Bách Luyện Thành Thần

Chương 1368





Lúc Đằng Xà Kiếm rung lên, những gợn sóng nhỏ bỗng đan thành từng chiếc vảy rắn, lóe sáng.

Vảy rắn này không ngừng xuất hiện, cuối cùng phác họa ra một con rắn lớn một sừng, chính là Đằng Xà.

Lưng con Đằng Xà này có một đôi cánh, trên trán thì có một cái sừng màu đỏ đậm.

Truyền thuyết kể rằng, sau khi cái sừng kia bị bong ra hoàn toàn thì có thể hóa rồng…

Các truyền thuyết trong trời đất này vốn cũng không có rồng, mà con rồng đầu tiên chính là Đằng Xà biến thành!

“Khè…”

Con Đằng Xà này tự lao ra, Hoa Thiên Mệnh cũng không thể kiểm soát được!

Lúc này, Đằng Xà chỉ dài có hai trượng, đôi cánh phía sau lưng đột nhiên mở rộng, thân rắn to lớn lao thẳng về phía La Chinh.

Nó không có hứng thú với La Chinh cho lắm, mà thứ nó vốn yêu thích chính là cắn nuốt thần binh lợi khí.

Chí bảo hồng mông tất nhiên chính là thứ nó thích nhất. Chí bảo hỗn độn cũng tương tự, đều là món ăn ngon!

Nhưng nếu là một con Đằng Xà còn sống thì cũng sẽ gặp nguy hiểm khi cắn nuốt chí bảo hỗn độn. Dù sao trong khí hỗn độn cũng có tính uy hiếp trí mạng đối với nó.

Nhưng con Đằng Xà này đã hòa thành một thể với Đằng Xà Kiếm từ lâu, chỉ còn là linh hồn của binh khí mà thôi, thế nên nó không băn khoăn về chuyện này lắm!

Tốc độ Đằng Xà lao đi vô cùng nhanh…

Đối mặt với bốn đường ánh kiếm La Chinh chém ra, nó chỉ khều nhẹ cái đuôi nhỏ kia một cái!

Ngay lập tức, bốn đường ánh kiếm màu vàng liền bị hóa giải!

La Chinh còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bóng dáng nó vụt qua trước mặt mình, tay hắn lập tức nhẹ bỗng.

Lôi Phong U Thần Kiếm đã biến mất…

Ánh mắt hắn lướt tìm thì thấy trong miệng con Đằng Xà dài hai trượng kia đang ngậm Lôi Phong U Thần Kiếm của mình. Sau đó con rắn bỗng hất cái đầu lên, ném kiếm lên thật cao.

Lôi Phong U Thần Kiếm quay một vòng trên không trung, sau đó rơi xuống đúng vào cái miệng đang há ra của Đằng Xà. Trường kiếm đã bị con rắn nuốt trọn vào miệng.

“Khè khè…”

Con Đằng Xà đứng bên mép bàn cờ thiên địa kêu lên hai tiếng, sau đó thân rắn không ngừng trườn đi. Nháy mắt một cái đã chui tọt vào trong Đằng Xà Kiếm của Hoa Thiên Mệnh.

Tốc độ này… đúng là nhanh như chớp.

Khi các Thiên Tôn trong vũ trụ nhìn thấy con rắn nhỏ này thì trong mắt ít nhiều gì cũng có vẻ kiêng kỵ.

Thật ra, sau khi Hoa Thiên Mệnh lôi bảo vật Đằng Xà Kiếm này ra thì đã khiến không ít người thèm muốn!

Người của bốn gia tộc lớn thì muốn kéo Hoa Thiên Mệnh về làm học trò, nhằm củng cố số mệnh và hướng đi của gia tộc trong tương lai.

Nhưng người bên ngoài lại khác…

Có người đã nhìn ra, hơn phân nửa cơ duyên Hoa Thiên Mệnh có được đều liên quan đến thanh kiếm này.

Đây chắc chắn là một báu vật siêu việt hơn cả những báu vật trên bia hoàn vũ vạn linh. Mà trong vũ trụ, vật báu loại này thì còn hiếm hơn cả thần khí chí tôn!

Nhưng nhìn qua thì cái đầu Đằng Xà không lớn, khí thế cũng không mạnh, rất nhiều võ giả cấp thấp đều không cảm nhận được gì. Ấy vậy mà trong mắt những Thiên Tôn kia, loài rắn này có một sức uy hiếp vô hình, dường như còn là sự uy hiếp trí mạng đối với họ.

Trong mây mù dày đặc kia, cô gái ngồi trên bậc thang trong cung điện thò hai ngón trỏ trắng nõn ra, đặt chồng lên nhau.

Ánh mắt nhìn qua khe giữa hai ngón tay, rơi vào con Đằng Xà kia.

“Con rắn này đã chạy ra ngoài, coi như là phạm luật rồi chứ nhỉ?”

Nhìn chung, quy tắc của chiến trường mộng ảo là dựa vào thực lực của bản thân…

Mà thủ đoạn của võ giả thì cũng muôn hình muôn vẻ. Có người giỏi điều khiển thú, có người lại chủ yếu bồi dưỡng linh hồn, nhưng những thứ này không thể đưa vào chiến trường mộng ảo được. Đối với những võ giả này thì cũng có chút bất công. Nhưng quy tắc được lập ra thì chắc chắn không thể chiều theo tất cả mọi người.

Chẳng qua vẫn luôn có người tìm được cách để lách quy tắc ở mức độ nhất định nào đó mà thôi.

Ví dụ như thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nó cũng lách quy tắc rồi mới chui vào chiến trường mộng ảo.

Còn thanh Đằng Xà Kiếm này của Hoa Thiên Mệnh, dù nàng có biết thì cũng không thể ngăn chặn được!

Chỉ cần con Đằng Xà kia không ra ngoài thì cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng bây giờ con rắn này vừa nhảy ra đã nuốt mất kiếm của La Chinh, thế thì…

Cô gái cũng đang do dự, không biết có nên ra mặt can thiệp hay không?

***

La Chinh thấy tay mình trống trơn thì trên mặt cũng lộ vẻ cạn lời.

Sao bỗng nhiên lại có thể ném ra một con rắn để nó nuốt mất kiếm của mình như vậy?

Con Đằng Xà kia trốn ở trong góc, cố gắng tiêu hóa Lôi Phong U Thần Kiếm…

Nhưng sau khi nuốt thanh kiếm không lâu, con rắn này đột nhiên vặn vẹo thân mình, đôi cánh sau lưng cũng không ngừng run lên.

Mọi người chỉ thấy thân mình nó giãy thật mạnh rồi bỗng nhiên cái miệng há to, phun thanh kiếm ra!

Đương nhiên thanh Lôi Phong U Thần Kiếm đã gãy thành mấy đoạn. Sau khi bị phun ra, từng mảnh vỡ của thanh kiếm chẳng khác gì cái đinh, đóng chặt trên bàn cờ thiên địa. Thậm chí trong đôi mắt của con Đằng Xà còn có vẻ chán ghét, hung hăng trợn mắt nhìn La Chinh, sau đó hóa thành từng gợn sóng, dần dần tiêu tan, chui về kiếm của Hoa Thiên Mệnh.

“Đây… là ý gì?” La Chinh ngạc nhiên.

Mặt Hoa Thiên Mệnh đầy áy náy. Đương nhiên hắn biết, có lẽ Đằng Xà xem thường thanh kiếm này.

Lôi Phong U Thần Kiếm không phải là chí bảo hỗn độn.

Nó chỉ là thần khí nhất phẩm mà thôi…

Nhưng vừa rồi, khi La Chinh phóng ra Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm, hắn đã vận dụng khí hỗn độn lên trên thân kiếm.

Chính lúc đó đã tạo ra ảo giác, khiến Đằng Xà nhận nhầm thanh kiếm này là chí bảo hỗn độn!

Chẳng qua sau khi La Chinh chém xong bốn đường kiếm, khí hỗn độn trong đó đã tiêu tan hết, nên lúc này khi nó nuốt mới cảm thấy kỳ lạ.

Đằng Xà thích nuốt thần binh lợi khí, nhưng thần khí nhất phẩm trong vũ trụ này còn chưa đủ trình để nó muốn nhét vào miệng…

Vì thế mới có hành động quái lạ này.

Không chỉ La Chinh thấy chuyện này thật khó hiểu, mà toàn bộ mọi người trong vũ trụ cũng buồn bực, không thể hiểu được.

“Xin lỗi.” Hoa Thiên Mệnh tỏ ra áy náy.

La Chinh nhún vai. Lôi Phong U Thần Kiếm bị hỏng thì cũng không phải chuyện gì quá lớn. Dù sao đây cũng là chiến trường mộng ảo, thanh kiếm cũng không bị hỏng thật.

Nhưng trước mắt, La Chinh lại không có vũ khí nào thuận tay để sử dụng, vậy thì chỉ có thể dùng tạm Sát Lục Thành Thương?

Chuyện này có vẻ không thực tế cho lắm…

“Ta có một thanh thần khí nhị phẩm, có thể cho ngươi mượn dùng tạm.” Dường như Hoa Thiên Mệnh nhận ra tình cảnh của La Chinh nên lấy ra một trường kiếm màu xanh xám. .

Thần khí nhị phẩm…

Đây chính là thanh kiếm Hoa Thiên Mệnh lấy được sau khi tiến vào thánh địa thập phẩm kia.

Với tu vi của một người phi thăng như hắn, lúc lấy thanh trường kiếm thần khí nhị phẩm này đã thu hút vô số ánh mắt ghen tỵ trong thánh địa.

Bây giờ đám người kia mới hiểu, người ta căn bản cũng chẳng coi trọng thần khí nhị phẩm này.

“Cũng được.” La Chinh khẽ gật đầu, chuẩn bị nhận thanh kiếm này.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đang đứng trên quân cờ đột nhiên lóe lên. Hắn đang truyền đạt gì đó với thanh kiếm của mình…

Đối với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, đối với thanh kiếm của hắn, đây nghiễm nhiên là một cơ hội!

Độc cô và thanh kiếm của hắn đều biết La Chinh có khí hỗn độn, mặc dù hoàn toàn không biết La Chinh đã làm cách nào để có được!

Vốn dĩ Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu định sau khi chiến trường mộng ảo kết thúc thì tìm đến La Chinh. Bởi khí hỗn độn là một khâu rất quan trọng để tái tạo lại thanh kiếm này!

Cơ hội này, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu muốn giúp thanh kiếm của mình bắt lấy. Thế nên hắn lớn tiếng nói: “Khoan đã!”

“Hử?” La Chinh ngẩng đầu nhìn lại.

“Trận so đấu quan trọng như vậy mà dùng một thanh thần khí nhị phẩm thì quá bất công.” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu cười, giơ thanh kiếm trong tay lên, ném thẳng về phía La Chinh…

“Vèo!”

Phía sau bàn cờ vốn có một lực cản, ngăn tất cả võ giả ở trong đó.

Vậy mà lúc này, luồng sức mạnh kia lại rút đi hết…

Thanh kiếm kia bỗng nhiên phóng về phía La Chinh, sau đó đinh một tiếng, cắm vào vị trí bên cạnh La Chinh trên bàn cờ.

Mặc dù thanh kiếm này đã bị hư hại, nhưng lại toát ra một khí thế mãnh liệt!

La Chinh cũng biết thanh kiếm này không tầm thường, nếu mượn nó thì cũng rất thích hợp.

Nhưng thanh kiếm này vừa mới cắm vào bàn cờ, Đằng Xà Kiếm của Hoa Thiên Mệnh lại bắt đầu rung lên!

Dường như Đằng Xà lại ngửi được mùi món ăn ngon ưa thích của nó, nên muốn tự chui ra khỏi thanh kiếm của Hoa Thiên Mệnh…

Giờ phút này, Hoa Thiên Mệnh không hề vui chút nào!

Hắn lật tay, dùng ngón cái đè lên mũi của Đằng Xà Kiếm.

Mũi kiếm kia sắc nhọn đến mức nào?

Trên ngón cái của Hoa Thiên Mệnh lập tức ứa máu!

Ngay sau đó, hắn dùng ngón cái thay bút, viết nhanh theo thân của Đằng Xà Kiếm. Viết xong một dãy ký tự phong ấn bằng máu, thanh kiếm mới ngừng chấn động.

Khó trách trước khi tiếp nhận thanh kiếm này hắn lại phải học thuật Huyết Phong.

Con Đằng Xà này, đúng là không chịu yên…

Lúc này, Hoa Thiên Mệnh tiếp tục cười áy náy với La Chinh.

Nếu là người khác thì có lẽ sẽ thừa dịp con Đằng Xà kia vừa nuốt mất kiếm của đối phương mà thừa thắng xông lên.

Còn đối với Hoa Thiên Mệnh, cho dù đối thủ là người bình thường thì hắn cũng sẽ không làm như vậy, chứ nói gì tới chuyện người hắn đối mặt lúc này lại là La Chinh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.