Bách Luyện Thành Thần

Chương 1477





Những người Băng Sơn tộc này vác La Chinh và Hàm Lưu Tô đi thẳng một mạch về phía trước, cuối cùng tiến vào trong một bộ lạc khổng lồ. Qua cuộc trò chuyện trên đường đi, coi như hai người đã có hiểu biết sơ bộ.

Thoạt nhìn, các kiến trúc trong bộ lạc này rất nguyên thủy, nhưng tất cả đều được xây từ loại đá màu bạc này. Bề mặt kiến trúc có vẽ những hoa văn khác nhau, tuy nhìn có vẻ quê mùa nhưng lại cho người ta cảm giác vừa dày vừa nặng. Chung quy lại thì đây là văn hóa được lắng đọng lại.

Sau khi những người Băng Sơn tộc kia vác La Chinh và Hàm Lưu Tô vào bộ lạc, họ tìm một góc rồi tiện tay ném xuống, sau đó liền rời đi.

Từ vai của người Băng Sơn tộc này đến mặt đất cũng chưa tới một trượng, nhưng lần này bị đập xuống đất như vậy đã khiến hai người phải kêu lên một tiếng!

Vừa bị lực hút mãnh liệt này hút xuống, lại bị nện từ độ cao như vậy thì cũng ẩn chứa một sức mạnh không thể coi thường.

La Chinh còn đỡ, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuộn lên một lúc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Tuy thể chất của Hàm Lưu Tô không kém, nhưng dù sao cũng là con gái, trước đây không quá chú trọng việc rèn luyện cơ thể. Người Băng Sơn tộc kia không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, cứ thế ném thẳng một cái, nàng liền bị nội thương, một dòng máu tươi trào ra khóe môi.

“Không sao chứ?” La Chinh hỏi.

“Ừ...” Hàm Lưu Tô cũng buồn bực. Chút thương tích này không tính là gì, nhưng đã bao giờ nàng phải chịu đãi ngộ như thế này?

Sau khi bị ném xuống đất, hai người liền không thể động đậy, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Sức hút lớn này ở khắp mọi nơi, bất cứ lúc nào và ở đâu đều như có hơn mười dãy núi đè trên người bọn họ, muốn bò dậy là chuyện khó khăn làm sao?

La Chinh chỉ có thể mở lực vảy rồng ra lần nữa. Sức hút nơi đây hơn tảng đá màu bạc kia không ít lần, mặc dù đã mượn lực vảy rồng nhưng hắn vẫn không thể đứng nổi, cuối cùng lại lật người ngồi dậy!

Nằm bò trên mặt đất, hắn không nhìn thấy cái gì hết.

Sau khi trở mình ngồi xuống một cách khó khăn, hắn dựa vào vách tường bên cạnh. Lúc này mới để ý ở bên cạnh mình lại có không ít võ giả!

“Đây...”

Hình dạng của nhóm võ giả kia vô cùng kỳ quặc, có người da màu lục, có tên lại như người lùn, cũng có kẻ hết sức tuấn tú. Song tất cả đều na ná như loài người!

Vì sao đại đa số sinh linh có trí tuệ đều có hình dáng gần giống loài người?

Trước đây rất lâu La Chinh cũng từng suy nghĩ, tìm tòi về vấn đề này. Cho dù là Thánh tộc, Nhân tộc, Yêu Dạ tộc, hay thậm chí là Ma tộc... các chủng tộc đều diễn sinh ra văn hóa và thế lực của mình. Đặc điểm của cộng đồng bọn họ chính là đứng thẳng khi đi lại, hình thể và bề ngoài có thể có điểm khác biệt nhất định, nhưng cấu tạo bên trong lại không khác bao nhiêu. Ví dụ như Yêu Dạ tộc có tai nhọn, còn bề ngoài Ma tộc thì hơi dữ tợn.

Thậm chí loài kỳ quái như Vu tộc thượng cổ cũng có ngoại hình không quá khác loài người!

Lại càng không nói tới rất nhiều thần thú siêu cấp, cuối cùng bọn chúng cũng lấy loài người làm tiêu chuẩn để biến hình... Cho dù sau khi vượt qua một vũ trụ khác, người Băng Sơn tộc trong cấm địa Luyện Thần cũng như vậy. Tất nhiên đây không phải là trùng hợp.

Những võ giả này giống như Hàm Lưu Tô, hầu như đều có tu vi Thần Biến Cảnh cấp cao. Có điều, tất cả đều xếp thành một hàng, nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

Bây giờ thấy La Chinh có thể ngồi được, sắc mặt nhóm võ giả này cũng hết sức đặc sắc. Họ đã sớm để ý, thấy rõ ràng La Chinh chỉ có tu vi Thần Cực Cảnh.

Trên thực tế, sau khi bị đưa vào cấm địa Luyện Thần, đại đa số võ giả đều giáng sinh bên cạnh các thành trì mà tu luyện. Mấy nơi như suối nguồn sức mạnh này không phải là nơi mà võ giả Thần Cực Cảnh có thể tới...

Có thể coi La Chinh là người khác loài. Nơi hắn giáng sinh đã bị bỏ hoang nhiều năm, những năm gần đây cũng chỉ có một mình La Chinh giáng sinh ở chỗ này. Sau đó hắn gặp phải Hàm Lưu Tô, rồi vô tình lại chạy vào lãnh địa của Băng Sơn tộc dưới sự truy đuổi của trăn Vô Tướng Thiên.

Tu vi Thần Cực Cảnh mà chạy đến lãnh địa của Băng Sơn tộc thì cũng không có vấn đề gì! Nhưng vấn đề là ở chỗ thằng nhãi này lại có thể ngồi!

“Anh bạn, không tệ nhỉ? Vừa mới tới đã có thể ngồi dậy, thần lực trời sinh cũng ghê gớm thật!” Một vị võ giả tộc khác nói với La Chinh.

La Chinh dựa vào vách tường, nghe thấy câu này thì khẽ mỉm cười: “Số đỏ thôi.”

“Số đỏ? Khà khà... Ta nằm ở chỗ này ba năm, chưa từng nghe thấy có người nào may mắn mà ngồi dậy được!” Võ giả nọ nói.

Ba năm...

Nghe thấy câu này, La Chinh cũng không biết nên nói gì.

Dưới ảnh hưởng của sức hút mạnh mẽ như vậy, cho dù nằm ở đây thì cũng là một cách tu luyện!

Giả sử theo thời gian, có thể đứng lên được mới thực sự tiếp nhận được thử luyện của Băng Sơn tộc. Đối với võ giả luyện thể, lấy được suối nguồn sức mạnh chính là sự nhảy vọt về chất!

“Ngươi mới có ba năm thôi, ta đã chín năm rồi! Nếu bò dậy được trước sang năm thì chắc ta cũng bị đuổi ra ngoài rồi!” Một vị võ giả khác nói với vẻ mặt như đưa đám.

“Chẳng phải rời khỏi đây rất tốt sao?” La Chinh khó hiểu hỏi.

Nằm ở trong này mười năm cũng là một chuyện rất đau khổ. Nếu không có sự giúp đỡ của Băng Sơn tộc thì gần như không thể bò được ra ngoài. Hắn không hiểu vì sao võ giả này phải khổ sở như vậy.

“Tốt cái đống rắm... Lãng phí mất một cái bùa thử luyện của ta. Suýt nữa ta đã phải xuống suối vàng vì cái bùa thử luyện này đấy!” Võ giả này buồn bực nói.

“...”

Ấn tượng đầu tiên của La Chinh về bùa thử luyện chính là lúc Hàm Lưu Tô nói nàng có rất nhiều, vì thế La Chinh nghĩ rằng bùa thử luyện này rất dễ lấy.

Hắn không biết, vì chiếc bùa thử luyện này mà bao nhiêu võ đã giả phải trả giá bằng cả tính mạng của mình trong cấm địa Luyện Thần này.

Một số võ giả phải trăm cay nghìn đắng mới lấy được một bùa thử luyện, sau đó nghìn dặm xa xôi tiến vào lục đại thánh địa để tu luyện. Băng Sơn tộc chính là thánh địa của võ giả luyện thể, rất nhiều võ giả gần như không hề do dự mà mang theo bùa thử luyện đến đây.

Nhưng kết quả cuối cùng lại bị ném vào trong một bộ lạc của Băng Sơn tộc, nằm bò trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Một lần nằm sấp thế này thường mất tới mấy năm!

Một số võ giả trời sinh đã có thần lực kinh người, có thể đứng dậy trong khoảng mấy tháng, dần dần quen với sức hút ở đây, sau đó gia nhập Băng Sơn tộc, bắt đầu tiếp nhận thử luyện. Cuối cùng, khi hoàn thành thử luyện, sức mạnh và thân thể của bản thân người đó đều được nâng cao một cách khủng khiếp!

Nhưng càng có nhiều võ giả lại nằm sấp ở chỗ này hơn bảy tám năm mới có thể dần dần đứng lên hơn.

Đối với võ giả Hóa Thần Tam Biến, chút thời gian này không thành vấn đề. Nhưng trong vòng mười năm mà không đứng dậy nổi thì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Băng Sơn tộc, đó mới là chuyện thảm nhất.

Cho nên sau khi vị Trưởng công chúa Hàm Lưu Tô kia ý thức được đây là địa bàn của Băng Sơn tộc, nàng mới thấy do dự. Mục đích của nàng là tiến vào trấn Hồn Nhai, không hề có nhu cầu luyện thể. Nếu bị đưa vào lãnh địa của Băng Sơn tộc như vậy, trong vòng mười năm, cho dù nàng muốn đi ra ngoài thì cũng phải tự đứng lên, dựa vào sức của mình mà tự đi ra ngoài. Nếu không làm được thì sẽ lãng phí thời gian và công sức của nàng.

Tất nhiên mười năm của nàng đáng giá hơn nhiều so với võ giả bình thường.

Mấy canh giờ sau...

Những điểm sáng trên nóc hang động to lớn kia lần lượt sáng trở lại, phóng ra hào quang nhàn nhạt. Dưới sự chiếu rọi của vô số luồng sáng, ban đêm ở cấm địa Luyện Thần này đã qua, ban ngày cũng đã đến.

Những võ giả trước mặt La Chinh vẫn nằm bò trên mặt đất, không hề nhúc nhích, giống như xác chết.

Duy trì tư thế này suốt mười năm không thể nhúc nhích, ngẫm lại cũng là một chuyện khiến người ta khó chịu. La Chinh cũng không nhịn được mà cảm thán trong lòng.

Ngay vào lúc này, từ trong bộ lạc của Băng Sơn tộc bỗng truyền đến một tiếng gào thét!

“Áu!”

Một người Băng Sơn tộc đứng ở chỗ cao nhất, hướng về phía bầu trời mà gào thét!

Đồng thời tất cả người Băng Sơn tộc cũng đáp lại tiếng gào của người kia, bắt đầu hét lên hát như muốn xé rách cổ họng!

.

La Chinh hoàn toàn không hiểu bài ca này. Đây là ngôn ngữ của người Băng Sơn tộc, cũng không tuân theo nhạc lý cho lắm, nhưng qua giọng ca thô và có trật tự ấy, cùng với một sức mạnh phi thường thì lại có một khí thế rất đặc biệt!

“Họ hát cái gì vậy?” La Chinh hỏi.

Hàm Lưu Tô bĩu môi: “Nghe cho kỹ đi, vậy mới có lợi với ngươi... Nếu ngươi có thể đứng dậy thì còn có thể cõng ta ra ngoài!”

Nàng không định luyện thể, càng không muốn nằm ở chỗ này hơn mười năm. Lúc này mới nằm mấy canh giờ mà nàng đã khá buồn bực rồi, có đánh chết nàng cũng không muốn nằm ở đây, lãng phí mười năm như thế này!

Cho nên trong mấy canh giờ này, Hàm Lưu Tô nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào La Chinh!

Thằng nhãi này vừa mới đi vào đã có thể tự ngồi dậy. Tất nhiên nàng hy vọng La Chinh có thể nhanh chóng thích ứng với sức hút ở đây...

“Có lợi? Lợi thế nào?” Trên mặt La Chinh là vẻ nghi hoặc. Nhưng chẳng mấy chốc, cơ thể hắn liền cảm nhận được một chút khác thường!

Trong những âm thanh này ẩn chứa một chấn động kỳ lạ. Khi gầm rú liên tục như vậy, cơ thể của hắn xuất hiện cộng hưởng vô cùng kỳ dị.

Khi cộng hưởng như vậy, tốc độ máu chảy trong toàn thân La Chinh đột nhiên tăng vọt, tốc độ đập của tim cũng bắt đầu tăng lên. Khi nhìn sang những võ giả khác, sắc mặt ai nấy cũng ửng hồng!

Băng Sơn tộc này hết sức đặc biệt, chỉ cần dựa vào tiếng hát của bọn họ mà đã có thể luyện thể?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.