Quý Liên Sinh nhìn La Chinh, nở nụ cười thản nhiên.
Trong tình huống này, nụ cười thản nhiên đó lại vô cùng tàn khốc.
“Haiz, sau này làm sao gả nha đầu này đi được đây...”
Trong Quý gia, không khí vô cùng thoải mái.
Cuộc chiến giữa Quý Liên Sinh và La Chinh đã kết thúc. Chẳng qua Quý Liên Sinh đã thể hiện mặt tàn khốc của mình trước mắt bao người trong vũ trụ. Sau này, nếu nàng lấy chồng, làm sao tìm được một mối hôn nhân tốt đây?
“Ha ha, ai bảo tên La Chinh đó không may, đụng phải Liên Sinh.”
“Coi như không tệ, dù sao cũng đâu có giết chết hắn thật...”
“Cỏ rác thì cũng chỉ là cỏ rác mà thôi. Cho dù đã phi thăng, gặp được cơ duyên lớn thì đã sao? Dù sao cũng vẫn chỉ là một con gà rừng, mãi mãi không thể biến thành phượng hoàng được. Sao có thể đối kháng được với con gái Quý gia chứ?”
Đám võ giả Quý gia không ngừng bàn tán, vẻ mặt còn rất đắc ý.
La Chinh có lẽ không có thực lực, nhưng danh tiếng lại cực lớn. Thế nên nếu hắn bị loại trong tay người của Quý gia, Quý gia cũng cảm thấy mát mặt.
Nhưng lúc này, Quý Nam đang ôm con mèo lửa nhỏ nhìn chằm chằm vào bóng dáng La Chinh.
“Không ổn rồi.”
Quý Nam bỗng nhiên lắc đầu.
Võ giả bên cạnh Quý Nam cũng là thiên tài thế hệ trẻ của Quý gia. Bọn họ cũng đã bị loại, trong đó phần lớn còn chưa qua được giai đoạn thứ nhất không gian mộng ảo. Mà người lọt vào được giai đoạn thứ hai của Quý gia cũng chỉ có bốn người, trong đó có ba người đã bị loại trong giai đoạn hai.
Cho nên, Quý Nam - người bước vào giai đoạn hai có thể được coi là nhân vật đứng đầu trong mắt những thiên tài này.
“Nam tỷ tỷ, tỷ nói cái gì không ổn?” Một cô gái Quý gia đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Quý Nam hơi lóe: “Liên Sinh tỷ tỷ sắp bị đánh bại rồi.”
“Tỷ nói cái gì? Nam tỷ tỷ, không phải tỷ đang nói đùa đấy chứ?” Cô gái Quý gia kia cười nói.
Nhưng Quý Nam vừa mới dứt lời, trong cuộn tranh lập tức có biến.
Chỉ thấy La Chinh bỗng nhiên xoay người trên không trung, đưa cánh tay còn lại chộp lấy cánh tay cụt của mình, tháo chiếc nhẫn tu di trên ngón tay ra.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đối với La Chinh mà nói, cơ hội chỉ có một lần.
Đối thủ mà hắn sẽ phải đối mặt, chính là những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ này.
Cho dù là Hiên Viên Thần Phong, Giang Chính Nghĩa hay Quý Liên Sinh trước mắt, tất cả đều được gia tộc dùng tài nguyên chồng chất để bồi dưỡng. Bản thân bọn họ cũng có được mệnh Đại Thế Chi Tranh. Khi nguy cơ do vũ trụ giáng xuống, bọn họ sẽ là nhân vật chính không thể thiếu.
Muốn chiến thắng bọn họ, mỗi một bước đi đều không thể sơ suất.
Hắn rút kiếm, xoay chuyển, kiếm ý dần dần tỏa ra.
Các bước này đều được thực hiện liền một mạch.
Trong cõi mộng Phỉ Thúy, tốc độ và sức mạnh của Quý Liên Sinh đều ở trạng thái vô hạn.
Nói trắng ra, cõi mộng này không bị phá giải, nàng ta chính là vô địch. Có lẽ chỉ có cường giả Giới Chủ, thậm chí Thiên Tôn đích thân đến mới có thể phá giải được cõi mộng này.
Nhưng khi tốc độ tăng nhanh thì tư duy cũng cần phải theo kịp.
Nói thẳng ra thì chính là phản ứng kịp.
Một kiếm này của La Chinh chém ra cực kỳ đột ngột. Quý Liên Sinh còn chưa kịp phản ứng thì kiếm kia đã vung ra rồi.
“Vèo!”
Kiếm quang bắn thẳng đến phía Quý Liên Sinh.
La Chinh không có ý định giết Quý Liên Sinh. Trong cõi mộng của nàng, nàng chính là bất diệt. Chém nàng chỉ là lựa chọn cuối cùng.
Thứ hắn chém chính là hoa đào.
Kiếm quang hiện lên. Chính giữa đóa hoa đào cực đẹp trên búi tóc của nàng xuất hiện một vết cắt nhỏ.
Mũi Lôi Phong U Thần Kiếm sắc bén, chặt đứt hoa đào mà cũng chỉ để lại một vết tích không thể hay biết.
“La Chinh đang làm gì thế?”
“Cơ hội tốt như thế mà hắn lại chỉ lấy kiếm chém hoa đào trên đầu Quý Liên Sinh?”
“Nếu là ta, nhất định phải chặt đứt cổ Quý Liên Sinh.”
Rất nhiều võ giả trong vũ trụ cứ thế bàn luận. Bọn họ đều cho rằng La Chinh điên rồi.
Hiên Viên Thần Phong nhìn thấy cảnh này, ánh mắt bỗng có chút khác thường.
Còn ánh mắt Cơ Lạc Tuyết thì sáng lên. Mặc dù nàng và Quý Liên Sinh thân như tỷ muội, nhưng trong lòng nàng vẫn hy vọng La Chinh có thể đi đến đích để còn gặp nàng.
Hoa đào đã bị chém…
Quý Liên Sinh đã bại.
Khi nhìn thấy tình huống trước mắt, không khí trong Quý gia liền chìm trong im lặng.
Khi Quý Liên Sinh vừa mới triển khai cõi mộng Phỉ Thúy, võ giả Cơ gia đã đoán được đóa hoa đào đó chính là vật dẫn vào cõi mộng Phỉ Thúy này.
Hoa đào nát, cõi mộng tan.
Nhưng từ đầu đến cuối La Chinh vẫn không để ý đến đóa hoa đào, khiến bọn họ cảm thấy yên lòng.
Hoa đào không nát, hắn vĩnh viễn sẽ không tỉnh mộng.
Quý Liên Sinh thắng chắc rồi.
Nhưng ngay vào phút cuối, tên nhóc này lại xuất kiếm.
Từ trên xuống dưới trong Quý gia nhất thời không kịp phản ứng. Hóa ra từ nãy đến giờ tên nhóc này vẫn đang giả bộ?
Quý Liên Sinh đau khổ ra mặt.
Hoa đào bay lả tả trong cõi mộng Phỉ Thúy cũng bắt đầu vỡ vụn. Màu hồng tán loạn trong không trung như thuốc nhuộm bị đổ, chậm rãi xoay tròn, cuối cùng biến mất trên bàn cờ thiên địa.
“Ồ!”
Khê Ấu Cầm còn đang ra sức giãy giụa trên quân cờ.
Nhưng sau khi cõi mộng Phỉ Thúy biến mất, hai chân và cánh tay bị chặt đứt của La Chinh cũng biến mất theo Quý Liên Sinh.
Cảnh tượng vừa rồi cứ như là một cảnh diễn trên sân khấu vậy. Khi tấm màn sân khấu được vén lên, đó lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
La Chinh mở mắt, nhảy lên khỏi mặt đất.
Còn Quý Liên Sinh thì cuộn mình, ôm hai chân vào ngực, ngẩng đầu nhìn La Chinh, khẽ cắn môi.
Nàng không phản kháng nữa.
Nếu không mở cõi mộng kia, thực lực của Quý Liên Sinh cũng không tầm thường, nhưng lại hoàn toàn không có khả năng chống lại La Chinh, có phản kháng cũng phí công mà thôi.
“Tí tách...”
Nhìn thấy La Chinh chậm rãi bước đến, từng giọt nước mắt rơi trên mặt Quý Liên Sinh.
“Tách tách tách...”
Nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt mất dây, từng hạt từng hạt không ngừng rơi xuống.
“Ta thua rồi... Xin lỗi.” Quý Liên Sinh khóc to lên.
La Chinh bước đến trước mặt Quý Liên Sinh. Cô gái này khi ở trong cõi mộng hoàn toàn khác khi ở ngoài, là hai người có nhân cách khác nhau.
Nhưng lúc này hắn không hề thương hoa tiếc ngọc. Hắn nghiêm nghị nói: “Cõi mộng của ngươi rất đẹp, nhưng một lần là đủ rồi. Nếu ngươi định lấy nước mắt làm vật dẫn, đưa ta vào cõi mộng lần nữa, ta sợ mình sẽ làm tổn hại giai nhân mất.”
Nghe La Chinh nói vậy, thân hình Quý Liên Sinh khẽ run lên, gương mặt toát lên vẻ tuyệt vọng, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Ta thua rồi.”
Nghe xong, La Chinh mỉm cười, cất bước đi về phía quân cờ của mình.
Cuộc chiến trên bàn cờ thiên địa chỉ là để quyết định thắng thua, bản thân La Chinh không phải là người khát máu.
Nhưng vừa mới bước đi được hai bước, hắn bỗng quay người, trường kiếm trong tay đột nhiên chém ra.
“Phụt!”
Một tơ máu xuất hiện trên trán Quý Liên Sinh.
Trong tay nàng xuất hiện một con rối nhỏ làm bằng gỗ.
Con rối làm bằng gỗ này được chế tác rất đơn giản, nhưng chắc chắn không phải vật tầm thường. Mặc dù không rõ tác dụng cụ thể của con rối, nhưng nếu để nàng ta thi triển ra, sợ rằng hắn sẽ gặp phiền phức rất lớn.
“Bụp...”
Quý Liên Sinh ngã xuống đất, lập tức bị loại.
La Chinh thắng được một đòn hiểm.
Nhìn Quý Liên Sinh chậm rãi biến mất trên bàn cờ thiên địa, sắc mặt nàng hoàn toàn không cam lòng, nhưng có cam lòng hay không thì nàng cũng sẽ phải trở lại vũ trụ.
Thấy cảnh tượng này, La Chinh cũng không nhịn được mà lắc đầu.
“Cô gái này... quá âm hiểm.”
Sau khi trở lại bầu trời, gương mặt Khê Ấu Cầm vẫn chưa hết cơn giận, cho dù La Chinh đã thắng trận.
Nghe Khê Ấu Cầm nói câu kia, La Chinh mỉm cười đáp lại: “Cũng không thể trách nàng ấy được.”
“Sao? Bây giờ chàng lại thương hoa tiếc ngọc à?” Khê Ấu Cầm nhướng mày.
Hoa Thiên Mệnh bên cạnh cũng đồng ý với La Chinh: “Nàng ta tu luyện thần đạo Mộng, không thể giành được thắng lợi trực diện, chỉ có thể dựa vào thủ pháp và tâm cơ, khiến cho người ta rơi vào cõi mộng. Đây cũng là một phương thức chiến đấu, thật ra không liên quan đến việc có âm hiểm hay không.”
“Thiên Mệnh huynh nói chí phải.” La Chinh gật đầu.
Tất cả các võ giả trong vũ trụ đều sẽ phát huy sở trường của mình.
Nếu dùng tốc độ để thắng thì không thể tấn công chính diện. Nếu dùng sức mạnh để thắng, đương nhiên sẽ không sử dụng mấy phương thức ngoại đạo…
Cuộc chiến trong vũ trụ vẫn đang tiếp tục, trận này cũng không phải vòng loại. Lần này, ngón tay ngọc ngà kia chọn trúng Khê Ấu Cầm và Thiên Kiêu của một tộc khác.
Bây giờ, sâu trên bầu trời, một luồng ánh sáng chín màu bắt đầu chầm chậm xoay.
Không bao lâu sau, một con vân tước vọt ra từ luồng ánh sáng, bắn thẳng vào tầng mây dày đặc, bay về phía đại điện chính giữa tầng mây. Bàn chân của con chim đậu vào ngón tay út của cô gái thần bí.
Cô gái thần bí nghiêng đầu, nghe con vân tước nói gì đó.
Mắt nàng sáng lên: “Đã thám thính được tin tức liên quan đến La Chinh? La Yên...”
Ánh mắt cô gái thần bí có vẻ kinh ngạc.
Đã rất nhiều năm qua trên mặt nàng chưa từng xuất hiện biểu hiện này.