Bách Luyện Thành Thần

Chương 1313





* Địa linh nhân kiệt: Đất thiêng thì có người tài.

Ánh mắt cô gái thần bí vượt qua đám mây, xuyên thẳng vào cột sáng màu tím, kinh ngạc nhìn La Chinh, lông mày nhíu lại.

“La Chinh là người không có số mệnh?”

Người không có số mệnh cực kỳ hiếm thấy trong vũ trụ. Những việc bọn họ trải qua cũng rất lận đận.

Người bên ngoài không biết người không có số mệnh là người như thế nào, nhưng nàng thì lại rất rõ ràng.

Sinh linh từ khi sinh ra đã có số mệnh cố định, không có sinh linh nào trong vũ trụ có thể thoát khỏi điều đó.

Muốn trở thành người không có số mệnh thì phải là người không đến từ Thiên Đạo này, hoặc là người có một trái tim sắt đá, xóa mờ vận mệnh của mình từ trong sinh tử luân hồi.

Nhưng mục đích của tên này là gì?

Liên tưởng đến việc La Chinh nhờ nàng tìm kiếm La Yên, nàng lập tức rơi vào trầm tư.

La Chinh nghe được câu nói kia của cô gái thần bí, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Năm mươi Đại Diễn.

Trùng với năm mươi Đại Giới trong chiến trường mộng ảo.

Lấy nó chia làm hai, thành hằng số và biến số.

Tại sao phải phân chia số mệnh ra như vậy? Trong đó có gì thay đổi hay sao?

Trước mắt, hai trăm người có số mệnh cố định, chín mươi chín người có số mệnh có thể thay đổi.

Khê Ấu Cầm, Hoa Thiên Mệnh đều là người có số mệnh có thể thay đổi. Hiên Viên Thần Phong là số mệnh cố định. Rõ ràng, không phải phân chia dựa vào thực lực.

“Mình không có số mệnh, thậm chí còn không được tính là biến số.”

Chuyện số mệnh quá mờ mịt. La Chinh nhất thời không nghĩ ra, nên cũng không suy nghĩ nữa.

Có lẽ, trong vũ trụ này có một bàn tay vô hình đang sắp đặt chuyện gì đó, cũng có lẽ đằng sau hắn đang có một bóng lưng vô hình sắp đặt chuyện gì đó.

Nhưng La Chinh chỉ dựa vào bản tâm của mình.

Nếu hợp, hắn sẽ thuận theo.

Nhưng nếu trái ngược, hắn sẽ phá vỡ nó.

***

Đúng vào lúc này...

Trong không gian mộng ảo của tất cả các chủng tộc lớn trong vũ trụ, kim tự tháp được hình thành từ tên gọi bắt đầu tiêu tan.

Ánh sáng phát ra từ các ngôi sao trên bầu trời cũng thu lại trên từng Đại Giới.

Ngoại trừ ba trăm võ giả, tất cả các võ giả Thần Hải Cảnh khác đều trở về từ chiến trường mộng ảo.

Ninh Vũ Điệp nhìn kim tự tháp đang tán loạn, trong mắt hơi lóe lên.

“Chiến trường mộng ảo kết thúc rồi sao?” Ninh Vũ Điệp hỏi.

Cửu cung chủ mỉm cười, lắc đầu đáp: “Điểm mấu chốt nhất trong chiến trường mộng ảo chính là tranh đoạt thứ tự đứng đầu. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Nhưng, cái ngươi có thể nhìn thấy sẽ không chỉ còn là cái tên nữa.”

“Ta có thể nhìn thấy La Chinh sao?” Ánh mắt Ninh Vũ Điệp sáng lên.

Cửu cung chủ khẽ gật đầu: “Theo lệ cũ thì là như thế, nhưng không biết La Chinh có bị loại hay không. Giai đoạn loại bỏ thứ hai của chiến trường mộng ảo rất tàn khốc. Đây cũng là cuộc chiến giữa các Thiên Kiêu. La Chinh có thể bước vào tốp hai nghìn năm trăm người là đã tốt lắm rồi. Còn chuyện có ở lại được hay không lại là chuyện khác.”

Hai nghìn năm trăm võ giả ở vòng thứ hai phải trải qua thêm một vòng loại trừ nữa.

Nhưng sau khi bọn họ tiến vào tòa thành màu đỏ, tên của bọn họ vẫn được cố định.

Nên không ai biết được bọn họ có bị loại hay không.

Bây giờ chính là lúc công bố.

Đang nói đến đây...

Không gian mộng ảo trong đại điện bắt đầu lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng rực rỡ đó giống như năng lượng hư ảo, không ngừng chuyển động, tạo nên một bức tranh tiên cảnh tuyệt đẹp trên đỉnh đại điện.

Núi cao, mây mù, lầu các...

Còn có bóng người đang đứng trên đỉnh mây mù.

Sự thay đổi này đều dần dần diễn ra trong tất cả các không gian mộng ảo của vũ trụ.

Không gian mộng ảo được sinh ra bằng cách tương tự như Thét Lệnh. Thét Lệnh lợi dụng luật nhân quả đẩy để âm thanh đi khắp vũ trụ, còn không gian mộng ảo thì dùng luật nhân quả để tạo ra hình chiếu.

Đây không phải là sản phẩm của vũ trụ mà là một ân huệ của cô gái thần bí ban cho sinh linh trong vũ trụ, cũng là một quyền hạn. Cho nên rất nhiều thánh địa mới có thể dễ dàng tạo ra không gian mộng ảo này.

Lúc này, tất cả các vũ trụ đều thông qua hình chiếu trong không gian mộng ảo để quan sát hình ảnh của chiến trường.

Những bóng người càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt Ninh Vũ Điệp càng tập trung hơn.

Không riêng gì nàng, tất cả mọi người trong vũ trụ đều tập trung vào các võ giả trên chiến trường mộng ảo, ánh mắt đều nghiêm túc lạ thường.

“Ta thấy chàng rồi.”

Ánh mắt Ninh Vũ Điệp lóe lên, dính chặt lên người La Chinh.

Lúc này, Ninh Vũ Điệp vô cùng kích động.

Từ lúc phi thăng đến nay, nàng luôn duy trì sự kính sợ với Thượng Giới.

Ở Đại Thế Giới của nàng, võ giả Thần Hải Cảnh đã là đại năng hiếm thấy, nhưng trong vũ trụ này, số lượng Thần Hải Cảnh lại quá nhiều. Ở đây thiên tài khắp nơi, cho dù là thánh địa thập phẩm thì cũng mới quản lý chưa đến một Đại Giới, mà vũ trụ này lại có đến hơn trăm nghìn Đại Giới.

Ở đây, có kỳ ngộ rất lớn, nhưng càng khó khiêu chiến.

Nàng đánh giá rất cao phu quân của mình. Nếu có thể gia nhập thánh địa thập phẩm, đây đã là chuyện không dễ dàng gì.

Nhưng nàng không thể ngờ được rằng, chỉ trong thời gian mấy năm, hắn đã đứng trên đỉnh cao như vậy.

Người đó chính là hy vọng của nàng, cũng là niềm kiêu ngạo của nàng.

Ánh mắt nàng dần trở nên mê ly, bỗng nhiên, nàng nhíu mày lại, trong mắt ánh lên vẻ phiền muộn.

Bên cạnh La Chinh đang có một cô gái đứng dựa sát vào, gương mặt vô cùng hạnh phúc. Đó chính là Khê Ấu Cầm.

“La Chinh có ở trong này không?” Cửu cung chủ bên cạnh không biết La Chinh, chỉ có thể hỏi thăm Ninh Vũ Điệp.

Ninh Vũ Điệp cụp mắt, biểu hiện hơi mất tự nhiên: “Có.”

“Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người. Xin chúc mừng.” Cửu cung chủ cười nói, nhưng nhìn sắc mặt của Ninh Vũ Điệp, y không khỏi nghĩ thầm. Gặp được La Chinh, lẽ ra nàng ấy nên vui vẻ mới đúng chứ, vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Thế là, Cửu cung chủ hỏi lại lần nữa: “Không biết vị nào trong đó là La Chinh?”

Ninh Vũ Điệp thản nhiên đáp: “Người thứ mười ba bên phải.”

Cửu cung chủ theo đó nhìn qua, ánh mắt ngưng lại, trên mặt hiện lên vẻ khác thường. Y cũng được xem là người thông minh.

Người đứng thứ mười ba là một thanh niên tướng mạo anh tuấn, mà bên cạnh chàng thanh niên này lại có một cô gái rất xinh đẹp. Khó trách, sắc mặt Ninh Vũ Điệp lại khó coi như thế.

Con người mà, ai cũng có tính nhiều chuyện cả.

Cửu cung chủ cũng cảm thấy tò mò. La Chinh đúng là cao thủ hái hoa, cô gái đang dán sát vào hắn nhất định là người có thực lực không tầm thường. Trong khoảng thời gian ngắn ở chiến trường mộng ảo mà hắn lại có thể gắn bó như keo sơn với nàng ta, đúng là lợi hại.

Trên thực tế, không riêng gì Cửu cung chủ.

Tất cả những người trong vũ trụ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng ân ái đó của Khê Ấu Cầm.

Người quen biết La Chinh đều bái phục trong lòng. Không cần biết cô gái kia là ai, ít nhất thì cũng là Thiên Kiêu của một thế lực lớn nào đó. La Chinh này lợi hại thật. Ở trong chiến trường mộng ảo mới có bao nhiêu ngày đâu? Quả thực là ra tay quá nhanh!

Người không quen La Chinh lại càng sùng bái hơn, cũng suy đoán thân phận của La Chinh và Khê Ấu Cầm. Phải chăng hai người này là một đôi đạo lữ, đồng thời tiến vào ba trăm người đứng đầu tiên?

“Các tỷ muội hãy nhìn kìa, đó chắc hẳn là La Chinh.”

“Ấu Cầm đúng là có mắt nhìn người. Người kia thật đẹp trai.”

“Tất nhiên rồi, mặc dù Tử Cực giới của chúng ta không có Thiên Kiêu, nhưng Khê Ấu Cầm đang được xem là Thiên Kiêu của Tử Cực Giới. Người mà muội ấy nhìn trúng, làm sao lại có thực lực kém hơn muội ấy được chứ?”

“…”

Bởi vì địa giới đặc biệt của Tử Cực giới nên bọn họ không thể tạo được không gian mộng ảo. Có rất nhiều võ giả trong tháp Vô Định muốn nhìn thấy cảnh tượng này, nên chỉ có thể ra khỏi Tử Cực giới, đến một Đại Giới khác để xem nhờ ở địa bàn của người ta.

Trong lòng Cửu cung chủ vô cùng tò mò, không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi: “Ngươi quen cô gái đứng bên cạnh La Chinh à.”

“Đó là Khê Ấu Cầm.” Ninh Vũ Điệp lạnh nhạt đáp lại.

Mặc dù Ninh Vũ Điệp đã sớm biết Khê Ấu Cầm có thứ hạng cao, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao nàng có thể vui vẻ cho được?

“Ồ, ngươi quen người đó sao? Nàng ta xuất thân từ chỗ nào...” Cửu cung chủ lại hỏi. Không hỏi thì thôi, càng hỏi lại càng tò mò hơn.

“Cùng một Đại Thế Giới với ta.” Ninh Vũ Điệp đáp.

“Cái gì?”

Lúc này, Cửu cung chủ không khỏi kinh ngạc.

Chiến trường mộng ảo chọn ra được ba trăm người cuối cùng, nhưng lại có hai người đến từ cùng một Đại Thế Giới?

Sự trùng hợp này khiến cho đầu của y hơi bị quá tải.

Nên biết rằng, trong ba nghìn Đại Giới của liên minh Nhân Đạo, cũng chỉ có bốn người tiến vào được bên trong, mà bốn người này là tính luôn cả La Chinh rồi.

Tại sao ở Hạ Giới lại có thể có được đến hai người? Điều này có hơi vượt ngoài sức tưởng tượng.

“Ngươi nói là, La Chinh và Khê Ấu Cầm đều đến từ Đại Thế Giới mà ngươi phi thăng?” Cửu cung chủ xác nhận lại lần nữa.

Tâm trạng của Ninh Vũ Điệp không tốt, thái độ không khỏi hơi qua loa, thản nhiên chỉ thêm vào một người trong đó: “Thế là giỏi lắm à? Ngươi nhìn võ giả đeo kiếm thứ mười sáu kia đi, hắn tên là Hoa Thiên Mệnh, cũng đến từ cùng một Đại Thế Giới với ta. Tính ra thì hẳn là hắn còn được xem là đệ tử trong Vân Điện của ta.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.