Trong cấm địa Luyện Thần, Cưu Thánh là sự tồn tại không gì không biết, nhưng ông không thể ảnh hưởng đến vũ trụ Đại Diễn.
Có lẽ ông là bạn tốt của La Tiêu, nhưng cũng không thể đối đầu với các Thánh Đường. Ông không thể vượt quá quy tắc của các Thánh Đường, trực tiếp ra tay trợ giúp La Tiêu...
Cưu Thánh chỉ có thể tham gia vào khâu bồi dưỡng mười Đạo Tử này.
Mà trong đó, La Chinh lại quan trọng nhất, nên ông mới chia sẻ nguồn sức mạnh cho La Chinh một cách hào phóng như vậy.
Đổi lại là thánh nhân khác, đây gần như là chuyện không thể tưởng tượng nổi...
Tuy đã đến Thánh Cảnh, nhưng bọn họ thường không quyết định thắng bại sau cùng bằng độ mạnh yếu của sức lực. Song dưới rất nhiều tình huống đặc biệt, sức lực vẫn có tác dụng không thể xem nhẹ.
Dưới tình huống này, Cưu Thánh chỉ có thể nén thời gian tới mức vô hạn!
Ông không chỉ chịu trách nhiệm cho một mình La Chinh.
Kể cả những Đạo Tử khác như Khê Ấu Cầm, Cơ Lạc Tuyết, Giang Chính Nghĩa... đều có sắp xếp cho mỗi người. Song tất nhiên, tài nguyên dành cho họ sẽ không nhiều như La Chinh và Hoa Thiên Mệnh...
Cưu Thánh chưa từng tới vũ trụ Đại Diễn nên không hiểu sâu về tình hình trong đó. Bây giờ, ông cũng chỉ biết Mục Hải Cực đã ra tay, thúc đẩy sinh linh của thế giới trong cơ thể mình bắt đầu đánh chiếm vũ trụ Đại Diễn.
La Chinh hỏi Cưu Thánh vì sao không thử tính ra số phận của vũ trụ Đại Diễn.
Cưu Thánh lại nói mình không thể tính ra được.
Trên thực tế, từ trước đến nay phương pháp đoán mệnh chỉ tồn tại ở trong vũ trụ, nếu ở trong Thần Vực thì ngay cả thánh nhân cũng không thể tính ra số mệnh của người khác.
Hơn một năm trước, Hoa Thiên Mệnh nói cho La Chinh biết cái gọi là số mệnh kia căn bản là giả, trong đó đã có một chút ý nghĩ sâu xa như vậy.
Cái gọi là số mệnh kia chẳng qua là một con đường mà Thiên Đạo đã sớm bố trí mà thôi. Còn những thuật suy diễn thiên cơ trong vũ trụ thực ra cũng chỉ là một chút đạo lý huyền diệu được rút ra sau khi nhìn trộm Thiên Đạo.
Bởi vì chủ nhân của một vũ trụ có năng lực sắp đặt tất cả, có thể làm cho bất kỳ sinh linh, hay thậm chí là bất kỳ vật chất nào trong cả vũ trụ vận hành theo ý của chủ nhân vũ trụ.
Ví dụ như mỗi một bước đi của La Chinh bây giờ chính là kết quả do La Tiêu sắp xếp.
Nhưng Thần Vực lại khác, trong Thần Vực không hề tồn tại người cầm quyền, cũng không có Thiên Đạo. Đó là một thế giới tự do, bất cứ chuyện gì trong thế giới đó đều ở trạng thái ngẫu nhiên.
Song không có chuyện gì là tuyệt đối, trong một bộ phận thần đạo bị thất lạc giữa ba nghìn thần đạo theo truyền thuyết, có một thuật Thiên Mệnh Vận, thuật này có thể bóp méo số mệnh của mình, thậm chí tính ra số phận của mỗi một sinh linh trong Thần Vực. Nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa có người nào có thể lĩnh hội được thần đạo này.
Tuy nói Cưu Thánh không thể tính ra số phận của vũ trụ Đại Diễn, nhưng thông qua thông tin mà La Chinh và Hoa Thiên Mệnh cung cấp, cùng với nhận định về thực lực của Thánh tộc giả mạo trong vũ trụ Đại Cực do Mục Hải Cực tạo nên, Cưu Thánh đã cho ra thời gian ba năm.
Ông không chỉ tính đến Thánh tộc, mà còn tính đến cả Yêu Dạ tộc trong lời La Chinh. Dẫu sao, từ chỗ kiếm linh Huân của La Chinh, Cưu Thánh cũng biết được hướng đi của Yêu Dạ tộc...
“Ba năm đúng là ngắn thật, nhưng đến một thời điểm nào đó, ta sẽ nén thời gian lại lần nữa, đủ để cho các ngươi tu luyện.” Trên khuôn mặt vốn tiều tuỵ vì lo lắng của Cưu Thánh lại thoáng hiện ra nụ cười bỉ ổi, rất khó tưởng tượng trên gương mặt của một nhân vật là sự tồn tại tối cao trong Thần Vực sẽ có nụ cười như vậy. “Tiếp theo, ngươi vẫn phải đưa hai cô gái nhỏ của Hàm gia đến Trấn Hồn Nhai. Ngươi phải nắm bắt cơ hội với cô gái nhỏ Hàm gia kia đấy.”
La Chinh chỉ có thể ở lặng lẽ trợn trắng mắt trong lòng, xem ra Cưu Thánh này cũng là một nhân vật phong lưu trong Thần Vực.
Tất nhiên, hắn sẽ không thật sự làm theo cách của Cưu Thánh, đi theo đuổi Hàm Lưu Tô một cách có mục đích. Chuyện này không phù hợp với bản tâm của La Chinh. Nói cách khác, với tính cách của mình thì La Chinh không làm được chuyện này. Nhưng hắn vẫn nghe theo căn dặn của Cưu Thánh, dù sao khi hắn nhận được một bùa thử luyện màu đen, mục đích cũng là đi tới Trấn Hồn Nhai tu luyện...
Trong mắt võ giả Thần Vực và võ giả ngoại tộc, cấm địa Luyện Thần là một nơi cơ hội cùng tồn tại với nguy hiểm.
Nhưng sau khi trải qua tầm một năm tôi luyện, mười vị Đạo Tử của Thiên Vị tộc đột nhiên phát hiện, dường như cấm địa Luyện Thần này đã trở nên thân thiện hẳn lên. Mỗi một bước hành động của họ đều thuận lợi một cách khác thường, thậm chí trong những thuận lợi này còn lộ ra một chút kỳ dị, khiến họ thầm cảnh giác.
Trong mười vị Đạo Tử, cũng chỉ có ba người biết đến sự tồn tại của Cưu Thánh, chính là La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyên. Những người khác lại không hề hay biết chuyện gì.
Tất nhiên, tất cả đều xuất phát từ sắp xếp của Cưu Thánh. Tuy rằng phải tôi luyện những Đạo Tử này một cách vừa phải mới có lợi. Chênh lệch thực lực giữa võ giả cưỡng chế thúc giục trưởng thành và võ giả trải qua tôi luyện có thể so với trên trời và dưới đất. Nhưng cuối cùng chính là vì nguyên nhân kia - thời gian không còn nhiều.
Việc nhóm võ giả Thần Vực như Hàm Lưu Tô bị Cưu Thánh gây khó dễ cũng là có ý đồ riêng, nhưng La Chinh không đáp trả trực tiếp. Dẫu sao, Cưu Thánh cũng không hy vọng chuyện ông ra tay can thiệp truyền tới Thần Vực, nên tất nhiên chuyện này cũng bị bỏ qua.
***
Sau khi đã đến Trấn Hồn Nhai, La Chinh mới biết những lĩnh hội tối cao với nhiều loại thần đạo của Cưu Thánh đều được niêm phong cất giữ ở bên trong. Cho tới nay, cùng lắm chỉ có vỏn vẹn vài người từng tiến vào Trấn Hồn Nhai mà thôi.
Đáng tiếc là La Chinh không hề phát hiện ra ghi chép về thần đạo Đoạn Tình. Sau khi thẩm định, La Chinh liền lựa chọn thuật Đại Chí Nguyện, thuật được hoàn thiện nhất.
Hàm Lưu Tô không đồng ý với lựa chọn của La Chinh. Theo nàng, thuật Đại Chí Nguyện không phải là thần đạo hiếm thấy trong Thần Vực, gần như người người đều sẽ tu luyện nó.
Nàng cố chấp với Trấn Hồn Nhai như vậy là vì đạo uẩn của thuật Đại Trấn Hồn do chính Cưu Thánh tu luyện giấu ở trong đó.
Thuật Đại Trấn Hồn là một phương thức trấn áp linh hồn, sau khi hiểu được thì có thể trấn áp linh hồn của vô số cường giả, đương nhiên cũng cực kỳ bá đạo. Trong Thần Vực, có rất ít vị thần tu luyện thuật Đại Trấn Hồn được hoàn mỹ, còn võ giả dùng thuật Đại Trấn Hồn tu tới Thánh Cảnh chỉ có một mình Cưu Thánh! .
Cho nên, nếu xem đạo uẩn trong thuật Đại Trấn Hồn của Cưu Thánh thì tất nhiên sẽ có không ít lợi ích. Nhưng La Chinh đi sâu vào trong núi kho báu này rồi, lại chỉ chọn tu luyện thuật Đại Chí Nguyện thì không khỏi hơi ngu ngốc...
Tất nhiên, La Chinh không đồng ý với quan điểm này. Hắn luôn cho rằng yếu tố phù hợp với mình mới là quan trọng nhất. Sử dụng thuật Đại Chí Nguyện thì phải trả một cái giá, một khi không thể thỏa mãn cái giá này thì sẽ gây ra cản trở nghiêm trọng đối với mình, thậm chí còn khiến bản thân bị thương.
Nhưng La Chinh hiểu vấn đề mình phải đối mặt trong tương lai sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Trước tiên là phải đối mặt với nguy cơ của vũ trụ Đại Diễn, cho dù giải quyết xong nguy cơ lần này, hắn cũng phải đi tới Thần Vực. Như thế, hắn sẽ phải đối diện với sự tồn tại càng cường đại hơn, thậm chí có khả năng phải đối mặt với thánh nhân!
Với thực lực hiện nay của La Chinh, đừng nói là thánh nhân, cho dù là đối mặt với một vị thần thì La Chinh cũng không hề có sức đánh trả. Muốn lấy nhỏ giành được lớn thì nhất định phải chịu mạo hiểm...
Hàm Lưu Tô trách La Chinh lãng phí cơ hội, nhưng Hàm Sơ Nguyệt lại hết sức tán thưởng hành động của La Chinh. Hàm Sơ Nguyệt còn nhỏ tuổi, nhưng lại có cách suy nghĩ tương đối khác tỷ tỷ của mình.
Không chỉ La Chinh và Hàm Lưu Tô mới bước vào Trấn Hồn Nhai, kể cả muội muội Hàm Sơ Nguyệt của Hàm Lưu Tô cũng đạt được tư cách tiến vào. Cưu Thánh xem như đã tạo cơ hội cho La Chinh. Có lẽ hắn biết rõ trong lòng, nhưng đành phải phụ tấm lòng của Cưu Thánh. La Chinh không thể vi phạm bản tâm của mình mà thật sự đi dựa thế người của Hàm gia.
Còn đám người Hạ tả vệ của Hàm gia chỉ có thể thành thật chờ bên ngoài Trấn Hồn Nhai. Vốn dĩ, đám người Hạ tả vệ cảm thấy mình đã đủ hiểu về cấm địa Luyện Thần. Tuy rằng Trưởng công chúa nhà mình luôn miệng nói La Chinh có thể đưa nàng vào Trấn Hồn Nhai, về sau bọn họ cũng tin vài phần, nhưng thật sự không ngờ La Chinh có thể đưa cả hai tỷ muội vào dễ dàng như vậy. Tiếc là họ chỉ có thể nhìn mà thèm, Cưu Thánh không rộng rãi đến mức bất kỳ kẻ nào cũng tùy tiện cho phép tiến vào Trấn Hồn Nhai.
Sau nửa năm kể từ lúc rời khỏi Trấn Hồn Nhai, hai tỷ muội Hàm gia nhiệt tình mời La Chinh tới Thần Vực.
La Chinh gần như không hề cân nhắc liền từ chối đề nghị của hai tỷ muội. Bản thân hắn xem như là sinh linh thứ cấp do La Tiêu tạo ra, giai đoạn hiện nay căn bản không thể tiến vào Thần Vực. Hậu quả của việc miễn cưỡng tiến vào chính là phải trở về trạng thái là một đám chân nguyên...
Không ngờ Hàm Sơ Nguyệt ngỏ ý nàng có thể nghĩ cách, đồng thời Hàm Lưu Tô cũng bày tỏ ý này.
Sinh linh thứ cấp tiến vào Thần Vực sẽ bị biến về trạng thái chân nguyên là quy tắc của cấp độ sinh mệnh. Nhưng sau khi trải qua vô số kỷ nguyên thần, cuối cùng vẫn có người có thể phá vỡ quy tắc này, chẳng qua cái giá phải trả tương đối lớn.
Hàm Sơ Nguyệt ngỏ lời, La Chinh ưu tú như vậy, hẳn là phụ hoàng sẽ vui lòng giúp đỡ.
La Chinh vẫn từ chối một cách không hề do dự. Hắn chắc chắn sẽ tới Thần Vực, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Dù sao, vũ trụ Đại Diễn còn đang hãm sâu trong nguy cơ, hắn sẽ không lãng phí thời gian.
Trong quá trình tu luyện chặt chẽ mà nhàm chán, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều Đạo Tử đều có tiến bộ nhảy vọt. Năm cuối cùng, mọi người gần như đều chọn tập trung bế quan ở Tuế Nguyệt Cốc. Nhìn tên biết nghĩa, trong Tuế Nguyệt Cốc tồn tại cảm ngộ về thời gian của Cưu Thánh, hơn nữa thời gian nơi đây bị nén hết mức, là nơi thích hợp nhất để bế quan trong sáu thánh địa tu luyện lớn.