Khi xưa, trong chốn hậu cung rộng lớn, chỉ có Hoàng hậu độc quyền sủng ái. Mãi sau, Hoàng thượng mới gật đầu đồng ý an bài một số phi tần trong Ý Viên. Các gia tộc dốc lòng chọn lựa những quý nữ ưu tú nhất tiến cung, chẳng ai kém cỏi. Lệ Tần có được phong hiệu “Lệ” đã đủ để thấy dung mạo nàng nổi bật trong chốn hậu cung. Xuyến Công chúa lại thừa hưởng nhan sắc từ sinh mẫu, đang độ tuổi thanh xuân như cành thủy trúc, sắc đẹp có thể xưng là tuyệt thế.
Hưng Nguyên Đế lúc này hiếm khi biểu lộ chút tự hào của bậc làm phụ thân, ôn hòa hỏi han tình hình gần đây của Xuyến Công chúa, rồi cười bảo:
“Không cần luôn ru rú trong cung. Nếu muốn ra ngoài dạo chơi thì cứ nói với mẫu phi của con, nhớ dẫn theo nhiều hộ vệ.”
Trong mắt Hoàng thượng, thiếu nữ mười mấy tuổi ai mà không hướng đến tự do, cả ngày ở trong cung quả thực buồn tẻ.
Hàng mi dày rợp của Xuyến Công chúa khẽ rung, nàng dịu dàng đáp:
“Đa tạ phụ hoàng.”
“Đi chơi đi, trẫm muốn nói chuyện với mẫu phi của con.”
“Nhi thần xin cáo lui.” Xuyến Công chúa nhẹ nhàng khụy gối, cúi mình rời đi.
Hưng Nguyên Đế nâng chén trà nhấp một ngụm, quay sang nhìn Lệ Tần:
“Ngươi dạy dỗ Xuyến nhi rất tốt.”
Tuy tính tình có phần nhút nhát, yếu đuối, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
“Là Xuyến nhi trời sinh ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chẳng phải công lao của thần thiếp.” Lệ Tần đáp lời, nhưng bàn tay siết c.h.ặ.t lại vì hồi hộp.
Đến lúc này, nàng đã mơ hồ đoán được, Hoàng thượng rất có thể đang cân nhắc chuyện hôn sự của Xuyến nhi. Nàng không có khả năng tự mình an bài một mối duyên lành cho nữ nhi, điều duy nhất có thể trông cậy là người nam nhân trước mắt.
Hạnh phúc nửa đời sau của nữ nhi liên quan c.h.ặ.t chẽ, nàng không thể không lo lắng.
“Nói đến đây, Xuyến nhi cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự. Ngươi làm mẫu phi, có suy nghĩ gì không?”
Lòng Lệ Tần khẽ run, cúi đầu đáp:
“Thần thiếp tin vào ánh mắt của bệ hạ.”
Hưng Nguyên Đế cười sảng khoái:
“Nếu đã vậy, trẫm sẽ lưu tâm.”
Nói với Lệ Tần những điều này là để mẫu tử nàng có sự chuẩn bị, không cần nói nhiều hơn. Giờ còn sớm để đề cập chuyện này với Hạ Thanh Tiêu. Để Lệ Tần biết trước ý định trong lòng Hoàng thượng, nếu sau này có biến cố, sẽ chỉ thêm phiền phức.
Lời cần nói đã xong, Hưng Nguyên Đế đứng dậy rời đi.
Lệ Tần tiễn Hoàng thượng ra tận cửa cung, đến khi không còn thấy bóng lưng của ông mới quay người trở lại. Đây chẳng phải vì nàng ôm mộng tưởng hay tình ý với Hoàng thượng, mà chỉ sợ người ta nghĩ rằng nàng không đủ cung kính với bệ hạ.
Lệ Tần vừa bước vào trong mấy bước đã thấy Xuyến Công chúa chờ sẵn, ánh mắt nàng tràn đầy lo âu nhìn qua.
Lệ Tần vội bước nhanh tới, nắm lấy tay nữ nhi.
Đôi tay thiếu nữ trắng mịn, thon dài, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
“Mẫu phi!”
“Vào trong rồi nói.”
Mẹ con hai người vào phòng, cho lui cung nhân, bắt đầu nói chuyện.
Lòng Xuyến Công chúa bớt căng thẳng hơn đôi chút.
Dẫu nàng đã đoán được ý đồ của phụ hoàng, nhưng đoán vẫn chỉ là đoán. Nàng không phải kẻ gấp gáp muốn lấy chồng, nhưng nghe tin phụ hoàng muốn chọn phò mã, nàng lại thấy nhẹ nhõm. Nàng lo phụ hoàng đến là vì chuyện không hay khác.
Gả chồng, nàng không biết sẽ gả cho ai, là tốt hay xấu, nhưng vẫn luôn hiểu rõ rằng nàng sớm muộn cũng phải rời xa mẫu phi mà xuất giá.
“Phụ hoàng có nói đã chọn được ai chưa ạ?” Xuyến Công chúa cúi đầu, hai má đỏ ửng hỏi.
“Chưa nói, nhưng mẫu phi nghĩ phụ hoàng con hẳn đã có người trong lòng.” Lệ Tần khẽ vỗ tay nữ nhi, dịu dàng nói, “Xuyến nhi, đừng lo lắng quá. Con là trưởng nữ của phụ hoàng, Đại Công chúa của Đại Hạ, người mà phụ hoàng chọn cho con chắc chắn sẽ không tệ.”
Lệ Tần cố gắng an ủi nữ nhi, cũng là tự an ủi chính mình.
Cầu mong trời xanh phù hộ, để Xuyến nhi gặp được người tốt, phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa minh.
---
Tân Diệu quay về Biệt Uyển, đi đến trước linh vị của Tân Hoàng hậu, liền nhìn thấy một người mặc quân phục đang quỳ tại đó, được một thiếu nữ cao ráo dìu đứng lên.
"Ngươi là Bạch tiểu thư?" Tân Diệu vừa liếc mắt đã nhận ra thiếu nữ cao ráo ấy, chính là Bạch Anh mà nàng đã đồng hành suốt nhiều ngày trời, rồi chia tay sau khi tiến kinh.
Bạch Anh đỡ mẫu thân quay lại, vừa nhìn thấy Tân Diệu, không khỏi lộ vẻ vui mừng: "Tân công tử."
Bạch Tướng quân vốn đang đắm chìm trong nỗi đau thương tưởng nhớ Tân Hoàng hậu, nghe nói đó là Tân công tử, lập tức ngước mắt nhìn qua.
Chàng thiếu niên bước vào với một thân áo bào trắng, tựa như cây tùng tuyết, thanh tú mà cương nghị.
Bạch Tướng quân theo bản năng tìm kiếm trên gương mặt chàng những nét giống Tân Hoàng hậu, nhưng lại không thấy.
Trong lòng bà không khỏi dâng lên chút thất vọng.
Tân công tử tự xưng là dưỡng tử của Hoàng hậu, nhưng trong lòng nhiều người lại chẳng cho là thế, Bạch Tướng quân cũng không ngoại lệ.
"Tân công tử, đây là gia mẫu ta."
Tân Diệu khẽ chắp tay: "Bạch Tướng quân."
Bạch Tướng quân đôi mắt thoáng đỏ hoe: "Sớm đã muốn gặp công tử, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý."
"Lỗi là ở vãn bối, lẽ ra nên sớm đến bái kiến."
Tân Diệu trao đổi vài lời khách sáo, mời Bạch Tướng quân đến khách sảnh ngồi.
Bạch Tướng quân không từ chối, uống hai chén trà trong sảnh, hỏi han về những chuyện của Tân Hoàng hậu khi còn ở ngoài cung, trái tim trống rỗng mới được chút an ủi.
Thuở trước, Hoàng hậu nương nương chính là chỗ dựa vững chắc cho những nữ tướng quân, nữ quân sư như bà. Khi họ xông pha chiến trận, bày mưu tính kế, đôi khi vì thân phận nữ nhi mà chịu đựng sự nghi ngờ từ người khác và cả những d.a.o động trong chính lòng mình, họ sẽ nghĩ: Không sao, đã có Hoàng hậu nương nương ở đây rồi.
Về sau, thiên hạ bình định, nhưng Hoàng hậu nương nương lại không còn. Những nữ nhân từng tỏa sáng rực rỡ giữa thời loạn thế cũng dần trở nên im hơi lặng tiếng. Giờ đây, ngay cả khi bà xuất hiện trên triều đình, cũng bị người ta nhạo báng ngay trước mặt.
Bạch Tướng quân nén lại nỗi chua xót trong lòng, nhìn Tân Diệu mà nghĩ: Nếu Hoàng hậu nương nương còn sống thì tốt biết bao.
"Tân công tử, những việc thiện công tử làm ở phương Nam, ta đều đã nghe nói, thật đáng khâm phục. Sau này nếu có cần, công tử cứ việc liên hệ với tiểu nữ, Bạch gia nguyện làm tiên phong cho công tử."
Câu nói ấy của Bạch Tướng quân khiến Tân Diệu thoáng sững sờ.
Nàng dĩ nhiên hiểu rõ sức nặng của lời này, chính vì hiểu rõ nên mới thấy ngạc nhiên.
Phải biết rằng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính thức gặp mặt Bạch Tướng quân.
"Bạch Tướng quân!"
Bạch Tướng quân khẽ cười: "Công tử có lẽ thấy lời này đột ngột, nhưng ta vẫn muốn để công tử biết lập trường của Bạch gia."
Nếu Tân công tử không màng tranh đoạt, bà sẽ là một người phụ nhân lặng lẽ sống ẩn dật mang tên Bạch Lộ. Nếu Tân công tử muốn chinh phục Đại Hạ, bà sẽ là Bạch Tướng quân sẵn sàng xông pha vì hắn.
Làm vậy, một phần vì những việc Tân công tử đã làm ở phương Nam cho bà thấy đứa trẻ này không phụ sự dạy dỗ của Hoàng hậu nương nương, phần quan trọng hơn vẫn là vì Hoàng hậu nương nương.
Thế nhân thường nói: Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, nữ tử vì người yêu mà dung.
Đi c.h.ế.t tiệt câu "nữ tử vì người yêu mà dung"! Nữ nhân cớ gì không thể là kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết? (~^^~)
Dẫu người khác không làm được, thì Bạch Lộ này làm được!
Tân Diệu cảm nhận được sự chân thành của Bạch Tướng quân, bèn chân thành cảm tạ.
Chẳng bao lâu sau khi tiễn mẹ con Bạch Tướng quân, Quế di đến.
Quế di mặc một chiếc áo bối tử trắng nền hoa văn giản dị, tay cầm một chiếc giỏ, không dẫn theo ai, ngồi xe ngựa một mình đến.
"Ngài là Tân công tử?" Quế di nhìn người thiếu niên bước ra đón, ánh mắt đầy nhiệt thành.
"Là tại hạ."
Quế di vội giới thiệu: "Tiểu phụ nhân là người của phủ Trường Lạc Hầu, từng là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, hôm nay đến để bái tế nương nương và các tỷ muội."
Tân Diệu đưa Quế di vào, chỉ thấy bà quỳ xuống trước linh vị, lấy từng món lễ vật từ trong giỏ tre ra bày biện.