Trận pháp lăng kính của luyện trận sư Phan gia Phan Vân cho lão gia chủ Phan Long Thành thấy bốn phía thành Thăng Long đều bị yêu thú vây công, trong đó cổng thành phía nam đã bị thú triều gồm trăm con Mộc Giao phá vỡ, hỗn loạn diễn ra ở cả bốn cổng thành...
Bốn tường thành luôn có hai cột trụ khắc đầy những chú ngữ.
Các chú ngữ này là một phần của trận pháp hộ thành. Chú ngữ còn tồn tại thì dù thú triều có đông hơn nữa cũng bị hạn chế pháp lực, nhìn phô trương như thế nhưng thú triều chỉ có thể dừng lại bên ngoài, không thể vào sâu hơn.
Phá hủy cột trụ? Không thể bởi chúng là những pháp bảo cửu phẩm, đến cả quân Vương muốn phá hủy cũng phí không ít lực.
“Không ngờ Ngục Môn các ngươi có thể tạo ra thú triều, như vậy Phan gia ta có thể rời khỏi thành rồi.” Phan Chí Bình ôm cánh tay băng bó tỏ vẻ vui sướng, nói.
“Đừng vội mừng, một khi thú triều khởi động, ngay cả chúng ta cũng không thể kiểm soát.” Châu Kiệt Lưu cắt ngang.
Không khí trong phòng bỗng lạnh đi, cái rét lạnh phát ra từ lão Phan Long Thành.
“Hợp tác sao? Các ngươi bày ra thế trận này, chuyện hợp tác hay không kết cục của Phan gia ta đều là cái chết.” Phan Long Thành trầm giọng, nói với Châu Kiệt Lưu.
Trong vô thức, lão bộc phát ra linh áp của linh Sĩ bát tinh, hai luồng khí tức mạnh mẽ va chạm nhau. Phan Long Thành bị đẩy lui một nhịp.
“Phan gia chủ không nên phí lực vào ta mà nên để tâm vào việc trước mắt.” Châu Kiệt Lưu cười nói: “Ngay từ đầu, thực ra ngài đã biết bản thân không còn lựa chọn nào khác, đúng chứ?”
Lời nói của Châu Kiệt Lưu làm lão gia tử trầm mặt xuống. “Ta đã từng cho rằng Dương gia nắm giữ binh quyền trong thành, Vô Ưu công chúa cũng chỉ là công cụ che mắt để vơ vét tinh thạch, nhưng không phải.”
“Trận pháp truyền tin cho thấy nơi đó phòng bị nghiêm ngặt, binh sĩ túc trực khắp nơi, các sát thủ gửi tới đều một đi không trở lại. Trong khi đó, tại Dương gia chỉ có gia binh canh giữ.”
“Kẻ nắm quyền thật sự ở đây... Là Vô Ưu công chúa.” Hình ảnh công chúa mập mạp lười biếng huyết tế bao nhiêu thế gia trên quảng trường bất giác hiện lên trong đầu lão. Vẫn luôn ở ngay trước mắt, thế mà bản thân lão lại mắt mù đoán mò.
“Nàng ta được bệ hạ lựa chọn, là quân Vương tiếp theo của thành Thăng Long. Binh sĩ ở đó số lượng quá lớn, không thể xâm phạm, còn tấn công các thế gia khác? Vô nghĩa.”
Cánh tay già nua nổi gân, chẳng lẽ không còn đường sống cho Phan gia ta sao?
Nhận thấy tâm tình của lão, Châu Kiệt Lưu liền bồi thêm: “Trận pháp, hai thành phần quan trọng nhất trong đó là nguồn năng lượng và chú ngữ trung tâm, còn gọi là mắt trận.”
“Trận pháp hộ thành cũng không thoát khỏi cơ chế ấy. Phan gia chủ, ngài đoán xem mắt trận của thành hiện đang nằm trong tay ai?” Nụ cười nhạt của Châu Kiệt Lưu khiến lão sửng sốt.
“Vô Ưu công chúa...”
“Chính xác, hà hà...” Châu Kiệt Lưu cười một cách đê tiện: “Phan gia chủ, Phan gia sẽ bị huyết tế toàn tộc, hay lấy tính mạng toàn tộc đánh cược một lần, mở ra một đường sinh cơ, phải xem lựa chọn của ngài rồi.”
Châu Kiệt Lưu hóa thành cơn gió, biến mất khỏi căn phòng, để một một mảng trầm lặng.
“Gia binh của Phan gia, sao có thể đánh với binh sĩ của thành chứ?”
“Phụ thân, đây rõ ràng là cửa tử, tất cả đều là cửa tử. Nghìn năm cơ nghiệp của Phan gia ta, chẳng lẽ cứ thế bị chôn vùi?” Phan Chí Bình vừa xoa cánh tay, vừa lộ vẻ tuyệt vọng, thao thao bất tuyệt.
Lời hắn nói làm lão nhớ đến từ đường, nơi đặt bài vị các đời gia chủ Phan gia, một cơ ngơi vĩ đại, sừng sững nghìn năm, nay lại sắp rơi vào tuyệt lộ, chỉ vì lão là gia chủ Phan gia...
Trong sự im lặng, một nụ cười già nua vang lên.
“Khà khà, cảm giác bị ép đến đường cùng, bị bóp nghẹt mọi hi vọng, đã bao lâu rồi lão phu mới cảm nhận được thứ này?” Nụ cười chứa đựng cảm xúc phong phú.
Thời trẻ lão cũng từng xông pha bên ngoài thành, khiêu chiến bao nhiêu anh kiệt, trung niên đánh bại tộc nhân nắm lấy gia chủ Phan gia, khi già nua lại đấu đá với đám quan viên... lần nào cũng là thập tử nhất sinh, đánh đổi không ít máu và nước mắt.
“Phụ thân, người đã quyết định?” Phan Chí Bình cố kìm nén cảm xúc.
Phan Long Thành ngắm nhìn toàn cảnh thú triều.
“Vô Ưu công chúa, muốn nuốt Phan gia ta, phải xem ngươi có còn mạng không.' Nụ cười già nua trở nên lạnh lẽo.
“Phan Vân, Chí Bình, tập hợp tất cả tộc nhân đến từ đường, ta sẽ tuyên bố đại sự.” Phan Long Thành ra lệnh.
“Tuân mệnh.” Cả hai cùng rời đi.
Phan Chí Bình ôm cánh tay bó bột của mình, đây là di chứng của việc chỉ luyện Thiên giai công pháp bản khuyết, muốn chữa trị cần phải có bản hoàn chỉnh.
“Không uổng công ta lao lực ba tháng qua, có được Thiên giai công pháp, ta có thể đặt chân vào cảnh giới Tướng lĩnh.” Chỉ nghĩ đến thôi mà hắn đã nóng ruột gan lên rồi.
…
Thú triều vây công, người dân chạy nạn sâu vào trung tâm thành Thăng Long, binh sĩ Viện Chiến Tranh có mặt ở khắp nơi hỗ trợ đẩy lui thú triều, di tản người dân, tham chiến vô cùng nhiệt tình...
Những linh sư rải rác trong thành, số thì theo dân chạy nạn, số thì cảm thấy mình nên có trách nhiệm với thành, đứng lên giúp sức hỗ trợ binh sĩ bị thương, lo hậu cần...
Triệu Như Nguyệt cũng tham gia, nàng được các quân y từ Viện Chiến Tranh hướng dẫn trị thương gây ra bởi đám Giang Thiềm. Độc Giang Thiềm nguy hiểm, dính vào ăn mòn cơ thể, phải là linh sư thủy hệ dùng thủ pháp tinh vi mới ngăn độc được.
Trận chiến diễn ra hơn một canh giờ (2 tiếng) rồi, nàng đã trị thương không dưới mười người. Vừa chữa trị cho một binh sĩ xong thì lại có binh sĩ tiếp theo được khuân tới, nhìn thấy người đó, Triệu Như Nguyệt có chút ngạc nhiên.
“Minh Thanh Vĩ...” Nàng thấy cánh tay, chân hắn nhiễm phải độc Giang Thiềm rất nặng, chảy máu đến rợn người.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn ngước đầu lên thì thấy một ánh mắt đang nhìn chằm mình, suy yếu nói: “Triệu Như Nguyệt...” Không ngờ lại có ngày hắn mang vẻ chật vật như này đến gặp nàng.
Triệu Như Nguyệt im lặng, chuyên tâm chữa trị thương tích, Minh Thanh Vĩ khép hờ mắt nhìn. Dù chỉ là linh Đồ bát tinh nhưng nàng được quân y hướng dẫn tận tình, thủ pháp điều động thủy lưu chữa thương vô cùng thành thục. Có đôi khi có binh sĩ đi ngang qua, cảm ơn 'Triệu cô nương' một tiếng.
Im lặng hồi lâu, hắn không nhịn được, nói: “Vì sao? Vì sao lại chữa trị cho kẻ như ta chứ? Ta đã phụ bạc nàng kia mà.”
Triệu Như Nguyệt vẫn im lặng, đến khi chữa xong, nàng nhìn hắn, rồi thở ra một hơi: “Việc ngươi làm với ta là do ánh mắt ta nhìn lầm người, việc đã qua rồi, ta không để tâm. Việc của ta là trị thương, ngươi bị thương trước mặt ta, ta chữa trị, thế thôi.”
Triệu Như Nguyệt đi tới bên cạnh binh sĩ khác, tiếp tục hỗ trợ bọn họ trước ánh mắt cứ nhìn theo mãi của Minh Thanh Vĩ.
“Thanh Vĩ sư huynh.” Vân Khê từ đâu nghe được Minh Thanh Vĩ bị thương, bỏ cả vị trí của mình chạy đến xem, nàng ta là thật tâm lo lắng.
Nàng ta vừa tới, bắt gặp Minh Thanh Vĩ cứ ngơ ngác nhìn mãi một hướng, theo hướng đó, nàng ta nhìn thấy một nữ quân y quen thuộc.
“Triệu Như Nguyệt.” Vân Khê siết chặt nắm đấm, nghĩ đến sư huynh nàng ta luôn tâm niệm lạnh nhạt với mình thời gian gần đây, nàng ta đột ngột ra tay với Triệu Như Nguyệt.
Chưa kịp đụng vào người thì bị binh sĩ giữ thành đạp một cước văng đi. “Như Nguyệt cô nương đã hỗ trợ chúng ta chữa trị thương binh, ngươi lại dám ở đây giở trò, Vân Khê, đừng tưởng ngươi là con gái Huyền Minh lão sư là muốn làm gì thì làm.”
Hắn là Tần Lê, là chỉ huy của tiểu đội Viện Chiến Tranh trực thuộc nơi này, làm việc công chính phân minh, rất được các lão sư tin tưởng.
“Như Nguyệt cô nương, là lỗi của ta quản người không nghiêm, ta xin tạ tội.” Tần Lê thỉnh tội.
“Tần đội trưởng không cần xin lỗi, ta không có mệnh hệ gì.” Triệu Như Nguyệt cười nói, nàng quay sang nhìn Vân Khê bị đạp kia, rồi nhìn Minh Thanh Vĩ bằng ánh mắt xem thường: “Quản chó của ngươi cho tốt, đừng để xổng ra rồi cắn bậy.”
Triệu Như Nguyệt tiếp tục công việc của mình.
“Ngươi...” Vân Khê muốn nói gì đó, lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo từ Tần Lê, nàng ta im miệng.
Minh Thanh Lẽ từ từ đứng dậy, ánh mắt Triệu Như Nguyệt vừa rồi nhìn hắn như nhìn một kẻ xa lạ, chưa từng gặp gỡ không hiểu sao lại làm hắn có phần bức bối.
“Thanh Vĩ sư huynh...” Vân Khê bị cắt ngang: “Ngươi không ở đơn vị của mình, lại chạy tới đây. Không làm tròn bổn phận của mình, đợi chịu phạt từ lão sư đi.” Minh Thanh Vĩ lạnh nhạt bỏ lại lời trách móc, nhanh chóng trở lại đơn vị.
Vân Khê ở phía sau nhìn theo, nghiến răng, siết chặt đấm: “Ta rõ ràng là trân bảo của huynh ấy mà.”
“Tất cả là tại con tiện nhân Triệu Như Nguyệt.”
Vượt qua cánh rừng Hoan Châu trùng trùng điệp điệp, bên trong một phủ đệ, một nhân vật đang nằm lười trên nhuyễn tháp, nhàn nhã thưởng rượu. Mùi rượu thơm tỏa khắp phòng.
“Hoàng, đúng là linh sư chí tôn thiên hạ, Hoàng thể uy dũng, Hoàng pháp tuyệt luân, Hoàng đạo vô biên... Ngay cả khi năm Vương tập hợp cũng không thể đối chọi được.” Hắn cảm khái, thở ra mùi rượu nồng.
“Lão già, ngươi nói xem, một chân Hoàng giá lâm ngũ Vương Đại Việt cũng không thể làm gì, ngoài kia còn chư Hoàng đông đảo, vậy chống cự có ý nghĩa gì chứ? Không bằng thành khẩn xin hàng, có thể đổi được một đường sinh cơ.” Giọng nói pha chút châm chọc.
“Vương, ngài thật biết đùa.” Lão già bên cạnh rót rượu, nói.
“Ha ha, lão lo lắng rồi sao, ta chỉ nói cho vui thôi.” Vẫn là âm thanh châm chọc, nhưng lại mang theo chút ý vị mà chỉ hắn mới biết.