tử nhượng bộ, rất có thể sẽ đẩy Hạ đại nhân ra để nghiền nát.

Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra của người nam nhân trước mặt, tim Tân Diệu bất giác đau nhói.

“Hoặc là... đừng lôi kéo quá nhiều người vào...”

Hạ Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tân Diệu.

Tim hắn cũng âm thầm nhói lên, nhưng phần nhiều lại là vui sướng.



Tương lai còn quá xa, hắn chỉ cần biết cô nương mà hắn thương mến hiện tại đang lo lắng cho hắn, quan tâm đến hắn, là đã cảm thấy mãn nguyện.

“Ta sẽ cố hết sức không để người vô tội bị liên lụy...”

Nhưng, hắn không thể hứa nhiều hơn.

Vụ án này sẽ liên lụy bao nhiêu người, g.i.ế.t bao nhiêu kẻ, kẻ nắm quyền quyết định luôn luôn là người cầm dao, không phải thanh d.a.o đó.

“Hạ đại nhân cũng phải cẩn thận.” Khi chia tay, Tân Diệu dặn dò một câu, không nói thêm gì nữa.

Không cần nói quá nhiều, thật sự đến lúc đó, chỉ cần nàng còn sống, nàng nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ hắn.

Những ngày sau đó, tang lễ của Tân Hoàng hậu diễn ra đúng trình tự, còn ngục tù của Bắc Trấn Phủ Ty thì ngày càng trở nên nhộn nhịp.

Lúc lâm triều, những người dám hùng hồn phẫn nộ đã ít đi; trong nha môn, tiếng trò chuyện vui đùa cũng ít đi; trên phố lớn, cảnh công tử ăn chơi phi ngựa cũng vắng bóng.

Một tầng mây đen bao trùm lên trên nhiều nhà quyền quý ở kinh thành, khiến lòng người nặng nề, ăn không ngon, ngủ không yên.

Riêng Tân Diệu lại sống những ngày vô cùng yên ả.

Hoàng lăng cách xa sự ồn ào náo nhiệt của thành thị, ba mặt được núi bao bọc, những cây cổ thụ cao chót vót, yên tĩnh và nghiêm trang, thường khiến người ta sinh ra cảm giác năm tháng mãi mãi không đổi thay.

“Công tử!”

Tân Diệu không cần nghe giọng nói, chỉ nghe bước chân, liền biết là Tiểu Bát đến.

Theo nàng đến hoàng lăng, ngoài Thiên Phong và Bình An, còn có Tiểu Bát. Về phần Lục đương gia, giờ đang quản lý hơn hai trăm tên sơn tặc ở trang viên được vua ban, bận bịu đến mức chân không chạm đất.

Tiểu Bát xách theo một xâu túi giấy dầu, đến trước mặt Tân Diệu, vui vẻ nói: “Lục ca sai người đem bánh Trung thu đến cho công tử.”

Lúc này, Tân Diệu mới nhớ, ngày mai là mười lăm tháng tám rồi.

“Tiểu Bát, hôm nay ngươi về nông trang đi, qua Trung thu rồi hẵng quay lại.”

Tiểu Bát không cần nghĩ ngợi liền từ chối: “Tiểu nhân sẽ ở đây với công tử.”

Hơn hai trăm huynh đệ kia, chỉ mình hắn được đi theo công tử đến hoàng lăng, có ngốc mới quay về.

Hắn muốn trở thành người thứ hai được công tử coi trọng!

Thấy Tiểu Bát kiên quyết, Tân Diệu không nói thêm gì nữa. Chỉ là nghĩ đến ngày đoàn viên, với nàng mà nói cũng chẳng khác gì ngày thường.

Bên này Tân Diệu yên tĩnh, nhưng ở phủ Thiếu khanh lại xảy ra chuyện náo loạn.

Quốc Tử Giám cho học trò nghỉ Trung thu một ngày, Đoạn Vân Lãng ngày mười bốn tháng tám tan học về nhà, sau bữa cơm tối bỗng nhiên nói: “Tổ mẫu, Đại bá, cháu có chuyện muốn nói.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.