Bách Luyện Thành Thần

Chương 1838





Chương 1838CUỘC NÓI CHUYỆN TRONG MÀN LỬA

Ở cấm địa Luyện Thần, La Chinh từng được ngọn lửa kỳ lạ vô danh của Hàm Lưu Tô luyện thể…

Cũng bởi vì được ngọn lửa kỳ lạ này luyện thể nên mới được Băng Sơn tộc nhìn trúng, nếu không lúc ấy hai người bọn họ đã khó có thể rời khỏi Băng Sơn tộc trong thời gian ngắn như thế.

Có lẽ bởi vì hương Độ Ách có thể kích thích bản năng nguyên thủy nhất của bất kỳ sinh linh nào, nên cái ôm kia đã khắc sâu vào trái tim của Hàm Lưu Tô. Mỗi lần nhớ đến nó, ký ức trong nàng vẫn vẹn nguyên như mới hôm qua, nàng vẫn luôn nhớ La Chinh.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, La Chinh được định trước chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời nàng.

Trên lưng hắn là hận thù chồng chất, thiên phú trái với lẽ thường, đồng thời cũng có chí hướng to lớn, nhưng hắn nhất định phải đi hoàn thành một chuyện bất khả thi.

Cho dù Hàm Lưu Tô ý thức rất rõ điều này, nhưng khi nàng chú ý tới La Thiên Hành, đoán được hắn và La Chinh có thể là một người thì trong lòng đã không hề cố kỵ gì nữa, nàng chỉ muốn làm mọi thứ để giúp hắn.

Chỉ là nàng không ngờ tình hình lại đến mức này. Đầu tiên là La Chinh ra tay đánh chết Tạ Giác, sau đó Lãnh Lâm Nhạc lại muốn giết La Chinh.

Vừa rồi nàng đã bảo Cung thúc báo ca ca Hàm Thương Yên nhanh chóng tới đây, nhưng không biết vì sao đến bây giờ Hàm Thương Yên vẫn chưa đến.

Trong lúc tình thế cấp bách, Hàm Lưu Tô chỉ đành ôm lấy La Chinh, đồng thời thúc giục thần cách của mình, không ngừng rút ngọn lửa kỳ lạ màu lam từ thế giới trong cơ thể ra, bao phủ hoàn toàn nàng và La Chinh…

“A, tỷ ấy làm như vậy, chẳng phải sẽ đốt chết La Thiên Hành kia…” Hàm Sơ Nguyệt ngơ ngác nhìn ngọn lửa cháy hừng hực.

Hàm Bích La cũng nhìn chằm chằm cảnh tượng này, nhỏ giọng nói: “Không biết La Thiên Hành có thể chịu đựng được không.”

“Hắn làm sao có thể chống lại ngọn lửa của tỷ tỷ? Muội quên ngọn lửa kia của tỷ tỷ mạnh đến mức nào sao?” Hàm Sơ Nguyệt hỏi ngược lại.

Các nàng là những người thân thiết nhất với Hàm Lưu Tô nên cũng là người hiểu rõ nhất sự đáng sợ của ngọn lửa kỳ lạ màu lam trên người Hàm lưu Tô. Từ lúc còn nhỏ, Hàm Sơ Nguyệt đã được nhắc nhở rằng không được lại gần tỷ tỷ quá, nhưng nàng hiếm khi nghe theo lời nhắc nhở này, vẫn thích chạy theo tỷ tỷ.

Nhắc tới cũng lạ, khi Hàm Sơ Nguyệt ở bên cạnh Hàm Lưu Tô, ngọn lửa kỳ lạ vốn khó khống chế ấy chưa từng bùng phát lần nào.

Nhưng cũng có mấy lần bùng phát mà Hàm Lưu Tô không thể khống chế được, đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Hàm Sơ Nguyệt. Người của Hàm gia không chỉ chết một lần vì ngọn lửa kỳ lạ trên người Hàm Lưu Tô, thế nên có một khoảng thời gian, không ai dám tới hầu hạ đồ ăn thức uống, sinh hoạt hằng ngày của Hàm Lưu Tô.

Hai cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Dù sao La Thiên Hành kia cũng là vì hai nàng nên mới ra mặt, không ngờ cuối cùng lại bị tỷ tỷ thiêu sống, như vậy thật là đáng thương.

Lãnh Lâm Nhạc và đám con cháu nhà quyền thế khác cũng tin rằng La Chinh sẽ bị chết cháy.

Bọn họ cũng từng nghe nói về ngọn lửa thần kỳ trên người Hàm Lưu Tô, thậm chí còn có một số người đã bị Hàm Lưu Tô đánh bại nhiều lần trong đấu trường của các vị thần vì ngọn lửa này…

“Lách tách…”

Ngọn lửa màu lam không ngừng vây xung quanh Hàm Lưu Tô. Từ bên ngoài chỉ có thể cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa kỳ lạ, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong. Thậm chí ngay cả thần thức cũng không thể lọt vào trong đó, vậy mà ngọn lửa đó vẫn rực cháy, không có dấu hiệu ngừng lại!

Lãnh Lâm Nhạc nhìn chằm chằm ngọn lửa đó, bất động một lúc lâu. Trong lòng hắn rất hận La Chinh, thế nên đối với hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho dù La Chinh có bị đốt thành một nắm tro hắn cũng phải tận mắt nhìn thấy. Nhưng Hàm Lưu Tô hoàn toàn không có ý thu ngọn lửa này lại.

Dựa vào tu vi thần cấp thấp của Hàm Lưu Tô, nàng muốn đốt ngọn lửa này mười ngày nữa cũng không thành vấn đề.

“Đủ rồi, Lưu Tô!” Lãnh Lâm Nhạc thản nhiên nói, nỗi căm hận trong mắt đã dần tan đi…

Vừa rồi trong lòng hắn vô cùng kích động, nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại. Nghĩ đến toàn cục của Lãnh gia, biểu hiện của hắn vừa rồi quả thật hơi kích động, quên mất lời dạy bảo của Phụ hoàng. Có thể nói, chuyện nhỏ không nhịn được tất làm hỏng đại sự. Nếu một ngày kế sách của Lãnh gia được thực hiện, một Hàm gia tầm thường này có tính là gì?

“Phừng…”

Ngọn lửa vẫn bùng lên dữ dội như trước, trong đó không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.

“Nếu Hàm Lưu Tô nàng không chịu thu ngọn lửa này lại, ta buộc phải dập tắt nó.” Lãnh Lâm Nhạc lại nói, dường như đã có ý uy hiếp.

Lãnh Lâm Nhạc chắc chắn không thể dập tắt hoàn toàn ngọn lửa này, nhưng đương nhiên hắn có cách tách ngọn lửa này ra để thấy tình hình bên trong.

Nhưng Hàm Lưu Tô vẫn làm ngơ.

Ở trong đám lửa này, Hàm Lưu Tô đang ôm chặt lấy La Chinh…

Từ lúc sinh ra đến giờ, nàng cũng chưa có nhiều trải nghiệm lắm. Sinh ra đã là con gái đầu của Thánh Hoàng Hàm gia, từ trước tới nay vẫn luôn được coi là hòn ngọc quý, được đối đãi tốt hơn ca ca nàng không biết gấp mấy trăm lần. Nhưng phần lớn thời gian nàng đều trải qua trong cô độc và bất lực. Từ khi bắt đầu có ký ức, nàng đã chán ghét ngọn lửa kỳ lạ trong cơ thể mình, bởi vì ngọn lửa này nên nàng mới bị coi như kẻ khác loài.

Bây giờ, đám đồng lứa trong nhà quyền thế đều hâm mộ năng lực và thiên phú của Hàm Lưu Tô, chỉ cần dựa vào ngọn lửa kỳ lạ vô cùng bá đạo này, nàng đã có thể dễ dàng đạt vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng thần cấp thấp, thậm chí vẫn còn xu thế tiến lên. Nhưng bọn họ lại không biết, trước đây Hàm Lưu Tô rất căm ghét thiên phú của mình.

“Vèo vèo…”

Ngọn lửa bao quanh Hàm Lưu Tô và La Chinh được chia làm hai tầng. Bây giờ, năng lực kiểm soát ngọn lửa này của Hàm Lưu Tô đã mạnh hơn nhiều, ngọn lửa có hình xoắn ốc ở tầng trong xoay tròn với tốc độ cao, gần như có thể cản trở mọi thứ.

Nhưng nàng vẫn hơi lo lắng, bởi nếu Lãnh Lâm Nhạc thật sự muốn tách ngọn lửa của nàng thì hẳn là vẫn có thể làm được.

Nàng nhẹ nhàng sờ hai gò má của La Chinh, thấy thân thể hắn vàng rực lên, những chữ Phạn màu vàng nhỏ bé đang không ngừng xoay tròn, liên tục hút ngọn lửa của nàng vào.

Nếu như lúc trước nàng cảm thấy khả năng “La Thiên Hành” là La Chinh chỉ chiếm chín phần thì hiện tại nàng đã chắc chắn mười phần. Cũng chỉ có La Chinh mới không bị thương khi ở trong ngọn lửa kỳ lạ của nàng…

Thấy cảnh tượng này, Hàm Lưu Tô mơ hồ có một cảm giác hạnh phúc.

Nàng thích La Chinh không phải vì thiên phú hắn tuyệt vời, thực lực mạnh mẽ, mà là vì cảm thấy đây như là định mệnh vậy.

Dường như trời sinh La Chinh đã cần dùng ngọn lửa để nung thân xác của mình, nhờ đó hắn có thể trở nên mạnh hơn. Mà Hàm Lưu Tô thì trời sinh đã phóng ra loại lửa kỳ lạ này. Nàng cảm thấy bản thân và La Chinh chính là một đôi trời định. Con gái khi yêu rất tin vào điểm này. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Hàm Lưu Tô thực sự đang ở giai đoạn này.

“Tại sao đến đảo nổi của Hàm gia lại phải thay hình đổi dạng, không đến tìm ta?” Hàm Lưu Tô thấp giọng hỏi.

Nếu như không phải vì Hàm Bích La từng trở về đất tổ Hàm gia một chuyến, nếu như không phải đúng lúc gặp được những chuyện này xảy ra ở đây, sợ rằng nàng vĩnh viễn sẽ không biết La Chinh có mặt trên đảo nổi.



La Chinh không nói gì mà chỉ ra vẻ vô tội, tỏ ra cứ như Hàm Lưu Tô đã nhận nhầm người…

Quả thật La Chinh vốn định kiên trì đến cùng, không thừa nhận thân phận, như vậy Hàm Lưu Tô cũng không thể làm gì hắn. Nhưng tuyệt đối không ngờ, cuối cùng hắn vẫn cần cô gái này che chở. Mà khi đốt ngọn lửa kỳ lạ này, thân xác hắn sẽ xuất hiện tình trạng đặc thù, như vậy chân tướng đều rõ ràng.

“Sợ ta sẽ bán đứng ngươi?” Hàm Lưu Tô tiếp tục hỏi, có lẽ nàng cũng hờn giận trong lòng, nên giọng điệu đã có thêm ý chất vấn.

Quả thật nàng biết thân phận của La Chinh, hơn nữa còn biết một phần bí mật của hắn, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng nàng sẽ đứng ở phía các Thánh Đường… Ngược lại, nàng sẽ làm hết sức để giúp đỡ La Chinh!

Thấy vẻ mặt Hàm Lưu Tô nghiêm túc như thế, La Chinh mới thấp giọng nói: “Không, ta sợ liên lụy ngươi…”

Thực tế, La Chinh nghĩ Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt thật sự là nhân tố mà hắn không thể kiểm soát được, nhưng La Chinh cũng sợ liên lụy tới Hàm Lưu Tô thật. Bởi vì một khi trưởng bối Hàm gia biết được sự thật, chắc chắn sẽ không đứng về phía La Chinh. Đến lúc đó, sợ rằng Hàm Lưu Tô sẽ rất khó xử.

Nghe được câu trả lời của La Chinh, vẻ mặt Hàm Lưu Tô cũng đã bớt giận đi một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, đồng thời nhẹ nhàng nói: “Cho dù có bị liên lụy thì cũng tốt hơn tình trạng của ta lúc này.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.