Bách Luyện Thành Thần

Chương 1557





“Phùng đại nhân! Làm thế nào bây giờ?”

Võ giả trên thuyền buồm đưa mắt nhìn vị Giới Chủ kia.

Vị Giới Chủ này tên là Phùng Chí Đường, bởi vì Tích Phong giới cách thế lực của liên minh Nhân Đạo gần nhất nên trong đội ngũ này, người được phái ra thuộc liên minh Nhân Đạo là nhiều nhất. Phùng Chí Đường là người dẫn đầu đội ngũ này.

Hắn nhìn con đường Đại Giới đang không ngừng sụp đổ ở phía trước, sắc mặt cũng tái nhợt.

Kể từ ngày đầu tiên bọn họ trấn thủ ở đây, Phùng Chí Đường đã biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là hắn không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.

“Báo cho mọi người đừng chống cự nữa!” Phùng Chí Đường hạ lệnh.

Trong đội ngũ này không có Thiên Tôn, tính cả Phùng Chí Đường thì cũng chỉ có ba vị Giới Chủ.

Bọn họ giống như một con kiến ngăn chặn trên con đường mà Thánh tộc nhất định phải đi qua, chống cự dường như là vô nghĩa…

“Vì sao?”

“Liều mạng với bọn chúng!”

“Chúng ta là võ giả, chết cũng phải chết cho đáng!”

Phải nói rằng các võ giả trên những chiếc thuyền buồm này vẫn khá chính trực.

Rất nhiều người đều không sợ chết, bọn họ chỉ sợ cái chết của mình là vô nghĩa mà thôi.

So với ngồi đó chờ chết, chẳng thà để bọn họ chết trận còn thoải mái hơn.

“Ầm ầm ầm…”

Không gian đổ vỡ tạo thành các vòng xoáy không gian. Từng cơn gió lốc ngoằn ngoèo chui ra từ dòng chảy rối loạn trong các vòng xoáy ấy, đẹp như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm mùa hạ. Nhưng tất cả các võ giả ở đây đều chẳng có tâm trạng đâu để ngắm nhìn khung cảnh ấy nữa.

Tất cả các võ giả đều trèo lên đầu thuyền, không ít người đều đã rút vũ khí ra, nhìn chăm chú về phía trước, giữ nguyên tư thế đề phòng.

Khi con đường không gian kia gần sụp đổ đến chỗ những chiếc thuyền này, chỉ nháy mắt thôi là sẽ cuốn theo những chiếc thuyền buồm này vào trong đó thì thú ăn thế giới bỗng dưng ngừng lại…

Khi những cái miệng đầy răng nanh kia ngậm lại, mọi người mới nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của loài thú ăn thế giới này. Đôi mắt đỏ lòm của nó nhìn chằm chằm mọi người, khiến các võ giả ở đây đều vô cùng sợ hãi.

Ngay sau đó, có mấy bóng người bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu của con thú ăn thế giới này.

“Người Thánh tộc.”

Thánh tộc có vẻ ngoài rất giống với nhân loại, hoặc nên nói là Nhân tộc và các sinh linh mang hình dáng con người khác được tạo ra từ nguyên mẫu của Thánh tộc.

Đương nhiên, những người Thánh tộc trước mặt cũng chỉ được coi là ngụy Thánh tộc mà thôi.

Có điều, xét về các khía cạnh nhỏ hơn thì vẫn có thể nhận ra các điểm khác biệt. Ví dụ như màu mắt, vẻ ngoài và cấu tạo cơ thể…

Mấy vị Thánh tộc kia đều có tu vi Giới Chủ, lúc này bọn họ đứng trên đầu thú ăn thế giới, nhìn từ trên cao xuống, tỏa ra một luồng khí thế của kẻ bề trên…

“Đám sâu bọ kia, giờ là lúc các ngươi phải thần phục chúng ta. Hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ, chúng ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây.” Một vị Giới Chủ của Thánh tộc trong đó mở miệng nói.

Ánh mắt của Phùng Chí Đường vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên không hề tỏ ra hèn mọn, dĩ nhiên cũng chẳng có bất kỳ sợ hãi nào. Hắn lặng lẽ kích hoạt một tấm Thét Lệnh. “Tích Phong giới này thuộc về liên minh Nhân Đạo chúng ta, giờ Thánh tộc phá hoại con đường Đại Giới này là muốn khai chiến với tộc chúng ta hay sao?”

Thánh tộc chiếm cứ ba Đại Giới của Thang Thần tộc, có điều trong một năm này, Nhân tộc và Thánh tộc đều tỏ thái độ nước sông không phạm nước giếng, chí ít thì cả hai bên đều không trở mặt với nhau.

Hai tộc muốn giao chiến cũng phải có một lý do!

Người ta gọi là khai chiến phải có lý do chính đáng.

Liên quan đến chiến tranh trên quy mô lớn, hai bên đều sẽ cố gắng đắp nặn ra lý do thỏa đáng để dẫn đến chiến tranh.

Đại loại là trước khi đánh nhau, cả hai bên đều phải giải thích rằng mình mới là bên có lý, nói rằng đối phương mới là bên ra tay trước, mình chỉ là người bị ép nên đành phải ra tay đáp trả.

Thực ra công đoạn này chẳng quyết định được kết quả của trận chiến, hơn nữa chiến tranh giữa các chủng tộc với nhau thường chẳng có lý do chính đáng gì cả. Chẳng qua chiếm được lý thì không những có thể áp chế được tinh thần đối phương mà còn có thể khích lệ được sĩ khí của võ giả bên mình!

Phùng Chí Đường vừa mở miệng bèn sử dụng Thét Lệnh, cả vũ trụ đều nghe được tiếng của hắn, đồng thời cũng truyền một lời cảnh báo cho các chủng tộc khác trong vũ trụ.

Khi lời nói của Phùng Chí Đường vang khắp vũ trụ, truyền đến từng ngõ ngách nhỏ, thì trong lòng tất cả mọi người, từ dân thường cho tới võ giả đều trở nên vô cùng căng thẳng.

“Khai chiến nhanh như vậy ư?”

“Biết ngay là Thánh tộc chẳng tốt đẹp gì mà!”

“Những tên Thánh tộc này sẽ hủy diệt toàn bộ vũ trụ sao? Chúng ta có thể trốn đi đâu được đây!”

Thánh tộc vốn như một thanh kiếm treo ngay trên đầu mỗi sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn. Hiện giờ, thanh kiếm ấy rốt cuộc cũng chuẩn bị chém xuống.

Mặc dù bọn họ không cam lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Không ngờ Giới Chủ của Thánh tộc bỗng dưng bật cười ha hả, sau đó gã cũng dùng một tấm Thét Lệnh… Tấm Thét Lệnh này của gã rõ ràng không lấy từ vũ trụ của Thánh tộc, mà là cướp được ở trong Đại Thế Giới này. Với thực lực của Thánh tộc, muốn ngầm cướp đoạt một ít Thét Lệnh là điều quá dễ dàng. Huống hồ vũ trụ này cũng chẳng hề gắn bó đoàn kết, vững như sắt thép, trong đó chẳng thiếu vài người làm phản.

“Thánh tộc chúng ta bảo vệ sinh linh trên thế gian, coi đạo sát sinh là thứ hèn kém, sao lại tùy ý khai chiến được chứ? Lời nói của anh bạn trong liên minh Nhân Đạo này có phải quá thiếu lễ độ rồi hay không?” Giới Chủ Thánh tộc dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt gã lại cực kỳ hung dữ.

Nghe vậy, trong lòng Phùng Chí Đường chợt run lên. Nếu ban đầu Giới Chủ của Thánh tộc ra tay luôn thì tình hình còn dễ xử lý. Với hắn, cùng lắm là chết mà thôi.

Nhưng bỗng dưng lại khách sáo thế kia, khó đảm bảo rằng bọn họ sẽ không có âm mưu gì.

“Hừ! Nếu ngươi lễ độ thì cớ gì phải hủy diệt con đường Đại Giới của Tích Phong giới chúng ta?” Phùng Chí Đường lại kích hoạt một tấm Thét Lệnh nữa, đưa tiếng nói của mình truyền đi khắp nơi..

Nét mặt của Giới Chủ Thánh tộc lại tràn ngập tươi cười, nụ cười ấy khiến cho Phùng Chí Đường cảm thấy sởn hết cả gai ốc!

Phùng Chí Đường đang cố gắng nghĩ xem rốt cuộc những tên Thánh tộc này muốn làm gì…

Lúc này, Giới Chủ Thánh tộc lại kích hoạt tấm Thét Lệnh thứ hai, đúng lúc đó, Phùng Chí Đường liền thấy một võ giả trên chiếc thuyền buồm xanh bỗng xông ra, hét lên: “Giết sạch đám cẩu tặc Thánh tộc này! Ngũ mã phanh thây những tên cẩu tặc này ra!”

“Không hay rồi!” Nét mặt của Phùng Chí Đường bỗng chốc cứng đờ ra, đang định ra tay ngăn cản người trên chiếc thuyền kia thì đã muộn. Võ giả đó bỗng nhiên bay lên, cơ thể cực kỳ linh hoạt, tránh khỏi một chưởng của Phùng Chí Đường. Đòn tấn công đó lao thẳng về phía vị Giới Chủ Thánh tộc kia. Vị Giới Chủ Thánh tộc bèn lạnh lùng cười nói: “Nhân tộc các ngươi thực chẳng thân thiện chút nào, Thánh tộc chúng ta cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi…”

Nói rồi, Thánh tộc rốt cuộc cũng phản công.

Nói đúng hơn là bọn họ vẫn chọn ra tay.

Võ giả Nhân tộc gào thét khi nãy cũng chỉ là một tên nội ứng do Thánh tộc phái tới, sử dụng một tiểu xảo nho nhỏ mà thôi.

Chung quy, bọn họ muốn chiếm lý để thể hiện rằng trận chiến này không phải do Thánh tộc bọn họ mong muốn. Chẳng qua Nhân tộc các ngươi muốn ra tay diệt sạch chúng ta, còn muốn ngũ mã phanh thây chúng ta, vì thế bọn họ không thể không ra tay được.

Lúc này, vô số sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn đều cực kỳ tức giận.

“Tên kia là ai? Tại sao trong tình huống như thế này mà vẫn còn muốn ra tay với Thánh tộc?”

“Biết rõ là không đánh lại được mà còn ra tay, tên này đúng là tai họa!”

“Xong đời rồi! Phen này Thánh tộc ra tay thật rồi!”

Bấy giờ, vô số sinh linh đều đang mắng chửi mười tám đời tổ tông của tên kia, như thể nguyên nhân đám người Thánh tộc khai chiến đều là do một mình tên đó gây ra vậy.

Có điều một vài người có hiểu biết sâu xa thì lại dễ dàng nhận ra bản chất của sự việc lần này.

“Haizz… Thánh tộc đã dự định sẽ ra tay vào hôm nay rồi!”

“Chắc hẳn người kia là do Thánh tộc sắp xếp, tìm cớ như thế quả thực là quá dễ dàng…”

“Không biết Thiên Vị tộc và các thế lực khác chuẩn bị đến đâu rồi.”

Trong lịch sử, có quá nhiều trận chiến nổ ra bởi lý do thật mà như giả này. Có người thích quy kết nguyên nhân gây ra chiến tranh cho người châm ngòi trận chiến mà không biết rằng có những trận chiến chẳng sớm thì muộn cũng sẽ nổ ra. Kẻ châm ngòi cũng chỉ là một cái cớ đã được sắp xếp tỉ mỉ mà thôi.

Vị võ giả bỗng dưng ra tay công kích trên thuyền buồm xanh kia cũng không phải là nội gián do Thánh tộc sắp xếp. Chỉ là nửa tháng trước, trong đống đá chân nguyên được đưa tới Tích Phong giới có một viên đã bị Thánh tộc thả vào một loại cổ độc có tính khống chế.

Trong lúc võ giả đó tu luyện, sử dụng hết đá chân nguyên xong thì khiến cho loại cổ độc này lẳng lặng xâm nhập vào trong cơ thể.

Bấy giờ Thánh tộc mới lợi dụng loại cổ đó để khống chế võ giả Nhân tộc, sau đó tạo ra chuyện lần này!

“Soạt soạt soạt!”

Thú ăn thế giới vốn đã dừng lại lúc này lại hành động, tiếp tục xông về phía những chiếc thuyền buồm xanh kia.

Phùng Chí Đường khẽ than. Biết rằng tình hình không thể cứu vãn được nữa, nên lúc này chỉ có thể dùng hết sức để chống cự thôi.

“Ta liều mạng đến giọt máu cuối cùng để ngăn chặn tà ma!”

Dòng chân nguyên mãnh liệt tuôn trào ra, hắn không hề sợ hãi mà lao thẳng về phía con thú ăn thế giới kia…

“Ngăn chặn tà ma!”

“Ngăn chặn tà ma!”

Những võ giả khác cũng không hề tỏ ra yếu kém, bọn họ biết mình chỉ là một đám tốt thí mạng trong cuộc chiến này, nhưng vẫn không hề chùn bước!

Cách ghi lịch trong các tộc của vũ trụ Đại Diễn không giống nhau, liên minh Nhân Đạo dùng “lịch Nhân Hoàng” để tính, Yêu Dạ tộc lại dùng “lịch Niên Luân”, trong đó cách ghi lịch của Thiên Vị tộc là chính xác nhất, bởi vì bọn họ tính ngày theo “lịch Diễn Kỷ”, cũng chính là bắt đầu tính thời gian từ khi “diễn kỷ” bắt đầu.

Từ khi bắt đầu vòng diễn kỷ này cho tới bây giờ đã qua ba nghìn ba trăm bảy mươi tỉ chín trăm chín mươi năm.

Mở màn cho trận chiến Thánh tộc xâm chiếm vũ trụ Đại Diễn rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.