Thấy vẻ mặt này của La Chinh, Tượng Thánh không đồng tình: “Chỉ là một kiếm linh mà thôi, hiện tại kiếm linh cấp bậc này gần như không giúp được gì cho ngươi!”
Nghe được câu này, La Chinh lạnh lùng liếc nhìn Tượng Thánh.
Vốn dĩ, dựa vào thực lực của hai vị thánh nhân này là có thể ngăn được chuyện này xảy ra, nhưng bọn họ vẫn khoanh tay đứng nhìn…
Nhưng chẳng mấy chốc, trong lòng La Chinh bình thường trở lại.
Cho dù là Tượng Thánh hay Cưu Thánh, nói cho cùng bọn họ chỉ là người ngoài cuộc.
Vị luyện khí sư này là sự sắp xếp của Cưu Thánh, mà Cưu Thánh giúp hắn một tay là bởi vì La Tiêu.
Sự tồn tại của thánh nhân, cho dù là trong Thần Vực cũng là ngồi tít trên cao, đều là truyền thuyết hư vô mờ mịt đối với vô số sinh linh.
Ông ta đồng ý giúp hắn, đã là sự giúp đỡ cực lớn rồi.
Tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!
Nghĩ vậy, một tia dao động trong lòng La Chinh lặng lẽ biến mất, vẻ mặt cũng hòa nhã trở lại.
Trước đây, hắn còn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của Cưu Thánh, xem có cách nào giúp Huân khôi phục lại ký ức đã bị phai mờ hay không, nhưng bây giờ La Chinh lại giữ im lặng.
“Mau, thể hiện ra một chút năng lực của người đi!” Tượng Thánh căn bản cũng không muốn thảo luận vấn đề của kiếm linh, ông chỉ muốn nhìn xem cái binh khí làm bằng cơ thể sống của La Chinh có thể đạt tới trình độ nào.
Khi thần binh mới được làm xong, bất kỳ luyện khí sư nào đều sẽ có kích động muốn “thử đao”. Sau khi làm ra một kiệt tác thì đương nhiên là muốn xem sức mạnh của tác phẩm này!
Từ khi La Chinh tỉnh lại, hắn vẫn luôn chú ý tới Huân, nghe Tượng Thánh nói vậy, hắn mới bắt đầu xem kỹ bản thân.
Thật ra sau khi tỉnh lại, La Chinh đã nhận ra được thân thể của mình có sự thay đổi long trời lở đất!
Giờ phút này, hắn cảm thấy dường như quanh thân mình có một lớp màng trong suốt, mà hình như lớp màng này có chút cảm ứng với linh hồn của hắn.
Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, từ bên ngoài thân thể hắn liền có một cái màng trong suốt cuộn lên!
“Đây là cái gì?”
La Chinh tò mò.
Tượng Thánh cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ nhìn La Chinh tự mò mẫm dần dần.
Chỉ thấy cái màng kia giống như một tầng nước gợn sóng, không ngừng dâng trào ở bên ngoài thân thể La Chinh. Chẳng mấy chốc, La Chinh liền phát hiện suy nghĩ của mình có thể khống chế lớp màng này, nó giống như là lớp da bao phủ trên người hắn.
“Đây là cái gi?” La Chinh nhìn chằm chằm Tượng Thánh hỏi.
Tượng Thánh cười khà khà: “Vật này còn chưa có tên!”
Dù sao trước đó, còn chưa có ai từng luyện chế một cái thần cách cơ bản thành một món pháp bảo phòng ngự, nhưng Tượng Thanh lại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng món pháp bảo này có thể chuyển động theo tâm tư của ngươi, ta muốn gọi pháp bảo này là quần áo đồng tâm!”
“Quần áo đồng tâm?”
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, dưới ảnh hưởng của suy nghĩ, lớp màng kia liền biến thành một bộ quần áo bao phủ trên người La Chinh. Đúng là thứ này đã thay đổi theo sự ảnh hưởng của tâm tình La Chinh, nhưng giờ phút này quần áo hoàn toàn là trạng thái trong suốt, không thể dùng để che thân.
Thấy La Chinh ý thức được đây là món pháp bảo như thế nào, cuối cùng Tượng Thánh không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Nó có thể biến thành bất kỳ màu sắc và hình dáng nào theo suy nghĩ của ngươi!”
“Màu sắc cũng có thể thay đổi?”
Vừa dứt lời, lớp quần áo vốn trong suốt này liền có màu sắc, biến thành một bộ áo dài màu đen.
Nhìn từ bề ngoài, hầu như bộ trường bào này không có chút khác biệt nào với trường bào thông thường. Một trận gió nhẹ lướt qua, thậm chí vạt áo có thể đón gió tung bay.
“Thú vị thật…” Khóe miệng La Chinh khẽ nhếch lên.
Tượng Thánh nhìn xung quanh, lại quay đầu về phía Hoa Thiên Mệnh nói: “Anh bạn nhỏ này, ngươi có thể dốc hết toàn lực của ngươi tấn công La Chinh.”
Hoa Thiên Mệnh hơi sững sờ, ánh mắt lại nhìn lướt qua Cưu Thánh.
Cưu Thánh gật đầu với Hoa Thiên Mệnh, tỏ vẻ hắn có thể cố gắng hết sức thử một lần.
Có hai vị thánh nhân ở đây, Hoa Thiên Mệnh cũng không kiêng dè gì. Hắn không hề do dự rút trường kiếm của mình ra. Ngay lập tức, ánh mắt hắn trở nên vô cùng sắc bén.
Hắn nhìn chằm chằm vào La Chinh, khẽ mỉm cười: “La Chinh huynh, ta đến đây!”
Nói xong, thanh kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, toàn bộ dị hỏa màu tím trong hang động đều bị ánh sáng kia đẩy lên cuồn cuộn.
Đến lúc thấy kiếm trong tay Hoa Thiên Mệnh, Tượng Thánh lại tỏ ra bất ngờ. Trước đây, ông không chú ý mấy đến Hoa Thiên Mệnh, giờ phút này mới phát hiện thằng nhóc này đang cầm thanh Đằng Xà Kiếm, thanh kiếm của Binh chủ!
Hầu như tất cả phương pháp luyện khí trong Thần Vực đều được truyền thừa từ Binh chủ.
Đao kiếm búa chùy kích… những thứ này đều là do Binh chủ Xi Vưu phát minh ra, sau đó bọn họ chỉ là người không ngừng hoàn thiện, rất khó có sự đổi mới thực sự.
Qua vô số kỷ nguyên thần, vẫn luôn đi con đường chí bảo hồng mông này.
Cũng chỉ có Tượng Thánh đi theo một con đường mới khác, chính là chí bảo hỗn độn, cho nên Tượng Thánh mới có thể được hoan nghênh như vậy ở trong Thần Vực. Có thể mở ra một con đường Binh chủ chưa từng đi, quả thật là vô cùng tài giỏi.
Nhưng Đằng Xà Kiếm kia là một trong những thanh kiếm nổi tiếng cuối cùng được Binh chủ tự tay chế tạo ra. Lần này nhìn thấy, Tượng Thánh cũng không nhịn được khen ngợi một tiếng. Xem ra một số truyền thừa của Xi Vưu để lại năm đó lại rơi vào tay La Tiêu, được chàng trai này thừa kế.
Hoa Thiên Mệnh khẽ lay động trường kiếm, từ mũi kiếm lan ra từng quầng sáng tạo thành quả cầu, nối tiếp không gian giữa hắn và La Chinh. Ngay sau đó, hắn cầm trường kiếm trong tay, chạy như bay về phía La Chinh!
“Xoẹt!”
Đồng thời khi Hoa Thiên Mệnh xuất kiếm lao tới, mũi kiếm trước mặt giống như một cây kéo, trực tiếp cắt không gian ra thành hai mảnh!
Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, kiếm của Hoa Thiên Mệnh đã đến trước ngực La Chinh, mũi kiếm của Đằng Xà Kiếm trực tiếp chạm vào bề mặt bộ trường bào của La Chinh.
Vải dệt vốn mềm mại, dưới suy nghĩ của La Chinh lại trở nên cực kỳ chắc chắn, giống như một tấm kim loại mỏng chắn trước ngực La Chinh.
“Keng!”
Trường kiếm lần lượt đổi hướng, phát ra một tiếng vang giòn dễ nghe, ngay sau đó mũi kiếm liền trượt xuống dưới.
Một kiếm này thật sự không thể xuyên qua quần áo đồng tâm của La Chinh, nhưng vẫn để lại một vết xước trên bề mặt của bộ quần áo Thần Vực của La Chinh!
Nhưng quần áo đồng tâm này giống như vật còn sống vậy, chỉ trong nháy mắt, vết xước kia đã được chữa trị.
“Vèo vèo!”
Trường kiếm kia xoay một vòng trong tay Hoa Thiên Mệnh, rồi chui lại trong vỏ kiếm. Hoa Thiên Mệnh chắp tay với La Chinh cười nói: “Chúc mừng La Chinh huynh.”
La Chinh gật đầu, lập tức chắp tay với vị Tượng Thánh kia nói: “Đa tạ tiền bối đã tặng bộ quần áo thần kỳ này.”
Đương nhiên, hắn biết ơn sự giúp đỡ của người này đối với hắn, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, hắn và những người này chỉ là quan hệ trao đổi. Bọn họ giúp đỡ hắn không phải bởi vì bản thân hắn là La Chinh, mà xuất phát từ mục đích khác.
Nhưng bây giờ, hắn quả thật biết ơn người này, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội trả phần ân tình này.
Tượng Thánh cười nhạt: “Lần này giúp ngươi luyện thể cũng là một lần thử nghiệm đối với ta, nhưng giai đoạn hiện tại thân xác của ngươi còn chưa đạt tới trình độ tốt nhất của chí bảo hỗn độn!”
“Không lâu sau ngươi sẽ biết.” Tượng Thánh cũng không tiết lộ bí mật thân thể của La Chinh, thậm chí ông còn thay đổi bản năng của La Chinh ở một mức độ nhất định. Tin rằng không lâu sau, La Chinh sẽ phát hiện ra điều bí mật này.
Mặc dù Tượng Thánh nói như vậy, nhưng La Chinh vẫn phát hiện sức mạnh mà hắn có thể khống chế đã tăng lên rất nhiều. Ít nhất, khi hắn điều động gần một phần trăm nguồn sức mạnh của Cửu tinh vào cơ thể của mình, cơ thể hắn vẫn vững chắc như thường, không có dấu hiệu bị nổ tung.
Tượng Thánh không dừng lại ở nơi này quá lâu, ông trốn vào trong cấm địa Luyện Thần là vì luyện hóa La Chinh. Sau khi dặn dò mấy câu, ông liền biến thành một làn khói rời khỏi cấm địa Luyện Thần …
Sau khi Tượng Thánh rời đi, Cưu Thánh liếc mắt nhìn La Chinh và Hoa Thiên Mệnh ở đây, cùng với chín con Chân Long đang lượn vòng một bên của hang động: “Ta vừa mới nhận được tin, đám Thánh tộc giả mạo đã bắt đầu ra tay.”
“Đã ra tay rồi ư?”
Mí mắt của Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên giật giật, La Chinh cũng nhướng mày, còn chín con Chân Long cũng có dáng vẻ khác nhau.
Cưu Thánh gật đầu.
Cưu Thánh mà đám người La Chinh thấy chỉ là một hóa thân trong thân thể của bản thân Cưu Thánh, hiện Cưu Thánh thật sự đang ở trong Thần Vực. Ông cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức Mục Hải Cực đánh chiếm vũ trụ Đại Diễn.
“Các ngươi không còn nhiều thời gian nữa.” Cưu Thánh nói thêm.
Một khi để cho Thánh tộc đánh chiếm cả vũ trụ, phá hủy nó, như vậy ngôi vị thánh nhân của La Tiêu sẽ hoàn toàn bị xóa đi, lúc ấy ông sẽ thật sự chết đi.
Nếu đủ thời gian, nhóm mười Đạo Tử bọn họ có thể sẽ ở lại cấm địa Luyện Thần mấy chục năm, hay thậm chí là hơn trăm năm.
Đối với võ giả, trăm năm chỉ là năm tháng tu hành cực kỳ ngắn ngủi.
Khi La Chinh rời khỏi vũ trụ Đại Diễn cũng biết Thánh tộc sẽ không cho bọn họ quá nhiều thời gian. Nhưng bây giờ mới qua một năm mà thôi, thời gian dành cho bọn họ quả thật quá ít!