La Chinh bị đánh như một cái bao cát, bị sức mạnh vô hình của Quý Liên Sinh không ngừng đập tới đập lui, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Thật ra La Chinh vẫn còn nhiều đòn chưa tung a.
Ví dụ như Lôi Kiếp Sát, như Sao Chiến Thể...
Nhưng cõi mộng Phỉ Thúy này chỉ là ảo ảnh.
La Chinh đâm ra một thương thì sẽ lập tức bị đầu ngón tay của Quý Liên Sinh ngăn cản. Khi đó hắn đã biết, cho dù hắn có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào chiến thắng được đối phương khi ở trong cõi mộng Phỉ Thúy này.
Nghiêm túc mà nói, hai người cũng không chiến đấu thực sự, bởi hắn và nàng chỉ đang nằm mơ.
Tuy nhiên, ngay từ đầu La Chinh đã bị dẫn vào cõi mộng của Quý Liên Sinh.
La Chinh không biết rõ về thần đạo Mộng trong ba nghìn thần đạo, nhưng hắn đã từng nghe nói trong vũ trụ có tồn tại một loại thuật gọi là Mộng Sát. Thuật này chính là lặng lẽ chui vào giấc mộng của đối phương, giết chết đối phương ngay trong mơ.
Ở thế giới trong mơ, ngựa thần lướt gió thế nào hoàn toàn do ý niệm của mình mà ra.
Quý Liên Sinh chính là thần của cõi mộng Phỉ Thúy.
Thế nên thủ đoạn của La Chinh có mạnh đến đâu thì cũng không phải đối thủ của nàng.
Mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ, làm thế nào để phá giải cõi mộng Phỉ Thúy này.
Đương nhiên thủ đoạn này rất lợi hại, nhưng một khi phá giải được, hắn có thể đánh bại một cách dễ dàng, thậm chí còn có thể xoay chuyển tình thế, trở thành người nắm giữ cõi mộng này.
Thuật Mộng Sát, thần đạo Mộng...
Nơi này chỉ là giấc mơ của nàng, không phải giấc mơ của hắn.
Thế thì nàng đã làm thế nào để dẫn hắn vào trong giấc mơ của mình...
Những hành động trong mơ vốn được tạo ra từ suy nghĩ của con người khi ngủ.
Bình thường những hành động này không hề có ý thức.
Nhưng bởi vì cái gọi là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, nên ban ngày tiếp xúc với cái gì đó nhiều thì ban đêm rất dễ mơ thấy điều đó.
Hắn đã bị dẫn vào trong cõi mộng Phỉ Thúy một cách lặng lẽ?
Trước đây, Quý Liên Sinh đã nói cái gì với hắn?
Xin chào...
Ngươi có thích hoa đào không...
“Hoa đào!”
Suy nghĩ bỗng nảy ra.
Cô gái này dùng hoa đào làm vật dẫn, kéo hắn vào trong cõi mộng này.
Trong cõi mộng này có rất nhiều hoa đào chậm rãi bay múa, nhìn qua trông rất đẹp.
Hoa đào này vẫn luôn duy trì cõi mộng, khiến cho hắn không thể tỉnh lại?
“Ầm!”
Lại một kích đập La Chinh xuống mép bàn cờ thiên địa, sau đó bắn ngược trở về.
Lúc này, La Chinh đã không chống cự nữa.
Hắn không thể né tránh công kích của nàng.
Sức mạnh của hắn tăng lên, sức mạnh của Quý Liên Sinh cũng sẽ tăng lên. Tốc độ của hắn càng nhanh, tốc độ của nàng lại càng nhanh hơn.
Lúc này, trong khoảnh khắc bay ngược, ánh mắt La Chinh lặng lẽ nhìn quét qua Quý Liên Sinh.
Hoa đào...
Từng đóa hoa đào bay xuống, rơi đầy mặt đất.
Xung quanh Quý Liên Sinh là một khoảng đất trống không hề có hoa đào. Hoa đào bay xuống thì sẽ lập tức bị ngăn cách.
Nhưng không phải hoa đào nào nàng cũng tránh được.
Lúc này, trên búi tóc của nàng có một cánh hoa đào nhỏ.
Trước khi bị dẫn vào cõi mộng, cánh hoa đào đó chưa từng xuất hiện, vậy mà lúc này trên búi tóc nàng lại có.
“Đây chính là...
Ánh mắt La Chinh hiện lên nét khác thường.
Nếu chém nát cánh hoa đào này, hắn có thể phá vỡ cõi mộng Phỉ Thúy.
Đây chỉ là suy đoán của La Chinh. Có lẽ thần đạo Mộng cũng không dễ bị phá như vậy.
Nhưng trong tình huống này, La Chinh không thể không làm gì. Nếu không, chi bằng hắn trực tiếp nhận thua cho rồi.
“Ầm!”
Trong quá trình bị đánh, La Chinh cũng đang tìm kiếm thời cơ.
Đối với La Chinh, cơ hội này chỉ có một lần. Một khi thất bại, với tốc độ của Quý Liên Sinh khi ở trong cõi mộng Phỉ Thúy thì chắc chắn hắn không thể đuổi kịp được.
Quý Liên Sinh duỗi tay về phía La Chinh, nhẹ nhàng vẽ ra một đường. Một luồng sức mạnh không thể chống cự nổi bắt lấy La Chinh, kéo hắn về phía nàng.
“Vù...”
“Được rồi, nên kết thúc thôi.” Quý Liên Sinh nở nụ cười mê người.
La Chinh lập tức bị luồng sức mạnh vô hình kia kìm hãm, kéo hắn bay đến trước mặt Quý Liên Sinh.
“Thân thể của ngươi rất đặc biệt.” Quý Liên Sinh mỉm cười: “Cường độ cơ thể chắc cũng tương đương với thần khí nhất phẩm. Nếu Lạc Tuyết tỷ tỷ gặp phải ngươi, có lẽ sẽ đau đầu một chút, nhưng thật tiếc, ngươi lại gặp phải ta trước.”
Nghe Quý Liên Sinh nhắc đến mình, Cơ Lạc Tuyết hơi chớp mắt. Nàng nhìn La Chinh đang không thể động đậy được mà trong lòng hơi tiếc nuối.
Không nói đến chuyện nàng là người hâm mộ trung thành của những câu chuyện mà La Chinh đã kể, mà trước đây nàng còn từng bại dưới tay hắn một lần. Tất nhiên vì thế nên nàng muốn giành lại chiến thắng từ tay hắn. Nếu không, nàng sẽ vẫn cứ bứt rứt mãi không thôi.
Đáng tiếc, La Chinh lại bị đánh bại bởi Quý Liên Sinh.
“Đồ ngốc.” Cơ Lạc Tuyết khẽ thở dài. “Chém rụng hoa đào trên đầu nàng ấy là được.”
Thần đạo Mộng của Quý Liên Sinh cực kỳ mạnh, nhưng nàng lại bại bởi Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong trong cuộc thi của bốn gia tộc.
Bởi vì...
Bốn gia tộc đều có tin tức tình báo về nhau, cho nên hiểu rất rõ đặc điểm của đối phương.
Đương nhiên thần đạo Mộng của Quý Liên Sinh rất lợi hại, nhưng nó lại giống như một câu đố đặc biệt, nếu không đoán ra được thì nàng chính là vô địch, nhưng một khi đã giải được thì uy lực mà thần đạo Mộng phát huy ra sẽ giảm đi nhiều.
Đám Cơ Lạc Tuyết hiểu rõ điều đó, cho nên Quý Liên Sinh chưa từng kiếm được lợi lộc gì từ tay bọn họ.
Nhưng nếu là người không biết rõ thì đối mặt với Quý Liên Sinh sẽ không có bất kỳ phần thắng nào.
Gương mặt Quý Liên Sinh đỏ ửng, nở nụ cười xinh đẹp, sau đó đưa tay bóp nhẹ.
“Rắc!”
Cánh tay phải La Chinh lập tức đứt gãy, lìa khỏi cơ thể của hắn.
Máu tươi nhanh chóng phun ra ngoài.
Quý Liên Sinh bên ngoài cõi mộng chẳng khác nào một tiểu thư khuê các, liễu yếu đào tơ, nói một hai câu với đàn ông đã cảm thấy xấu hổ rồi. Vậy mà lúc này, nàng lại vô cùng tàn nhẫn.
Thấy máu tươi bắn ra, ánh mắt Quý Liên Sinh lại càng sáng lên.
“Không ngờ trong cõi mộng… cô gái này lại tàn nhẫn như thế.” Hiên Viên Thần Phong trợn mắt nói.
Hai năm trước, người trong tộc muốn kết đôi cho hắn với nàng.
Người con gái này, dù là về thiên tư hay diện mạo, đều rất xứng đôi với Hiên Viên Thần Phong. Chỉ là tính tình Hiên Viên Thần Phong quá quái gở, lại thêm biết rõ bản tính của Quý Liên Sinh, cho nên đã tận lực từ chối.
Bề ngoài nàng ta có vẻ rất e lệ, nhưng bản tính bên trong lại vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ có điều, dù sao thì tàn nhẫn trong cõi mộng và bên ngoài cũng vẫn là hai chuyện khác nhau. Nàng ta cũng chỉ giết người trong giấc mơ mà thôi. Chờ đến khi cõi mộng Phỉ Thúy tan đi, con người ấy vẫn không hề bị tổn hại, có thể nói là không tổn thương đến một cọng lông, chẳng qua linh hồn thì lại vỡ vụn…
Cánh tay La Chinh bị nàng cắt đứt, truyền đến một cơn đau khó nói nên lời.
Cơ thể hắn từ trước đến nay rất mạnh, nhưng có lẽ khi bị nàng ta cắt đứt như vậy chính là lần tổn thương nghiêm trọng nhất mà hắn gặp phải.
Có điều, đau thì đau, La Chinh vẫn nghiến răng, ánh mắt lặng lẽ nhìn lướt qua đóa hoa đào trên đầu Quý Liên Sinh.
Lúc này, hắn chỉ cách Quý Liên Sinh có hai bước. Chỉ cần Quý Liên Sinh không phát giác ra, mà hắn đã lưu ý đến hoa đào, vậy thì hắn nhất định sẽ có cơ hội.
Quý Liên Sinh ngẩng đầu nhìn La Chinh, nở một nụ cười thật quyến rũ: “Thật ra ngươi có thể nhận thua. Tâm tính của ta vốn rất hiền lành, không thích nhìn người khác phải đổ máu rơi lệ.”
La Chinh cố nén cơn đau, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thân là võ giả, tất nhiên không tránh khỏi cảnh đổ máu. Còn rơi lệ thì… miễn đi.”
“Thật sao?” Khóe miệng Quý Liên Sinh nhếch lên thật cao: “Vậy ta rất muốn nhìn xem bộ dạng rơi lệ của ngươi như thế nào.”
Nói xong, ngón tay của nàng lại nghiêng sang một bên.
“Phập…”
Giống như có một thanh kiếm sắc bén chém xuống chân La Chinh.
Chém đứt đùi phải của hắn…
“La Chinh!”
Mặc dù biết rằng trong chiến trường mộng ảo sẽ không chết thật, nhưng Khê Ấu Cầm vẫn không quen nhìn cảnh tượng tàn khốc như thế, nàng phẫn nộ, đứng trên quân cờ mà quát lớn.
Đối phương càng tra tấn hắn, hắn lại càng bình tĩnh.
Nếu Quý Liên Sinh đã ham mê tra tấn đối thủ trong cõi mộng...
Vậy thì hắn sẽ tạo ấn tượng cho Quý Liên Sinh, diễn một vở kịch, để nàng ta thấy hắn không hề có lực phản kháng, nhưng vẫn không khuất nhục trước thủ đoạn của nàng.
Mục đích thật sự của La Chinh chính là đóa hoa đào trên búi tóc của nàng.
“Lại nào...”
Ngón tay của Quý Liên Sinh nhẹ nhàng vẽ một đường nữa, chân còn lại của La Chinh cũng rời khỏi cơ thể.
Người trong vũ trụ thấy cảnh tượng này thì không nhịn được mà lắc đầu.
La Chinh có danh tiếng lớn, nhưng cuối cùng thực lực lại vẫn kém một chút. Đụng phải Thiên Kiêu của các đại gia tộc thì lập tức trở thành đối tượng bị ngược đãi, hầu như không hề có lực phản kháng.
Dù sao thì từ lúc bắt đầu bước vào cõi mộng này, La Chinh đã không thể thực hiện được bất kỳ biện pháp chống cự có hiệu quả nào.
Đa phần người trong vũ trụ đều không hiểu rõ về cõi mộng Phỉ Thúy, cũng không biết vì sao Quý Liên Sinh lại mạnh như thế.