Tổng Tuấn Phong im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Lưu Nhiên Huy, vừa rồi cậu đã đề cập đến vấn đề này." "Bây giờ cậu nên xin lỗi Lâm Mạc Huy đi!"
Ngay sau khi câu nói này được phát ra, khuôn mặt của cậu chủ họ Lưu trở nên rất xấu xí.
Những người từ các gia tộc khác cũng có chút không hài lòng với ánh mắt của Tổng Tuấn Phong.
Tổng Tuấn Phong này quá không biết xấu hổ, là người đứng đầu mười gia tộc lớn, việc đẩy một tên đàn em ra để đỡ cho mình một tai họa vào thời điểm mấu chốt là điều đáng kinh tởm.
Nam Bá Lộc mỉm cười và không nói gì.
Điều ông ta muốn chính là kết quả này, để làm suy yếu sự ảnh hưởng của Tổng Tuấn Phong trong mười gia tộc lớn.
Bằng cách này Lâm Mạc Huy sẽ dễ dàng hơn trong việc kiểm soát mười gia tộc lớn trong tương lai.
Lưu Nhiên Huy vẻ mặt ảm đạm, yêu cầu anh ta xin lỗi Lâm Mạc Huy, anh ta thực sự không muốn.Lúc này Lưu Thiên Tường bước ra và nhẹ nhàng nói: "Anh Mạc Huy, nếu không để tôi thay Nhiên Huy xin lỗi anh vậy.
bố thắng bé vừa qua đời nên nó vẫn còn đau buồn, ăn nói có chút không suy nghĩ.
Xin hãy tha thứ cho Nhiên Huy!"
Lời nói của Lưu Thiên Tường một lần nữa khiến người nhà họ Lưu phải nhìn ông ta đầy ngưỡng mộ.
Họ Lưu mấy năm gần đây nhiều biến cố lớn như vậy khiến ông cụ Lưu gần như đã kiệt sức, lúc này gia tộc họ Lưu cần có một người đứng lên dẫn dắt bọn họ.
Lưu Thiên Tường xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, trước tiên là cứu ông cụ Lưu, bây giờ lại có trách nhiệm đứng ra xin lỗi thay cho Lưu Nhiên Huy.
Tất cả những gì ông ta làm được đều khiến gia đình họ Lưu phải nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâm Mạc Huy nói: "Lưu Thiên Tường, xin lỗi hay không tôi cũng không quan trọng.
Nhưng Lưu Nhiên Huy đã nói vợ tôi không bị thiệt hại gì mà Lưu Lân lại phải chết, anh ta để mọi lỗi lầm sang cho tôi.
Vậy những người bị Lưu Lân giết chết trước kia, bọn họ phải làm sao đây?”
Lưu Thiên Tường im lặng một lúc lâu rồi trầm giọng nói: "Hôm nay tôi đến đây để nói về vấn đề này.
Mặc dù Lưu Lân không phải người nhà họ Lưu của tôi nhưng dù sao cậu ấy cũng mang dòng máu của nhà họ Lưu.
"Gia đình chúng tôi tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm về những gì anh ấy đã làm." “Những nạn nhân đó, tôi sẽ đến tận cửa xin lỗitừng người một, đồng thời bồi thường thỏa đáng cho nạn nhân!”
Khi những lời này nói ra, các thành viên khác của mười gia tộc lớn cũng nhìn Lưu Thiên Tường với vẻ ngưỡng mộ.
Bây giờ Lưu Thiên Anh đã chết, tất cả mọi người trong gia đình họ Lưu đương nhiên không chấp nhận chịu trách nhiệm thay anh ta.
Chỉ có Lưu Thiên Tường là sẵn sàng xin lỗi và bồi thường cho sự cố này.
Đây là một người có trách nhiệm thực sự! Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Lâm Mạc Huy cũng thầm cười trong lòng.
Việc anh phải làm bây giờ là tạo đà phát triển cho Lưu Thiên Tường, anh muốn Lưu Thiên Tường trở thành người đứng đầu nhà họ Lưu.
Hơn nữa còn muốn để cho Lưu Thiên Tường toàn quyền tuyệt đối đối với nhà họ Lưu
Lưu Thiên Tường hiện tại đang làm gì, ông ta đang nói cái gì, Lâm Mạc Huy đều nói cho ông ta biết trước.
Lâm Mạc Huy hài lòng gật đầu: "Được rồi, đó là chuyện của Lưu Lân, tạm dừng ở đây đi.
Hãy nói về chuyện của tôi và Lưu Thiên Anh.
Tôi muốn dạy dỗ Lưu Lân nhưng Lưu Thiên Anh đã chặn tôi lại, theo mấy người thì tôi có nên đánh lại không? Tất nhiên tay chân tôi không có mắt rồi, có thể là ông ta bị thương hoặc tôi phải bị thương.
Tôi phòng thủ với ông ta thì có gì sai?"