Bách Luyện Thành Thần

Chương 1476





Cơ thể to lớn kia của con trăn Vô Tướng Thiên đập về bên khác, làm mặt đất bị lún xuống thành một cái rãnh thật sâu, khiến La Chinh bị chấn động dữ dội!

Hắn hoàn toàn không dự đoán được cảnh tượng này.

Những sinh linh trong cấm địa Luyện Thần này lợi hại như vậy ư?

Trăn Vô Tướng Thiên có thể coi là sinh linh có cùng cấp bậc với Chân Long hoàn chỉnh!

Sức mạnh mà ba người này bộc phát ra lại có thể trực tiếp đánh ngã trăn Vô Tướng Thiên này?

“Ô ô...”

Lần đầu tiên trong cái miệng rộng hình tròn không khép lại được của trăn Vô Tướng Thiên phát ra tiếng kêu giống như ma khóc. Sau khi vặn vẹo hai cái trên mặt đất, dường như nó muốn đưa đầu của mình trở về vị trí cũ. Cô gái này là con mồi dễ săn như trở bàn tay, nên bây giờ nó cũng không muốn bỏ qua!

Nhưng nó vừa mới định vùng lên thì ba người của Băng Sơn tộc đồng thời xông lên, đâm ngay vào chỗ hiểm của con trăn Vô Tướng Thiên!

Đầu của Băng Sơn tộc này khá to lớn, chiều cao trung bình xấp xỉ gần một trượng, không khác người Ma tộc bao nhiêu. Nhưng so với con trăn Vô Tướng Thiên kia thì quả thực cũng chỉ như một hạt cát!

“Ô!”

“Ầm ầm...”

Bị ba hạt cát này húc cùng một lúc, trăn Vô Tướng Thiên lại bị nện xuống đất một lần nữa.

Trăn Vô Tướng Thiên vặn vẹo thân thể với vẻ không cam lòng, cũng không dám làm trái ý người Băng Sơn tộc nữa mà chui thẳng xuống mặt đất. Một tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, nó cũng theo đó mà đâm thẳng vào trong lòng đất rồi nhanh chóng rời đi!

Nhưng trước khi đi, trăn Vô Tướng Thiên vẫn rất không cam tâm. Vì thế trước khi thu đuôi vào trong hang động, cái đầu ở phần đuôi bỗng lao thẳng về phía Trưởng công chúa trên không trung.

Nhìn thấy nhóm người Băng Sơn tộc lại định xông lên, cái đầu trên phần đuôi ấy mới vội vã chui xuống dưới đất, bỏ trốn mất dạng!

“Ê.” Nhìn thấy Trăn Vô Tướng Thiên kia bỏ đi, La Chinh chui ra khỏi hang động khổng lồ mà hỏi: “Hình như oán niệm của thứ kia với ngươi rất sâu, vì sao nó lại cứ phải ăn thịt ngươi vậy? Ngươi đắc tội gì với nó à?”

Từ đầu đến cuối nó đều đuổi theo cô gái này, chẳng lẽ thịt của cô gái này có thơm hơn người thường nên mới có lực hấp dẫn lớn như thế?

“Có ngươi đắc tội với nó ấy!” Trưởng công chúa bất mãn nói.

“Nếu không đắc tội thì tại sao nó lại cứ muốn ăn ngươi như vậy?” La Chinh khó hiểu hỏi.

Trưởng công chúa mím môi. Tất nhiên nàng sẽ không nói thật với La Chinh. Hắn thấy nàng vẫn cứ che giấu như vậy nên cũng không truy hỏi nữa. Những người Băng Sơn tộc kia chậm rãi áp sát tới đây.

“Vù vù vù...”

Số lượng người Băng Sơn tộc trước mắt cũng không nhiều, chỉ có khoảng mười ba, mười bốn người.

Sau khi nhảy liên tục giữa không trung, mỗi người trong bọn họ đều đứng trên những tảng đá màu bạc khác nhau. Có vài người thì ở phía trên, vài người lại trồng cây chuối ở phía dưới tảng đá, hai chân như treo trên tảng đá, nhưng thật ra là bị tảng đá đó hút vào.

Một trong ba người Băng Sơn tộc vừa mới đẩy lùi trăn Vô Tướng Thiên kia lại đứng trên tảng đá màu bạc mà La Chinh và Trưởng công chúa cũng đang đứng.

Người Băng Sơn tộc này quan sát La Chinh một lúc, sau khi thấy tu vi của hắn thì trong mắt có vẻ kinh ngạc.

Tu vi Thần Cực Cảnh mà có thể tự mình đứng lên, như thế là quá giỏi rồi.

Người Băng Sơn tộc này nhanh chóng nói: “Giao bùa thử luyện ra đây!”

“Bùa thử luyện gì...” Đối mặt với một vị cường giả mà bản thân không thể nhìn ra được thực lực nông sâu thế nào, La Chinh càng cảm thấy áp lực gấp bội. Mà bùa thử luyện gì đó thì hắn càng chưa từng nghe tới.

“Không có bùa thử luyện mà hiểu biết về nơi đây thì phải chết.” Dứt lời, người Băng Sơn tộc kia đã đã siết chặt nắm đấm.

Sức mạnh vừa rồi người Băng Sơn tộc này bộc phát ra vẫn còn sờ sờ ra đó, nếu như bị nắm đấm này đánh trúng, cho dù thân thể La Chinh có cứng cáp đến mấy cũng phải tan xương nát thịt!

Vì vậy trước tiên La Chinh đưa ánh mắt về phía vị Trưởng công chúa kia.

Trưởng công chúa chắc chắn hiểu rõ cấm địa Luyện Thần này hơn La Chinh. Trước khi xông vào nơi đây, nàng chỉ nói người Băng Sơn tộc vô cùng phiền phức chứ không nói gì về bùa thử luyện. Bây giờ nếu không có bùa thử luyện thì sẽ chết, vậy xem ra vấn đề này nghiêm trọng rồi...

“Ta có, ta có rất nhiều!” Trưởng công chúa khẽ mỉm cười.

La Chinh cảm thấy nhịp tim của mình lập tức ổn định lại. Có lẽ với địa vị của nàng thì không thiếu cái gọi là bùa thử luyện, cho nên mới quên mất vấn đề này.

Giây phút này rốt cuộc La Chinh cũng cảm thấy khá may mắn, chí ít cô nàng này không chỉ mang đến phiền phức.

“Nhưng không đem theo bên người.” Trưởng công chúa bẹp môi, vẻ mặt áy náy mà cười nói với La Chinh.

“...”

Sắc mặt La Chinh bắt đầu khó coi trở lại. Cái cảm giác vừa rồi lập tức tan thành mây khói!

“Không có bùa thử luyện, chết! Thái Sơn, giết họ.” Người Băng Sơn tộc này liền nhảy lên, chẳng thèm xoay đầu mà muốn rời đi ngay.

“Chờ, chờ một chút!” Vào giây phút này, Trưởng công chúa đột nhiên kêu lên: “Ta là em gái ruột của Mộc Đồ!”

Người Băng Sơn tộc nghe thấy câu này thì lượn một vòng giữa không trung, sau đó hạ xuống tảng đá màu bạc này một cách nặng nề. Hắn dán mắt vào Trưởng công chúa với vẻ mặt kinh ngạc, còn rướn đầu ra nhìn chằm chằm cô gái này một phen.

Dường như thật sự cảm thấy cô gái này hơi giống Mộc Đồ mà nàng nói nên hắn lập tức hỏi: “Chứng cứ.”

“Chứng cứ...” Trưởng công chúa suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Mỏ sừng chim ưng Thần Luyện mà năm đó ở ca ca ta săn được trong Băng Sơn tộc ở trong trâm cài tóc của ta!”

Người Băng Sơn tộc kia cúi người, lấy trâm cài tóc của Trưởng công chúa ra.

Trâm cài tóc nọ có đủ mọi màu sắc, sóng ánh sáng lưu chuyển, mơ hồ có quy tắc không gian tỏa ra ngoài, rõ ràng là một không gian tu di.

Song quy tắc không gian trong đó ẩn chứa một khí tức mà La Chinh khó diễn tả được, hình như còn hoàn mỹ hơn lực quy tắc mà hắn từng nhìn thấy.

Người Băng Sơn tộc giơ tay bắn nhẹ ra một cái, trâm cài tóc liền chấn động. Một luồng sáng rực rỡ hiện ra, sau đó là một cái mỏ sừng chim ưng đen như mực xuất hiện trong tay hắn. Người Băng Sơn tộc này quan sát một chút rồi nói: “Quả đúng là mỏ của con chim do Mộc Đồ săn được trước kia. Nhưng dù vậy thì ngươi vẫn phải giao bùa thử luyện ra.”

Trưởng công chúa liền mỉm cười nói: “Nể mặt ca ca ta, cho ta nợ lần này được chứ? Hoặc để ta nhờ tộc nhân của mình đưa tới cũng được!”

Năm đó ca ca nàng có cống hiến lớn trong Băng Sơn tộc, còn từng nhận được danh hiệu “Luyện Vương”, trở thành thủ lĩnh của Băng Sơn tộc!

Trên mặt người Băng Sơn tộc kia lộ ra vẻ do dự, ngay sau đó hắn quay đầu trao đổi với hai người Băng Sơn tộc còn lại. Lúc này, họ sử dụng ngôn ngữ của Băng Sơn tộc.

Sau khi trao đổi, người Băng Sơn tộc kia mới lên tiếng: “Cho các ngươi hai mươi ngày. Giờ thì vào tộc của ta trước đã.”

Nói xong, hắn liền nghênh ngang mà đi.

Tính cách của người Băng Sơn tộc rất cứng nhắc, không hề dễ nói chuyện. Bây giờ bọn họ chịu nhắm một mắt, mở một mắt cho qua như vậy, đủ để thấy rõ ca ca của Trưởng công chúa này có địa vị thế nào trong Băng Sơn tộc.

Sau đó một người Băng Sơn tộc khác nhảy ra, một tay nắm lấy La Chinh và Trưởng công chúa, ném hai người lên lưng như vác túi rồi cùng rời khỏi nơi đây với những người Băng Sơn tộc khác!

La Chinh vốn cho rằng khi rời khỏi tảng đá màu bạc mà mình đang đứng này thì hắn sẽ khôi phục được tự do, không còn bị lực hút kia ảnh hưởng nữa.

Lúc đầu thì quả thực là như vậy. Người Băng Sơn tộc này chạy như bay giữa không trung nên sức hút cũng biến mất!

Trong này có một lực từ trường vô hình, phạm vi bao phủ không lớn, nhưng chỉ cần đi vào phạm vi kia sẽ bị hút chặt vào ngay, còn khi rời khỏi phạm vi đó sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì nữa.

Tiếp tục đi sâu vào trong cùng những người Băng Sơn tộc này thì càng thấy có nhiều tảng đá màu bạc xung quanh. Cuối cùng La Chinh nhìn thấy tảng đá màu bạc kia trực tiếp hóa thành nền đất, kéo dài một mạch đến tận cuối tầm mắt. .

Tất nhiên lực từ trường này chỗ nào cũng có, hơn nữa lực hút còn càng lúc càng lớn theo quá trình xâm nhập của bọn họ!

Nằm sấp trên lưng người Băng Sơn tộc đang tiến về phía trước một cách thần tốc kia, La Chinh và Trưởng công chúa chỉ có thể mở to mắt mà trừng nhau!

“Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi tên của ngươi.” Trưởng công chúa chăm chú nhìn La Chinh cười nói.

Thực ra sức hút càng tăng lên nên lúc này nàng cũng rất khó chịu, nhất là còn nằm sấp như bao tải trên vai người Băng Sơn tộc, duy trì cái tư thế này vô cùng khổ cực.

“La Chinh.” Hắn thành thật trả lời.

Đây là lần đầu La Chinh đến cấm địa Luyện Thần, không nhất thiết phải giấu họ giấu tên làm gì.

“Hàm Lưu Tô.” Nàng khẽ cười nói.

Bây giờ La Chinh cũng không có hứng trò chuyện lắm, cái hắn quan tâm là chuyện phải đối mặt tiếp theo.

Nhưng Hàm Lưu Tô cứ không ngừng hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, hết vì sao La Chinh có thể hấp thu ngọn lửa của nàng mà không chết thì lại hỏi La Chinh đến từ vũ trụ nào.

“Ta cũng không rõ là vũ trụ nào.” La Chinh lắc lắc đầu.

Sinh linh trong vũ trụ không thể vượt qua được Thiên Đạo, nên La Chinh cũng không nhận được thông tin đầy đủ.

“Thế mà lại không biết...” Lần này đến lượt Hàm Lưu Tô nghĩ không ra. Nàng đứng ở trên cao mà nhìn, đứng trong Thần Vực để nhìn vấn đề nên tất nhiên hiểu rõ hơn La Chinh rất nhiều!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.