Bách Luyện Thành Thần

Chương 1369





Trên thế giới này có một số người sẽ chỉ có thể là đối thủ đơn thuần, còn một số người lại vừa là bạn, vừa là đối thủ.

La Chinh chính là loại người thứ hai, Hoa Thiên Mệnh rất rõ điểm này.

La Chinh nhìn thanh kiếm cắm bên cạnh mình…

Thanh kiếm này đã xỉn màu, thân kiếm cũng hơi mẻ, nhìn qua cũng chỉ như một thanh kiếm bình thường.

Thanh kiếm này đã phát ra uy lực rất mạnh khi ở bên người Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Thực sự rất thích hợp để La Chinh dùng trong cuộc đấu trước mắt này.

Thế nên hắn bước ra một bước, nắm lấy thanh kiếm…

Trong nháy mắt khi La Chinh chạm vào thanh kiếm, hắn cảm nhận được một dòng tư tưởng rất lớn, kết nối hắn với thân kiếm.

Dòng tư tưởng kia không truyền ra thông tin gì đặc biệt mà chỉ khiến La Chinh có cảm giác thân thiết.

Chắc chắn trong thanh kiếm này có một luồng kiếm linh mạnh mẽ!

Khi La Chinh kích hoạt thanh kiếm, kiếm linh này cũng không chủ động liên lạc gì với La Chinh, coi như hai bên cũng có chút ăn ý, xem như tạm thời hợp tác với nhau.

Hắn bất ngờ nhấc thanh kiếm lên, khi đó mới phát hiện bản thân như đang cầm một chiếc lông hồng, nhẹ bỗng.

Nếu một kiếm không có sức nặng thì sẽ khiến người dùng cảm thấy không thích ứng được. Chẳng ai muốn cầm một cái lông chim để đối địch cả.

Nhưng khi La Chinh vung kiếm lên một vòng thì lại cảm thấy rất đầm tay, cực kỳ thoải mái.

“Hay thật!” Thanh kiếm này tự điều chỉnh trọng lượng của mình theo động tác của La Chinh.

“Vù vù vù…” Sau khi múa may một trận, La Chinh liền cầm ngang thanh kiếm, gật đầu với Hoa Thiên Mệnh.

Trong trận chiến với Hoa Thiên Mệnh lần này, coi như La Chinh đã thu hoạch được rất nhiều. Về mặt kiếm pháp đã có lĩnh ngộ mới, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ thua Hoa Thiên Mệnh!

Hoa Thiên Mệnh khẽ mỉm cười, giơ thanh Đằng Xà Kiếm lên lần nữa.

Ánh sáng màu trắng dưới chân Hoa Thiên Mệnh giống như dòng nước bạc, nhanh chóng lan từ chân hắn ra xung quanh.

Ánh sáng trắng cứ thế lan ra, tràn qua Thiên Nguyên, tràn qua các quân cờ, rồi cuối cùng tràn khắp bàn cờ thiên địa, đương nhiên cũng tràn tới dưới chân La Chinh…

Luồng khí thế vô cùng to lớn kia lan ra từ người Hoa Thiên Mệnh.

Thần đạo Chính Nghĩa chuyên tu luyện niềm tin, một niềm tin rất mạnh mẽ…

Mặc dù Giang Chính Nghĩa cũng đã nhập đạo, nhưng lại hơi đi lệch nên niềm tin về chính nghĩa của hắn vô cùng cố chấp. Thậm chí người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy tinh thần hắn không được bình thường.

Thanh kiếm dựng thẳng giữa khuôn mặt Hoa Thiên Mệnh, hai mắt hắn rực sáng!

Ai nấy đều thấy được, có lẽ giờ đây Hoa Thiên Mệnh muốn kết thúc trận so đấu này.

Ngay từ đầu, Hoa Thiên Mệnh vẫn luôn chiếm ưu thế.

Tất cả mọi người trong vũ trụ này, cả các Giới Chủ, Thiên Tôn cũng đều cho rằng Hoa Thiên Mệnh sẽ thắng…

La Chinh hít một hơi thật sâu!

Khí hỗn độn trong cơ thể đột nhiên trào ra, bắt đầu tập trung dọc theo cánh tay phải của hắn, truyền tới thanh kiếm.

“Khí hỗn độn thuần túy!”

Giờ phút này, kiếm linh trong thanh kiếm kia cũng kích động không thôi.

Lúc trước, nó còn đang nghi ngờ, rằng La Chinh này dựa vào vật gì đó nên mới phóng ra được khí hỗn độn!

Nhưng giờ nó đã hiểu, rằng hắn thật sự có khí hỗn độn…

Khí hỗn độn vô cùng tinh thuần xâm nhập vào như vậy khiến kiếm linh trong thanh kiếm lại phải kiềm chế để không hấp thu quá nhiều!

La Chinh cũng cảm nhận được sự biến đổi trong thanh kiếm, dường như khí hỗn độn của hắn đã bị “trộm” đi một phần. Nhưng hắn vừa mới rót vào mà thôi. Hơn nữa phần khí hỗn độn bị trộm đi cũng chỉ là một phần cực nhỏ, chưa tới một phần mười nghìn hỗn độn của hắn, thế nên đương nhiên hắn cũng sẽ không để ý.

Nhưng kiếm linh kia lại khác. Mặc dù rất kiềm chế, nhưng ngay từ đầu nó đã hấp thu khí hỗn độn để bồi bổ bản thân. Nó không phải là “bản sao” trong chiến trường mộng ảo, mà nó thực sự lẻn từ bên ngoài vào đây, cho nên lần bồi bổ này rất có lợi cho nó.

Nó biết La Chinh có khí hỗn độn, nhưng lại sợ hắn không có nhiều lắm, nên mới phải kiềm chế như thế.

Chỉ có điều, sau đó kiếm linh lại phải sững sờ…

Lượng khí hỗn độn tuôn ra từ trong cơ thể La Chinh nhiều tới mức nó không tưởng tượng nổi!

Rốt cuộc sao hắn lại làm được điều này?

La Chinh đột nhiên giơ trường kiếm, chân co lên, mắt nghiêm nghị.

Hắn cũng biết, đã đến lúc phân thắng thua…

Tuy La Chinh vẫn rất tự tin, nhưng hắn cũng hiểu sự chênh lệch khi bản thân phải đối mặt với Hoa Thiên Mệnh lúc này!

Hoa Thiên Mệnh chỉ mất mấy năm đã có thể đi được tới bước này, vượt qua cả mình, khiến La Chinh cũng phải bội phục…

Cho dù đã nhận thức rõ việc này, nhưng La Chinh cũng không dễ dàng chịu thua.

“Ầm!”

“Lại nào. Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm…”

Cảm giác được hướng kiếm của La Chinh, kiếm linh đang đắm chìm trong khí hỗn độn kia cũng tận lực phối hợp với La Chinh.

Nó vốn là một chí bảo hỗn độn…

Mà chiêu lấy quy tắc hệ Kim bao bọc lấy khí hỗn độn này của La Chinh cũng lĩnh ngộ từ nó mà ra.

Thế nên lần phối hợp này nó liền có thể thúc giục ra uy lực càng mạnh hơn!

Từng đường ánh sáng vàng kia hóa thành đóa hoa sen vàng, chứa đựng cả màu xám tro trong đó. So ra thì một kiếm này còn chói mắt hơn trước nhiều!

Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu trầm mặc. Thấy thanh kiếm kia phát huy ra được uy lực lớn như vậy khi ở trong tay La Chinh, trong lòng hắn rất khó chịu. Nhưng chung quy cũng là vì lòng yêu kiếm tốt của bản thân nên chính Độc Cô hắn đã chủ động cho La Chinh mượn kiếm.

“Tới đi.” Hoa Thiên Mệnh khẽ mỉm cười: “Kết thúc ở đây là thích hợp nhất, chẳng qua…”

Trận chiến này, nhất định Hoa Thiên Mệnh sẽ thắng.

Đằng Xà Kiếm vung lên, từng đạo uẩn hình thoi theo đó đan xen với nhau. Đạo uẩn này giống như một đống đá quý lóng lánh trong suốt, sáng bóng, tinh khiết.

Chúng sắp xếp dày đặc một chỗ, chiếm hết không gian xung quanh Hoa Thiên Mệnh, chỉ để lại một đường nhỏ!

Hoa thiên Mệnh rút kiếm, cất bước, tiến lên theo con đường nhỏ đó…

Cứ như một con rồng ẩn náu trong vực sâu đột nhiên chui ra từ trong hẻm núi. Trên thân kiếm của hắn tỏa ra một ánh sáng màu bạc, khuếch tán ra một tầng đạo uẩn khác.

Khí thế kinh người như vậy khiến người xem nhìn thấy mà giật mình!

“Vèo…”

Hoa Thiên Mệnh nhằm về phía La Chinh đâm ra Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm mà đâm thẳng vào.

Thậm chí hắn còn không tránh mà cứ thế tiến về phía trước, chĩa thẳng vào thế tấn công của La Chinh…

Đường kiếm màu vàng xám vô cùng sắc bén kia đâm về phía Hoa Thiên Mệnh, đâm vào thanh Đằng Xà Kiếm vẫn luôn nằm ngang.

“Két…”

Một tiếng két chói tai truyền lại.

Đường kiếm kia trực tiếp bị một ánh sáng màu bạc trong tay Hoa Thiên Mệnh cắt thành hai đoạn!

Giờ phút này, Hoa Thiên Mệnh đang lội ngược dòng!

“Thủ đoạn quá bá đạo! Hoa Thiên Mệnh! Thực sự mạnh khủng khiếp!”

“Uy lực trong một kiếm kia của La Chinh cũng đủ để dọa người. Thế mà Hoa Thiên Mệnh lại chĩa thẳng vào đường kiếm đó, trực tiếp xông lên…”

“Lần này hạng nhất của chiến trường mộng ảo mà không thuộc về Hoa Thiên Mệnh thì còn ai nữa!”

Mọi người trong vũ trụ đều nhất trí với đáp án này…

Thậm chí trên mặt cô gái thần bí kia cũng có vẻ tiếc nuối: “Thật ra ta rất mong La Chinh ngươi có thể lấy được hạng nhất. Nhưng người này lấy được kiếm truyền thừa của Xi Vưu, mệnh của hắn còn tốt hơn cả ngươi. Có lẽ ngươi không được rồi…”

Ninh Vũ Điệp lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, Khê Ấu Cầm cũng yên tĩnh…

Các nàng chưa bao giờ thấy La Chinh bị đánh bại! Ít nhất là khi đối mặt với cường giả cùng cảnh giới.

Trong vũ trụ này, La Chinh cũng chưa từng rơi vào thế yếu.

Nếu cuối cùng lại bị Hoa Thiên Mệnh đánh bại thì trong lòng hai nàng cũng phải cảm thán rằng vận mệnh thật kỳ diệu.

Lần này Hoa Thiên Mệnh lội ngược dòng với tốc độ vô cùng nhanh, ánh kiếm từ Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm của La Chinh bị phá ra hai bên, trực tiếp cắt ra hai cái rãnh trên bàn cờ thiên địa…

“Keng!”

Hai thanh kiếm trực tiếp va chạm với nhau.

Lúc này, trên mặt chiêu kiếm La Chinh chưa hề rơi xuống thế yếu, nhưng về mặt uy thế, La Chinh lại kém hơn không ít!

“Bịch bịch…”

La Chinh nhanh chóng lui về phía sau vài bước, gập trường kiếm lại, chuẩn bị cho kiếm thứ hai.

Nhưng Hoa Thiên Mệnh không hề cho La Chinh cơ hội…

Hoa Thiên Mệnh đạp xuống ánh sáng bên dưới, từng đường gợn sóng liền lan rộng ra.

La Chinh gần như dựa vào bản năng mà tránh sang một bên. Nhưng chính trong nháy mắt này, trên một cánh tay của hắn liền xuất hiện vô số vết máu!

“Phụt phụt phụt…”

Cái tay kia của La Chinh chằng chịt vết thương như bị một cái giũa mài lên vậy. Máu tươi phụt ra từ những vết thương ấy giống những gợn sóng Hoa Thiên Mệnh vừa phóng ra như đúc!

Nếu không phải La Chinh có thân thể thần khí thì sợ rằng cái tay này đã tan nát rồi.

Hoa Thiên Mệnh không hề dừng lại, lại một đường gợn sóng nữa tiếp tục lan rộng ra…

Tốc độ thế này La Chinh hoàn toàn không thể né tránh được nữa!

“Phụt…”

Lần này, là mặt của La Chinh.

Từ phần mặt đến cổ đều bị trầy xước, vô số vết thương, nhìn qua thì vô cùng thê thảm.

Một giọt máu tươi chảy xuống mắt La Chinh. Trong đôi đồng tử kia ẩn chứa sự không cam lòng thật sâu!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.