Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 167: Thiên cơ



Quang Huy tông, trên Thủy Sơn, nơi thanh tu của các lão sư và các đồ đệ của chưởng môn Võ Cực Lạc. Nơi này đang có trận luận bàn nhỏ giữa chúng đệ tử...

“Á, ta chịu thua.” Một đệ tử bị đánh ra khỏi lôi đài. Kiếm văng đi bên cạnh, hắn xoa xoa cổ tay mình, nói: “Nam Hoa sư muội, ngươi đúng là thiên tài, Đoạn Thiên kiếm pháp của ngươi thật đáng sợ.”

“Nam Hoa sư tỉ, ta có chỗ không hiểu, mong thỉnh giáo tỉ...”

“Nam Hoa sư tỉ, ta cũng gặp phải bình cảnh, mắc kẹt ở nửa bước Đoạn Thiên kiếm thức thứ hai, xin tỉ chỉ dạy...”

“Nam Hoa tỉ tỉ, ta muốn khiêu chiến ngươi...”

“...”

Vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét bủa vây, trái ngược với những nam tháng bồng bột, là tân sinh mới bước trên con đường tu hành, thích thú với ánh mắt bên ngoài, thỏa mãn với thành tựu bản thân, lúc này nàng ta lại chỉ xem nhẹ.

Năm năm va chạm trong truyền thừa quân Vương, gặp những thiên kiêu cái thế đã làm tầm mắt nàng ta thay đổi, cảm thấy những thành tựu bản thân, kiếm pháp lúc này vẫn còn quá nhỏ bé, khiến nàng ta thu lại một phần kiêu ngạo vô ích kia.

Ở trên lầu các, nơi ở của các lão sư, có hai đạo ánh mắt nhìn về phía này.

“Vẫn là chưởng môn nhìn người tốt.” Tam trưởng lão cảm khái: “Đoạn Thiên kiếm pháp có tổng cộng mười thức, đứa nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi đã có thể tinh thông nhị thức rồi.”

“Lão Tiêu, ngươi thử kể xem có bao nhiêu thiên tài ở tuổi này đạt được thành tựu như vậy?”

Nhị trưởng lão Tiêu Vân Thường vuốt râu, nói: “Năm đó chưởng môn sáng tạo kiếm pháp này, cho đến nay chỉ có hai người ở độ tuổi này nắm được nhị thức, là quân Vương bệ hạ và đứa trẻ Nam Hoa này.”

“Giỏi, đúng chứ. Khà khà...” Tam trưởng lão hớp một ngụm trà: “Ngay cả thiên tài giỏi nhất năm năm trở lại đây Mộc Anh Kiệt ở tuổi này cũng chỉ miễn cưỡng nửa bước nhị thức.”

“Tâm tính đã chững chạc hơn, khiêm tốn không kiêu, tự thân tự cường khổ luyện nắm lấy thành tựu này, tiền đồ của đứa nhỏ này, rộng lớn.” Nhị trưởng lão nhìn Nm Hoa ở phía xa: “Phần quyết tâm này làm ta có chút cảm ngộ...”

“Ấy lão Tiêu, chẳng lẽ ngươi đã muốn trùng kích Tướng lĩnh rồi.” Tam trưởng lão kinh hách đặt cả chén trà xuống. Các trưởng lão Quang Huy tông không ai không biết nhị trưởng lão Tiêu Vân Thường này đã sớm chạm đến ngưỡng cửa linh sư Tướng lĩnh, chỉ thiếu nửa bước duy nhất.

Nửa bước này đã bao nhiêu năm lão vẫn không thể hạ xuống. Đồng dạng với những linh sư thiên tài trong thiên hạ, bước qua nửa bước này chính là cá chép vượt long môn, hóa rồng, là cường giả một phương trời.

“Chỉ là một chút dao động mà thôi.” Tiêu Vân Thường lắc đầu cười nhạt.

“Vậy sao.” Khuôn mặt tam trưởng lão có phần thất vọng: “Lão Tiêu, thân mang linh căn thập phẩm nếu cả đời này không thể hạ xuống nửa bước này, chẳng lẽ nói tất cả các lão sư khác đều vô duyên với Tướng lĩnh sao?”

“Chẳng lẽ chỉ có người sở hữu địa phẩm linh căn trở lên như bệ hạ, chưởng môn, Trần Lĩnh mới có thể...” Tam trưởng lão bị cắt ngang: “Vấn đề không nằm ở linh căn...”

“Ông không thấy tên nhóc Mộc Anh Kiệt sao, địa phẩm linh căn, phục dụng rất nhiều tinh thạch, đan dược như thế, lịch luyện truyền thừa vẫn không có cách nào trở thành Tướng lĩnh, thậm chí còn rất nhiều linh sư trong thiên hạ...”

“Ta vẫn cảm thấy bản thân thiếu phần mấu chốt nào đó, chỉ một phần duy nhất này, ta có thể đặt chân vào cảnh giới đó.” Nhị trưởng lão thở dài hớp một ngụm trà.

“Xét toàn bộ ghi chép về Tướng lĩnh Đại Việt, làm quái gì có kẻ nào mang linh căn dưới địa phẩm chứ. Mà thôi...” Tam trưởng lão hỏi: “Chưởng môn thì sao, bệ hạ, lão Trần... Ông có từng thỉnh giáo qua chưa?”

“Rồi, bọn họ đều bảo rằng 'vấn tâm đi' và không nói gì thêm. Phù, từng tuổi này rồi, tâm nguyện của ta chỉ là bước qua một bước này, trở thành Tướng lĩnh, sao ta có thể không rõ bản thân muốn gì.”

“Vấn tâm sao?”

Tại sao lại có cảm giác mờ mịt hư ảo, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt? Chẳng lẽ linh căn phàm phẩm như bọn họ, cả đời này chú định chỉ dừng lại đây?

Lúc hai người đang trầm tư suy nghĩ thì một con phi điểu bay từ bên ngoài vào.

“Yêu thú chuyên dụng gửi tin khẩn.” Tam trưởng lão nhận thư.

“Là từ đệ tử ta, hiện nó đang trấn thủ cổng thành mà.”

“Lão Tiêu, có chuyện lớn rồi.” Tam trưởng lão nhìn thấy dòng chữ trên thư, trầm giọng, đưa thư qua cho nhị trưởng lão.

“Chuyện này...”



Trong lúc Nam Hoa đang đàm tiếu cùng đám đệ tử thì tại Hỏa Sơn của chiến linh sư phát quang, ánh sáng bắn thẳng lên trời xanh.

“Đây là...”

“Có đại sự rồi...”

“Các đệ tử, mau xuống chân núi...” Các lão sư học đường hối thúc đám đệ tử. Hỏa Sơn phát quang, đại sự hiện thế, tất cả các hoạt động đều phải dừng lại, trên dưới lão sư, đệ tử tập hợp tại chân núi, để người chủ trì công bố.

...

Tại trung tâm thành Thăng Long, ngọn lửa thú triều vẫn chưa lan tới đây, dù vậy dân thường xung quanh đã đóng cửa cảnh giác, tay cầm sẵn gậy gộc giáo mác phòng trường hợp xấu.

Ở dãy trọ của Triệu Như Nguyệt, có hai con Mộc Nghê lọt vào, chúng đập phá, tìm kiếm con mồi xung quanh.

Gừ... ừ...

Nghe thấy tiếng động trong phòng Đại Trà, chúng phá cửa xông vào, bên trong là một mảng đen tối. Trong bóng tối, những cánh tay vươn dài tóm lấy hai con Mộc Nghê, từ từ kéo vào phòng.

Gào... gào... Chúng vùng vẫy, cào một vệt dài trên sàn nhưng vô ích, khí lực quá yếu.

Một cái miệng từ trong bóng tối há lớn, một ngụm nuốt chửng cả hai yêu thú.

Thanh Liên đứng bên ngoài, thông qua tín trận quan sát toàn cục.

“Cảnh giới tăng thật nhanh, đã là linh Sĩ cửu tinh rồi, chẳng mấy chốc có thể trùng kích Tướng lĩnh, như vậy ta có thể hái bông hoa này xuống rồi.”

Thanh Liên đang chìm trong suy nghĩ thì bốn, năm sáu hắc thủ vươn ra từ phòng Đại Trà, nhắm vào nàng.

Ngục Trung Vô Tâm!

Một vùng vô hình ẩn hiện xung quanh Thanh Liên, phong tỏa ý niệm của các cánh tay, khiến nó dừng giữa không trung. Chỉ một đạo phong nhận đã làm chúng rơi ầm xuống mặt đất.

“Có chút ngoài ý muốn.” Ở khoản cách này, nàng đã thu liễm tinh thần, khí tức của bản thân, Tướng lĩnh chân chính có thể còn không phát hiện thế mà hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện của nàng.

Các cánh tay rơi xuống hóa thành hắc vụ, trở về phòng Đại Trà.

Nàng cảm nhận một điều rất mơ hồ, rằng một khi thứ này trùng kích Tướng lĩnh, ngay cả nàng cũng không phải là đối thủ của nó, dù có vận dụng hết bản lĩnh ra.

“Ngươi trùng kích Tướng lĩnh, vừa là cơ duyên vừa là mối phiền phức không nhỏ, nhưng từ đầu đã định đối thủ của ngươi không phải là ta.” Ánh mắt nhìn về phòng Đại Trà đầy ý vị.

Bên ngoài vẫn đang hướng tầm mắt về phía thú triều, vẫn chưa ai nhận ra rằng có một con quái vật còn đáng sợ hơn đang hình thành trong lòng thành Thăng Long.

Bỗng nàng thấy một thân ảnh quen thuộc đang phi về hướng này, là Chí Nam.

“Không thể để huynh ấy đến đây được.” Ánh sáng chú ngữ xuất hiện...

Chí Nam phi nước đại hướng đến dãy trọ của Triệu Như Nguyệt, bỗng hắn nghe thấy tiếng kêu cứu.

Gào... Đám Mộc Nghê đuổi theo đôi nam nữ trên đường.

“Cứu chúng tôi với...” Thiếu nữ vấp phải cục đá, ngã ra đất, đằng sau là đám Mộc Nghê đói khát.

“Ly nhi...” Nam nhân kia không biết lấy dũng khí từ đâu mà quay lại, vội ẵm nàng ta. Tốc độ của họ chậm đi, chẳng mấy chốc đã bị đám Mộc Nghê đuổi kịp.

Vũ Lâm Phiến – Hỏa Tước Du Vân!

Linh lực huyễn hóa thành hỏa tước bắn về đám Mộc Nghê.

Gào... Đám Mộc Nghê gào thét, bị vây trong biển lửa.

“Nơi này nguy hiểm, mau chạy tới võ quán đầu phố, nơi đó có đệ tử Quang Huy tông túc trực.” Chí Nam đứng trước bọn họ, nói.

“Đa tạ linh sư đại nhân cứu giúp.” Đôi nam nữ vội vàng chạy đi.

Chí Nam sờ sờ mũi mình: “Chậc, đã tự dặn lòng là sẽ không lo chuyện bao đồng nữa rồi.” Tuy nói vậy nhưng hắn lại không hề hối hận với quyết định của mình.

Thân thể đám Mộc Nghê cứng như bàn thạch, một mồi lửa nhỏ này chẳng thể ngăn chặn hoàn toàn, chẳng mấy chốc chúng đã kéo nhau xuyên qua lửa trận.

Chí Nam nhếch khóe môi, tay xòe quạt trắng tỏa ra phiến ý mạnh mẽ.

Vũ Lâm Phiến – Bách Ưng Bạo Viêm!

Lửa trận huyễn hóa thành vô số hỏa ưng, tiếp tục quần công với đám Mộc Nghê.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một vụ nổ lớn diễn ra trước mắt Chí Nam, đám Mộc Nghê đã bị hắn thiêu rụi toàn bộ.

“Không chậm trễ nữa, ta phải tới chỗ tiểu tử Đại Trà rồi.” Chí Nam lẩm bẩm.

“Cứu mạng...”

“Tránh xa ta ra...”

Tiếng kêu tứ phương truyền đến tai Chí Nam làm hắn nhíu mi: “Quái, sao Mộc Nghê thoát vào đây nhiều thế?”

Chí Nam thật muốn bỏ ngoài tai những lời kêu cứu kia, trực tiếp đến chỗ Đại Trà, sau một giây đắn đo, hắn liền quay bước phóng tới những chỗ tiếng kêu cứu phát ra.

“Huynh đệ à, ngươi phải tự lo rồi.” Hai tháng trước thực lực của Đại Trà bùng nổ, bản lĩnh siêu quần, có lẽ không khó đối phó với đám Mộc Nghê này.

Thanh Liên ngồi ở một góc, mái tóc trắng dài rũ xuống, chống cằm nhìn Chí Nam ra sức trợ giúp dân chúng tới được các võ quán của Quang Huy tông..

“Huynh thật là dễ đoán.”

Bỗng Thanh Liên lấy tay che miệng, ho sặc sụa. Lúc mở tay ra, một vệt máu đỏ tươi. Thanh Liên vội vàng giải trừ Linh Nhãn đi.

“Trận pháp linh hồn, vẫn nên hạn chế đụng vào.” Nàng đã quá lạm dụng trận pháp linh hồn khi chưa hiểu rõ về nó.

Cho đến khi trùng kích Tướng lĩnh, nàng mới cảm nhận được bản thân mất đi điều gì đó, cảm giác này luôn xuất hiện khi sử dụng những trận pháp linh hồn.

Có lẽ như cái tên chúng, lấy hồn vẽ trận, dùng bao nhiêu sẽ mất đi bấy nhiêu. Không như trận pháp bình thường, tinh thần lực có thể khôi phục, còn linh hồn thì không.

Phạm trù linh hồn, ngay cả lão tiền bối Phạm Tu cũng có nhiều lý giải sâu về nó, hoàn toàn mờ mịt.

Thanh Liên đứng dậy, trước mắt nàng là hai màu đen trắng quen thuộc, năm năm qua, đây chính là thế giới của nàng.

Toàn cảnh đen trắng của thành Thăng Long trong mắt Thanh Liên làm nàng có cảm giác bản thân một mình một cõi đứng giữa không gian này. Những cái bóng đen của yêu thú hoành hành khắp nơi, những làn khói trắng là tiếng gào thét bốc lên không trung...

Ngọn lửa tà khí ẩn hiện xung quanh Thanh Liên...

“Thú triều chỉ là cơn sóng đầu tiên, ta tự hỏi dáng vẻ của thành Thăng Long sẽ thế nào cho đến cơn sóng cuối cùng.” Đôi tử nhãn sau mái tóc trắng xẹt qua những tia huyết quang, một sự lạnh lẽo đến ác liệt, không hề thấy tội lỗi, không có tình cảm, cảm xúc...



Thành Phú Lương, Thái Nguyên tông....

Một nam tử đang thiền định, thả lỏng tinh thần. Xung quanh hắn là các cổ thư lơ lửng, trước mặt hắn là một con thỏ nhỏ. Bên dưới con thỏ là hai tầng trận pháp, trong mỗi trận pháp chứa đựng các vòng tròn, xoay chuyển liên tục.

Mắt hắn nhìn chằm con thỏ, tay thì cầm bút khắc chữ lên các cổ thư.

Một khắc đã hoàn thành, nói: “Sư phụ, con thỏ này bảy trăm tuổi, sinh tại nơi có nhân khí dồi dào của thành Hoàng Giang, do biến cố lúc còn làm ấu thú mà bị thợ săn làm tổn hại đan điền, thành tựu cả đời này chỉ có thể dừng ở ngưỡng cửa linh Sĩ lục tinh.”

Ở trong phòng, có một lão nhân đã ngồi đó từ trước, xem nam tử luyện tập.

“Tốt, Tôn Kỳ, con đã hoàn toàn nắm được nguyên lí cơ bản của Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết rồi.” Tông chủ Thái Nguyên Tông, Tôn Vũ lấy ra đống thẻ trúc từ nhẫn không gian, nói: “Đây là bát tự của một số người, hãy vận dụng pháp quyết, tính toán vận mệnh của họ.”

“Vâng, sư phụ.”

Tôn Kỳ dời con thỏ đi, đặt thẻ trúc lên trên, vận dụng pháp quyết. Tay hắn không ngừng ghi chép lên cổ thư. Từng tia tinh thần lực từ lòng bàn tay thông qua cây bút khắc chữ lên cổ thư...

Hắn ghi chép liên tục, thay đổi bát tự liên tục, trong khi đó lão nhân Tôn Vũ đang quan sát bàn cờ do Kỳ Liên huyễn hóa.

“Những con cờ di động, Ngục Môn đã ra tay rồi. Thái Nguyên tông cũng đến lúc khởi hành...” Lão nhân vuốt râu, cầm một con cờ mà mãi không thể hạ xuống: “Kỳ trận bày bố ở thành Thăng Long đúng là hỗn loạn, mỗi nước đi đều là biến số...”

Trong mắt Tôn Vũ hiện ra kinh ngạc, ngay cả Kỳ Liên cũng không thể xác định rõ ràng. Đây là lần đầu tiên lão gặp trường hợp này.

“Rốt cuộc đầu mối nằm ở đâu?” Lúc lão nhân đang ngẫm nghĩ thì tiếng của Tôn Kỳ truyền tới: “Sư phụ, bát tự này có phần cổ quái.”

Tôn Vũ nhìn đến, lão thấy mệnh lộ biến thiên.

“Mệnh của người này, theo lí thì còn mười năm, nhưng lại hiện ra mệnh lộ sắp tàn, cao nhất là sống được vài tháng nữa.” Tôn Vũ giải thích thêm: “Con tra xét mãi nhưng không tìm ra nguyên nhân.”

“Đây là... Bát tự của Thực Vương Triệu Thanh Bích.” Tôn Vũ cầm bát tự lên dò xét, mới nhớ ra là của ai.

Tôn Vũ thi triển Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết, kết quả thu được không khác Tôn Kỳ. Lão liền lấy cả bốn bát tự của tứ vương còn lại, tra xét. Kết quả không khác nhau.

“Chuyện này...” Sống lưng lão lạnh ngắt đi. Dường như lão cảm ứng được thiên địa.

Kỳ Liên bỗng lóa lên ánh quang, rồi vụt tắt.

“Thiên diễn lộ thiên cơ... Ta phải bắt lấy đoạn thiên cơ này...” Tôn Vũ thiền định trên không, lập tức thi triển Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết.

Cả căn phòng được bao phủ bởi tinh thần, các chú ngữ theo pháp quyết mà lộ ra, cảm ứng cùng với Kỳ Liên.

“Sư phụ.” Tôn Kỳ kinh hãi, Kỳ Liên đang liên tục hút lấy tinh thần của Tôn Vũ, cuồn cuộn không ngừng. Rốt cuộc phần thiên cơ này phải khủng khiếp tới mức nào.

“Không được, cứ thế này trước khi tính được thiên cơ, người đã bỏ mạng rồi. Sư phụ, ta giúp người một tay.” Tôn Kỳ vận chuyển tinh thần của mình, gia trì cho Tôn Vũ.

Những con cờ lúc đầu di chuyển nhanh, lúc sau chậm dần.

Tinh thần của Tôn Vũ bị kéo vào khoản không xa lạ...

Gào... Tiếng gầm vang vọng, chạm đến linh hồn của lão nhân. Thân thể tựa thái sơn vạn trượng ẩn hiện trong mây mù, là một con rồng.

Long khí tản phát ra từng tia trích tiên, có phần huyền diệu, lại thêm mơ hồ. Một nam tử ngồi trên lưng, bọn họ đang bay vút lên trời xanh.

Từ trong hư không, những bàn tay lộ ra nghiền nát cả hai, nghiền nát cả tinh thần lão, nghiền nát cả không gian này...

Tôn Vũ tỉnh ra, phun một ngụm máu...

“Sư phụ...” Tôn Vũ đỡ lấy lão, chỉ thấy ánh mắt lão nhân đờ đẫn, miệng run rẩy lẩm bẩm...

“Ngũ Linh... Thiên Long... Việt Quốc Công... Tuyệt lộ...”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.