Dù có là ai thì khi nghe mấy lời dạy đời như thế thì trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Nghe qua thì giống như đang khuyên nhủ, nhưng trên thực tế lại là lời khiêu khích trắng trợn.
Lúc này, không khí trong Cơ gia như muốn nổ tung.
Tiếng bàn tán, giận dữ, gào thét nhiều đến nỗi như muốn lật tung nóc đại điện lên vậy...
“Tiện nhân kia hình như chủ tu quy tắc sinh mệnh? Vì sao nàng ta là Đạo Tử của Yêu Dạ tộc, không biết tu luyện thần đạo nào?”
“Nàng ta dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Lạc Tuyết nhà ta, nàng ta cho rằng mình là nhân vật lớn nào?”
“Thực lực của Lạc Tuyết không kém. Trước khi chiến trường mộng ảo lần này diễn ra, nàng đã đưa Hắc Tuyết vào thánh đàn để tu luyện ngũ hành luân hồi. Cho dù gặp phải Hiên Viên Thần Phong thì tỷ lệ thắng cũng phải là năm năm. Không ngờ giọng điệu của bà cô này lại lớn lối như thế?”
Toàn bộ Cơ gia đều gửi gắm hy vọng vào Cơ Lạc Tuyết.
Cho dù hoa sen của nàng chưa nở hết, nhưng sau khi trở thành Đạo Tử thì tuyệt đối cũng không thua kém Hiên Viên Thần Phong hay Liệt Thiên Hàn.
Mặc dù Cơ gia chỉ là một gia tộc trong Chư Thần Vô Niệm, nhưng cho dù đứng một mình thì cũng là thế lực lớn không thể coi thường ở vụ trụ này.
Bọn họ nào có thể chịu được khi nàng ta kiêu ngạo trước Cơ gia của bọn họ chứ?
Thậm chí trên gương mặt lão tổ Cơ gia cũng hiện lên vẻ sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào cuộn tranh.
Với tính cách của Cơ Lạc Tuyết, nghe xong lời này, con ngươi nàng bắt đầu lóe lên sát ý.
Nhưng sát ý này chỉ lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là hàn ý vô tận.
Nàng thân là Thiên Kiêu của Cơ gia, tâm cảnh vững chắc đến cỡ nào?
Làm sao có thể bị mấy câu khích tướng ép cho đến mức tiến thoái lưỡng nan...
Cơ Lạc Tuyết thản nhiên nói: “Trong Đại Thế Chi Tranh này có hàng triệu võ giả tham dự, dường như là toàn bộ võ giả Thần Hải Cảnh của vũ trụ này... Trong số bọn họ, có người trở thành bia đỡ đạn, bị người ta tùy ý tàn sát, thậm chí có người chỉ có thể làm đá lót đường đi chăng nữa thì cũng sẽ có rất nhiều người chọn chứng minh chính võ đạo của mình trong thời khắc sinh tử.”
“Ai cũng có mục tiêu của chính mình. Trên người ta còn có kỳ vọng của Cơ gia. Đã đến bước này rồi, tất nhiên ta sẽ không ngại tiến thêm một bước nữa.”
“Đã như vậy, vì sao ta phải nhận thua?”
Giọng nói của Cơ Lạc Tuyết rất lạnh lùng, nói năng rất có khí phách.
Nói xong, có tiếng vỗ tay truyền đến từ đằng xa...
“Bốp bốp bốp...”
Chính là La Chinh.
Nghe được tiếng vỗ tay, Cơ Lạc Tuyết quay đầu lại, mỉm cười. Nụ cười này của nàng giống như đóa hoa mai lạnh lẽo nở rộ giữa trời băng đất tuyết, khiến người ta cảm thấy trong lòng như nở hoa.
“Đúng là con gái Cơ gia, quả nhiên khí phách.” Khinh Ngữ không cười nữa, sắc mặt cũng dần dần trầm xuống: “Đã vậy thì đừng trách ta.”
Dứt lời, đóa hoa hồng trong tay nàng đột nhiên biến mất. Cánh hoa đỏ tươi hóa thành bột phấn, hoàn toàn vỡ vụn.
Những bông tuyết rơi sau lưng Cơ Lạc Tuyết bỗng rơi dồn dập hơn, hóa thành một trận bão tuyết, quét sạch bàn cờ thiên địa.
“Vù vù vù...”
Khí thế trên bàn cờ thiên địa bỗng ngưng lại.
Người chủ động tấn công đầu tiên chính là Cơ Lạc Tuyết.
Mặc dù tâm cảnh của nàng rất vững chắc, nhưng nàng vẫn không thể chờ đợi được mà ra tay trước.
Nàng biết Khinh Ngữ có thực lực phi phàm. Đạo Tử của một chủng tộc thì làm gì có chuyện thực lực yếu được?
Lúc này, trên vòng tay ngũ hành của nàng, ánh sáng hỗn tạp lấp lóe. Cùng lúc đó, trong tay nàng xuất hiện một đôi Phản Thủ Kiếm.
Đôi kiếm này chỉ có một nửa là giống trường kiếm bình thường, nửa còn lại thì cuốn ngược, rất hợp cho thích khách sử dụng.
Sau khi đôi Phản Thủ Kiếm xuất hiện, Cơ Lạc Tuyết lao thẳng về phía Khinh Ngữ.
“Vèo vèo vèo...”
Khi Cơ Lạc Tuyết bắn vọt đến, bóng dáng nàng không ngừng lóe lên, hết bên trái lại bên phải.
Một, hai, ba bóng...
Mấy bóng người đồng thời xuất hiện, rất khó để phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Khinh Ngữ hơi nhướng mày, lại mỉm cười, vẫn đứng im tại chỗ không hề di chuyển.
“Phập!”
Một thanh Phản Thủ Kiếm cắt trúng Khinh Ngữ.
Ngay sau đó, Cơ Lạc Tuyết xoay người lại, thanh Phản Thủ Kiếm từ xương sườn đâm về phía sau. Phản Thủ Kiếm trên tay phải thuận thế kéo một cái, gây ra một vết thương. Tiếp theo, nàng lại quay người một lần nữa, rút thanh Phản Thủ Kiếm đã đâm lúc trước ra.
Tốc độ của nàng rất nhanh, giống như đang có nhiều người cùng tấn công một lúc, khiến người ta không kịp nhìn!
“Phập, phập, phập...”
Đâm ra liên tiếp bảy kiếm, Cơ Lạc Tuyết mới ngừng lại. Để đảm bảo an toàn, thậm chí nàng còn lui về phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào Khinh Ngữ, sắc mặt lại biến đổi một lần nữa.
Có thể nói là toàn thân Khinh Ngữ đã bị thương không nhẹ, nhưng lại không có máu chảy ra từ miệng vết thương.
Khinh Ngữ trước mắt bắt đầu khô héo một cách nhanh chóng, cuối cùng hóa thành một gốc cây khô, đứng sừng sững giữa trời đất.
Tại một chỗ khác, một gốc cây dài chưa đầy một tấc nhanh chóng nảy mầm, sau đó phát triển, cao bằng một người, rồi cuối cùng biến thành cơ thể của Khinh Ngữ.
“Ha ha, chút nhận thức này mà ngươi còn không có? Ngươi thật sự có thể trở thành Đạo Tử hay sao?” Sắc mặt Khinh Ngữ có vẻ mỉa mai.
Cơ Lạc Tuyết không nói lời nào, nàng bỗng nhảy lên không trung. Khi còn đang ở trên không trung, đầu của nàng hướng xuống, cả người bắt đầu xoay tròn.
Hai tay nàng tự nhiên đẩy lên phía trước. Khi xoay tròn, Phản Thủ Kiếm trên hai tay cũng xoay tròn theo, như một mũi khoan cứ thế đâm thẳng xuống.
Thêm vào đó, phản ứng của Cơ Lạc Tuyết vô cùng nhanh, ngay khi đến gần Khinh Ngữ, hai thanh Phản Thủ Kiếm lóe lên luồng sáng lạnh, quấn một vòng dưới cổ Khinh Ngữ.
“Phù phù...”
Đầu và thân Khinh Ngữ chia ra làm hai...
Nhưng vẫn không có máu bắn ra.
Cơ thể của nàng lại nhanh chóng hóa thành một gốc cây khô héo.
Cách đó không xa lại nhanh chóng có một gốc cây khác mọc lên. Khinh Ngữ vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt Cơ Lạc Tuyết.
Với cuộc chiến này, Cơ Lạc Tuyết cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Cho dù là La Chinh, Hiên Viên Thần Phong hay kiếm trận của Khê Ấu Cầm đi chăng nữa thì không một ai là kẻ yếu.
Nhưng Khinh Ngữ lại có sinh mệnh vô tận, nàng không ngờ lại khó giải quyết đến như vậy...
“Ta đã bảo mà ngươi không nghe. Vậy ta cũng chỉ có thể khiến ngươi bại một cách tâm phục khẩu phục thôi.” Lúc này, cuối cùng Khinh Ngữ cũng bắt đầu tấn công.
Nàng ta hơi khom người, nhẹ nhàng điểm lên mặt đất, một hạt giống nho nhỏ bắt đầu nảy mầm. Trong một khuôn viên đã có năm bụi gai to bằng đầu ngón tay trồi lên.
Bề ngoài những bụi gai này vô cùng xấu xí, trông giống như những con rắn độc vậy. Trên từng bụi gai ấy đều có gai đâm ra bốn phương tám hướng.
“Soạt soạt soạt...”
Sau khi phát triển đến một mức nhất định, mỗi dây gai liền phân thành hai, sau đó hai phân thành bốn, nhanh chóng tràn khắp mặt bàn cờ.
Chỉ một lát sau, toàn bộ bàn cờ đều bị bụi gai chiếm cứ.
Bản thân Cơ Lạc Tuyết bị đám bụi gai che phủ, khống chế ở nguyên một chỗ.
“Đứt hết đi!”
Xung quanh Cơ Lạc Tuyết xuất hiện hai thanh đao màu bạc giống như vòi rồng, cắt một mảng bụi gai lớn.
Nhưng tốc độ phát triển của bụi gai nhanh tới mức nào cơ chứ?
Nàng vừa cắt được một đám bụi gai đằng trước thì những bụi gai phía sau đã nhanh chóng bao quanh nàng lần nữa như một con rắn rồi.
Khinh Ngữ xuyên thẳng qua bụi gai. Nàng giống như hoàng hậu của vương quốc bụi gai. Khi nàng ta đi qua, tất cả bụi gai đều tự động tránh thành một con đường, để nàng ta nhanh chóng đến trước mặt Cơ Lạc Tuyết.
Lúc này, đám La Chinh đang bay lơ lửng trên quân cờ, xem tình hình chiến đấu của hai cô gái trong bụi gai từ trên không trung.
Đương nhiên, người chỉ có đám người La Chinh là không thấy rõ tình hình chiến đấu của hai cô gái.
Tất cả các võ giả đứng trước cuộn tranh đều chăm chú nhìn vào trận đấu giữa hai cô gái này. Tuy nhiên, bọn họ lại không nhìn thấy hình ảnh trong bụi gai, nên cứ nhìn nhìn chằm chằm vào bụi gai như vậy mà thôi.
Sau một nén nhang, bên tai mọi người vang lên tiếng nổ.
Một biển lửa đột nhiên xuất hiện trong rừng bụi gai, lan khắp thế giới bụi gai.