**********
Vẻ mặt của Lưu Nhiên Huy thay đổi, anh ta nhanh chóng nói: "Lâm Mạc Huy, anh...!anh đừng có nói nhảm!" "Tối hôm qua không chỉ có người của Hổ Đông An bị thương, mà người của chính tôi cũng bị thương.
Sao anh lại yêu cầu tôi phải tính khoản này với anh?"
Lâm Mạc Huy.
"Sự tình này là do anh phải người tới nhà tôi rồi bị đám Hổ Đông An ngăn cản.
Anh là người bắt đầu sự việc này, người của anh bị thương thì cũng xứng đáng lắm.
Nếu anh không phải bọn họ tới nhà tôi thì sao xảy ra chuyện như vậy chứ?" "Người của Hổ Đông An là bảo vệ gia đình tôi khỏi những xô xát.
Vậy tôi có nên yêu cầu anh tính toán khoản này không?"
Lưu Nghiễn Huy sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nhanh chóng nói: "Vậy thì...!Tôi tưởng tối hôm qua anh giết bố tôi nên tôi mới đi báo thù...!
Lâm Mạc Huy khẽ cười: "Anh tưởng? Vậy thì sao, tôi có giết bố anh không?"
Lưu Nhiên Huy ngay lập tức im lặng không nói nên lời."Tôi không giết bố anh nhưng anh lại phải người tới nhà tôi bắt người.
Hổ Đông An đã phải người đến để bảo vệ họ, chính anh đã làm bị thương rất nhiều người của Hổ Đông An!" "Những chuyện này anh không nghĩ mình cần giải quyết với tôi hay sao?"
Lâm Mạc Huy tức giận hét lên.
Lưu Nhiên Huy sắc mặt tái nhợt không nói được lời nào.
Giờ nghĩ lại anh ta chỉ có thể trách mình quá bồng bột trong chuyện này.
Đêm qua anh ta hay tin Lâm Mạc Huy đã giết bố mình nên muốn trả thù.
Kết quả là hôm nay mọi chuyện lại xảy ra một cách đảo ngược như vậy, anh ta thật sự không thể giải thích được hành động ngu ngốc của mình hôm qua.
Lâm Mạc Huy nhìn lướt qua đám người, lớn tiếng nói: "Hôm nay mười gia tộc lớn đều ở đây, mấy người cho tôi một lời nhận xét xem!" "Anh ta có nên cho tôi một lời giải thích cho vấn đề này không?"
Mọi người ở hiện trường nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Những người trong mười gia tộc lớn cũng biết rất rõ Lưu Nhiên Huy quả thực quá hấp tấp trong chuyện này.
Lâm Mạc Huy muốn anh ta phải chịu trách nhiệm thì anh ta thực sự không có gì để nói!Ông cụ Lưu tức giận run lên.
"Nhiên Huy, sao...sao cháu lại làm những chuyện tồi tệ vậy chứ?" "Cậu Lâm Mạc Huy, nhà họ Lưu của tôi đã làm sai chuyện này, tôi sẽ nói lời xin lỗi với cậu.
Tất cả những thương tích bên phía Hồ Đông An, nhà họ Lưu chúng tôi nguyện ý chịu trách nhiệm."
Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Ông Lưu, đừng nói chuyện tiền nong với tôi." "Đúng vậy, nhà họ Lưu của ông rất giàu có.
Nhưng Lâm Mạc Huy tôi đây cũng không phải là kẻ bạc tình Vấn đề này không phải là tiền hay không tiền, chỉ là tôi không thể nuốt trôi cục tức này! Cháu của ông đánh người của tôi rồi quăng cho chúng tôi 1 cục tiền là giải quyết xong ư? Nếu vậy nhân tiên tôi đây cũng có tiền, để tôi đánh chết cả nhà họ Lưu các ông rồi tôi bồi thường luôn, ông nghĩ vậy được chứ?"
Nét mặt ông cụ Lưu trông vô cùng xấu: "Vậy thì...!cậu muốn thế nào?"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nhìn Lưu Nhiên Huy: "V hôm nay mười gia tộc lớn đều ở đây để đánh giá công khai tôi, vậy thì tôi hy vọng mười gia tộc lớn cũng tiện tay giải quyết chuyện này!" "Mười gia tộc lớn của ông không phải luôn tuân theo quy củ sao?" "Vậy thì hãy dùng quy tắc của chính mình để xử lý chuyện này!"
Người đứng đầu mười gia tộc lớn nhìn nhau, Lâm Mạc Huy đã lợi dụng việc của Lưu Nhiên Huy để chấn chỉnh toàn bộ mười gia tộc lớn.