Bách Luyện Thành Thần

Chương 1837





Chương 1837ÔM

Hiện tại ba anh em Hàm gia cũng đã có tiếng trong biển Thời Gian.

Ba người con nhỏ nhất của Thánh Hoàng Hàm gia: Hàm Thương Yên, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt đều là người xuất sắc trong thế hệ trẻ!

Trong đó, Hàm Sơ Nguyệt đứng thứ hai trong võ giả chứng thần, Hàm Lưu Tô thì đứng thứ ba trong thần cấp thấp, còn Hàm Thương Yên lại đứng đầu thần cấp trung.

Trên biển Thời Gian có tổng cộng ba mươi sáu hòn đảo nổi, cũng chính là ba mươi sáu gia đình quyền thế, thiên tài mỗi nhà đều không thể xem thường. Trong đó không chỉ có thiên tài dòng chính, còn có thiên tài các chi thứ, đồng thời lại thêm vô số con cháu ngoại tộc có thiên phú xuất chúng…

Ba anh em Hàm gia đều chiếm giữ vị trí đầu trong danh sách, thật sự đã tạo ra một kỳ tích không nhỏ, thậm chí có người còn thốt lên rằng Hàm gia sắp quật khởi một lần nữa, sợ rằng ngày sau sẽ tiến vào vị trí tốp ba nhà quyền thế lớn hàng đầu.

Sau khi trở về từ cấm địa Luyện Thần không lâu, Hàm Lưu Tô đã ngưng tụ được thần cách của mình.

Nhưng thần cách của nàng rất đặc biệt…

Bởi vì thế giới trong cơ thể của Hàm Lưu Tô hoàn toàn khác hẳn với người khác.

Trước khi ngưng tụ thần cách, Hàm Lưu Tô chỉ biết trong cơ thể mình sẽ có lúc vô tình tỏa ra loại lửa kỳ lạ màu lam trí mạng kia. Loại lửa này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng, thậm chí có lần còn làm hại tới người thân của nàng, vì thế Hàm Lưu Tô vẫn luôn phiền não không thôi.

Nhưng ngay cả Thánh Hoàng cũng không biết ngọn lửa kỳ lạ màu lam này, cũng không thể giúp con gái mình loại bỏ nỗi sợ.

Sau khi Hàm Lưu Tô ngưng tụ thần cách, thế giới trong cơ thể nàng đã thay đổi rất nhiều.

Ở thế giới trong cơ thể mà nàng dốc lòng tạo ra bỗng bùng lên ngọn lửa kỳ lạ màu lam vô tận. Ngọn lửa này đã thiêu rụi hết thế giới của nàng. Tất cả sinh linh ở thế giới trong cơ thể đều chết hết, bị phá hủy chỉ trong chốc lát…

Quá trình này vô cùng đau đớn. Mà Hàm Lưu Tô là con gái, phải trơ mắt nhìn vô số sinh linh mà bản thân tạo ra bị thiêu hủy thì càng đau khổ tột cùng.

Sau khi ngọn lửa kỳ lạ màu lam này xuất hiện, bầu trời của thế giới trong cơ thể Hàm Lưu Tô cũng hình thành một đám mây lửa màu lam lớn. Chính đám mây lửa này đã ngưng kết thành thần cách của nàng, giúp nàng trở thành thần cấp thấp…

Đồng thời, ở thế giới trong cơ thể của nàng cũng bắt đầu sinh ra vô số sinh linh.

Những sinh linh này không phải người, hoàn toàn không được tạo ra theo ý chí của bản thân Hàm Lưu Tô. Chúng đều là quái vật được sinh ra từ thế giới biển lửa. Những quái vật này có khả năng sống trong ngọn lửa kỳ lạ màu lam, sau đó bắt đầu sinh sôi không ngừng, trở thành dân bản địa của thế giới này.

Võ giả chứng thần ngưng tụ được thần cách, bình thường đều thuộc một trong ba nghìn thần đạo. Ví dụ như tu luyện thần đạo Ngũ Hành thì thần cách được ngưng tụ ra bởi đạo uẩn của thần đạo Ngũ Hành tất nhiên phải là thần cách Ngũ Hành.

Nhưng thần cách của Hàm Lưu Tô vô vùng đặc biệt, thuộc loại “thần cách khác loài” trong các thần cách.

Thần Vực rất rộng lớn, thần dân nhiều vô kể, quả thật có một phần nhỏ võ giả chứng thần ngưng tụ ra thần cách kỳ lạ và đặc biệt. Những thần cách này đều nằm ngoài ba nghìn thần đạo, nhưng phần lớn đều không có tác dụng gì đặc biệt, thậm chí còn bị gọi là thần cách “bỏ đi”.

Mặc dù thần cách khác loài phần lớn đều là thần cách bỏ đi, nhưng cũng có một phần rất nhỏ có được uy lực không gì sánh bằng!

Hàm Lưu Tô thuộc loại thứ hai.

Dựa vào chính những kinh nghiệm của bản thân với ngọn lửa kỳ lạ màu lam này, Hàm Lưu Tô nhanh chóng kiếm điểm tích lũy trong đấu trường của các vị thần, nhanh chóng leo lên vị trí thứ ba trên danh sách.

Trong mười vị thần cấp thấp đứng đầu, nàng là cô gái duy nhất, chuyện này gần như đã khiến toàn thể mọi người trên ba mươi sáu hòn đảo nổi đều kinh ngạc không thôi…

Nghe nói sở dĩ Lãnh gia muốn làm thông gia với Hàm gia cũng là bởi nhìn trúng điểm đặc biệt của Hàm Lưu Tô.

Hiện tại ngọn lửa kỳ lạ màu lam đang cháy rừng rực trên người Hàm Lưu Tô đã tinh thuần và mạnh hơn rất nhiều so với khi còn ở cấm địa Luyện Thần.

Hàm Lưu Tô không phải là đối thủ của Lãnh Lâm Nhạc, nhưng Lãnh Lâm Nhạc cũng rất sợ ngọn lửa kỳ lạ của Hàm Lưu Tô.

Sợ thì sợ, chẳng qua với thực lực của Lãnh Lâm Nhạc, muốn đánh bại Hàm Lưu Tô vẫn quá đơn giản. Chỉ là dù sao Hàm Lưu Tô cũng đã lọt vào mắt xanh của hắn, mà chuyện thông gia giữa hai nhà Lãnh - Hàm đã được truyền khắp đảo nổi.

Bây giờ, để ngăn cản hắn, cô gái này lại không ngại đánh với hắn một trận, hơn nữa còn là vì một người đàn ông khác.

Điều này khiến người vốn có tính tình kiêu ngạo như Lãnh Lâm Nhạc làm sao chịu nổi.

Khóe mắt hắn hơi nheo lại, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng muốn giết người, gắt gao nhìn chằm chằm Hàm Lưu Tô hỏi: “Vì một tên ngoại tộc, một tiểu bối thường dân vô danh mà nàng sẵn sàng đối xử với ta như thế? Đã vậy nàng còn là vợ chưa cưới của ta!”

Đám con cháu quần là áo lượt trong đại điện nghe được lời nói của Lãnh Lâm Nhạc thì cũng vô cùng kinh ngạc, quay qua nhìn nhau. Không hiểu sao Nhạc ca đột nhiên lại nổi giận…

Ngọn lửa vụt sáng trên mái tóc của Hàm Lưu Tô, trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng hiện ra một tia trào phúng: “Ngươi là Lãnh Lâm Nhạc đúng không?”

“Nàng muốn nói gì?” Lãnh Lâm Nhạc hỏi.

“Chúng ta cũng chưa gặp mặt nhau được mấy lần. Mặc dù Phụ hoàng đã đính ước, nhưng cũng chưa hỏi tới ý của ta. Ta và ngươi thân quen lắm à? Lại còn vợ chưa cưới? Ngươi có thấy xấu hổ không? Nếu thật sự có một ngày ta phải gả cho ngươi, ta sẽ kết liễu bản thân mình trước, ngươi hiểu không?” Hàm Lưu Tô hờ hững nói. Dường như nàng làm vậy là chuyện đương nhiên.

Khóe mắt Lãnh Lâm Nhạc giật càng lúc càng dữ dội.

Bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thể chịu nổi nỗi sỉ nhục thế này, huống hồ hắn còn là một người ưu tú như vậy.

Một luồng lửa giận cuồn cuộn ngất trời bị lời nói của Hàm Lưu Tô kích thích, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn tỏa ra sát ý điên cuồng, khí thế hắn tỏa ra giống như gió lốc được vô số ác quỷ biến thành, tàn phá khắp đại điện này.

Bất kỳ người nào cảm nhận được luồng sát ý kia, trong lòng đều trở nên hoảng loạn, cho dù là mấy vị thần cấp cao cũng thế.

Lúc này, Cung thúc đã chậm rãi bước đến, đồng thời thản nhiên nói: “Các vị, mặc dù mọi người đều là hộ vệ của nhà quyền thế, nhưng có một số việc ta không thể không nói rõ ràng. Nếu tên nhóc này có ý làm tổn thương tới Trưởng công chúa Hàm gia ta, ta chắc chắn sẽ ra tay đánh chết hắn! Nếu các ngươi ngăn cản, cứ chờ đón lửa giận của Hàm gia đi…”

Đám tiểu bối này vốn hơi càn quấy, nhưng đương nhiên Cung thúc phải tuân thủ quy tắc, không nhúng tay vào, đồng thời cũng không thể ngăn cản.

Nhưng nếu nhóm con cháu nòng cốt của Hàm gia bị uy hiếp đến tính mạng, hắn không thể trơ mắt mà nhìn được.

Mấy vị thần cấp cao kia cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu công tử Lãnh gia thật sự giết Trưởng công chúa Hàm gia, sợ rằng tội của bọn họ cũng không nhỏ, mấy người bọn họ cũng muốn kiểm soát lại tình hình…

Nhưng Lãnh Lâm Nhạc không có động tĩnh, bọn họ cũng vẫn kiềm chế. Theo logic của hộ vệ các nhà quyền thế, tốt nhất không tham dự chuyện tranh đấu giữa con cháu các nhà với nhau!

“Ha ha ha ha…”

Sau khi sát ý của Lãnh Lâm Nhạc tàn phá một hồi, hắn bỗng ngửa mặt lên trời cười như điên.

Cười xong hắn nhìn xuống Hàm Lưu Tô, thản nhiên nói: “Lãnh Lâm Nhạc ta là hạng người gì mà lại có thể cố chấp với một cô gái như nàng. Ta nói cho nàng biết, quan hệ thông gia giữa hai nhà Lãnh Hàm chính là sự thật đã định! Nàng chết cũng được. Nàng chết rồi thì còn em gái nàng! Em gái nàng chết cũng vậy, nếu nàng ấy chết đương nhiên còn em họ nàng…”

Nghe vậy, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La liếc nhìn nhau, trong lòng cũng lo lắng âu sầu.

Ánh mắt Hàm Lưu Tô khẽ chớp. Lãnh Lâm Nhạc chắc chắn là người tuyệt đối không chịu thua. Bản thân Hàm Lưu Tô nói được làm được thì hắn cũng là người nói được làm được.

“Hôm nay, ta không muốn nói những chuyện này với nàng.” Lãnh Lâm Nhạc nói tiếp: “Nhưng người ở sau lưng nàng phải chết!”

“Ngươi có thể thử xem.” Hàm Lưu Tô đã hoàn toàn không đếm xỉa gì. La Chinh là vì Hàm Sơ Nguyệt nên mới ra mặt, nàng không thể để La Chinh vì vậy mà chết.

La Chinh nằm trên mặt đất, lúc này đã khó có thể động đậy, máu tươi cũng không ngừng chảy ra. Hắn tựa vào một bên cửa đại điện, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàm Lưu Tô. Ngọn lửa không ngừng chập chờn trên mái tóc nàng khiến ánh mắt hắn mơ màng một hồi.

Có phải nàng ấy đã phát hiện ra thân phận của mình?

Nếu là bình thường, cho dù “La Thiên Hành” có vì Hàm Sơ Nguyệt mà rước lấy tai họa này thì Hàm Lưu Tô cũng sẽ không kiên quyết che chở hắn như thế…

Đúng lúc này, La Chinh liền cảm thấy bóng người ở cách đó không xa bay vụt qua, một trận gió lớn kéo tới, lòng trầm xuống. Nếu Lãnh Lâm Nhạc thật sự muốn ra tay đánh chết hắn, Hàm Lưu Tô có muốn cản cũng không được!

Mắt thấy Lãnh Lâm Nhạc đánh về phía mình từ trên không, Hàm Lưu Tô đã ngay lập tức bổ nhào về phía La Chinh, ôm chặt lấy hắn.

“Rầm!”

Ngọn lửa kỳ lạ màu lam rừng rực tỏa ra, bao phủ toàn bộ phạm vi ba trượng xung quanh nàng.

Cho dù là Lãnh Lâm Nhạc thì cũng vô cùng kiêng kỵ ngọn lửa kỳ lạ vô danh này của Hàm Lưu Tô. Hắn không thể không đột ngột xoay người, lùi lại mấy trượng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia. Ngọn lửa kỳ lạ vô danh của Hàm Lưu Tô có thể đốt cháy vạn vật, như vậy chẳng phải tên kia cũng sẽ chết cháy sao?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.