Bách Luyện Thành Thần

Chương 1312





Thêm nữa, Cơ Lạc Tuyết chính là một người hâm mộ trung thành của La Chinh.

Nàng vốn si mê tiểu thuyết thơ văn cổ, cũng vì La Chinh kể chuyện sinh động như thật, nên nàng mới dần bị thu hút. Về sau, nó đã trở thành một trong những sở thích của nàng sau khi tu luyện xong.

Mấy năm qua, nàng không bỏ sót bất cứ câu chuyện nào mà La Chinh kể. Mỗi khi giọng nói của La Chinh vang lên, thậm chí nàng còn gác việc tu luyện sang một bên để nghe hắn nói đến hàng canh giờ liền.

Những câu chuyện này là kể cho cô gái thần bí nào đó nghe. Nàng chỉ là một người dự thính mà thôi.

Nàng không ngờ được rằng hắn chính là La Chinh, quả thật điều này khiến nàng phải giật mình.

Ngoài nàng ra, những võ giả khác cũng cảm thấy ngạc nhiên, không nhịn được mà muốn quan sát tỉ mỉ một chút, muốn nhìn xem tên nhóc lừa giết được mấy vị Thiên Tôn đó có ba đầu sáu tay như thế nào.

Trong số những võ giả này, đa phần đều cảm thấy tò mò về La Chinh, nhưng cũng có một số người lộ ra sát ý.

Thiên Kiêu, Đạo Tử ở đây đều là nhân vật bảo bối của các tộc lớn.

Bọn họ đều là truyền nhân trực hệ của Thiên Tôn, hoặc là những người được phát hiện có thiên phú, được gia tộc bồi dưỡng, họ coi các Thiên Tôn trong tộc như người cha tái sinh của mình. Bốn vị Thiên Tôn mà La Chinh lừa giết lúc trước đều có quan hệ với bọn họ, nên tất nhiên bây giờ nhìn thấy La Chinh, họ liền coi hắn như kẻ thù.

La Chinh hoàn toàn không hề hay biết chuyện này. Hắn kéo Hoa Thiên Mệnh qua một bên, nhỏ giọng trò chuyện rất vui vẻ.

Mọi người chờ ở đây khoảng nửa canh giờ.

Trong khoảng thời gian này, La Chinh nghe Hoa Thiên Mệnh kể lại những gì mà hắn gặp được trong sáu năm qua.

Những trải nghiệm mà Khê Ấu Cầm trải qua gần như không có gì nổi bật. Nàng chỉ ngoan ngoãn ở lại Tử Cực giới dốc lòng tu luyện, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Tử Cực giới một bước.

Nhưng Hoa Thiên Mệnh lại khác.

Hắn tung hoành khắp Bạo Loạn Tinh Hải, sau đó đến tứ đại thần quốc để rèn luyện. Câu chuyện của hắn có thể dùng từ chấn động lòng người để hình dung.

Quan trọng nhất là Hoa Thiên Mệnh đã giành được cơ duyên ở đại lục hoang dã kia. Dựa vào cơ duyên cực lớn này, cộng thêm thiên phú của bản thân đã tạo nên Hoa Thiên Mệnh của bây giờ.

Về phần cơ duyên đó là gì, Hoa Thiên Mệnh không nói rõ với La Chinh. Tất nhiên La Chinh cũng không gặng hỏi.

Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình. Hoa Thiên Mệnh không muốn nói, vậy nhất định hắn có lý do của mình.

Vì cảm thấy tò mò, La Chinh đã tìm kiếm ký ức qua ý chí Đại Thế Giới một phen. Ký ức của Đại Thế Giới có ghi lại hết những chuyện đã xảy ra, chỉ cần nghĩ trong đầu một cái là có thể tìm ra ngay.

Nhưng khi La Chinh tìm kiếm, hắn bất ngờ phát hiện ra ký ức này rất mơ hồ, giống như đã có người ra tay xóa đi. Hắn tìm kiếm trong tất cả những ký ức liên quan đến đại lục hoang dã kia nhưng đều không tra ra được thông tin gì có tác dụng cả.

Việc này quả thật là kỳ lạ.

Trong lòng La Chinh cũng cảm thấy khó hiểu. Vì sao trong Đại Thế Giới của hắn lại có quá nhiều bí ẩn như vậy?

Rồng tổ cũng được sinh ra ở đại lục thần quốc, bên dưới đại lục Hải Thần có rất nhiều thi thể Giới Chủ, lại còn đại lục hoang dã ẩn giấu rất nhiều bí mật chưa từng được thăm dò. Những chuyện này không thể dùng từ trùng hợp để hình dung.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Khê Ấu Cầm chỉ đứng yên lắng nghe, tất nhiên sẽ cảm thấy tẻ nhạt. Nhưng nàng và La Chinh chia tay đã lâu, chỉ cần nghe hắn nói là nàng đã thỏa mãn lắm rồi.

Không lâu sau, giọng nói của cô gái thần bí kia lại quanh quẩn bên tai mọi người.

“Tất cả các vị võ giả hãy tiến vào cột ánh sáng trước mắt.”

Chờ khi giọng nói kia tan đi, nhóm Thiên Kiêu, Đạo Tử đã chờ đợi một lúc lâu đều cất bước đi vào trong cột ánh sáng màu tím.

Trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đột nhiên nâng mọi người chậm rãi bay lên.

“Chúng ta cũng vào thôi.” La Chinh kéo Khê Ấu Cầm cất bước vào trong.

Khi La Chinh bước vào cột ánh sáng, hắn cảm nhận được một luồng khí thế mênh mông truyền đến. Khí thế này rất phức tạp, giống như trộn lẫn tất cả các ý nghĩa sâu xa ở trong đó.

“Đây là ý chí của Thiên Đạo.”

Ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại.

Khí thế này đối với La Chinh, hay thậm chí đối với rất nhiều võ giả ở đây cũng không có gì là lạ gì.

Lúc độ kiếp, từng Thiên Kiếp sẽ đánh xuống với uy thế cực kỳ to lớn. Uy thế đó chính là thể hiện của ý chí Thiên Đạo.

Từng con cá chậm rãi bơi trong cột sáng. Khi những con cá này bơi đến gần, chúng chui vào cơ thể La Chinh dễ như trở bàn tay, sau đó chui ra từ một phía khác.

Trong nháy mắt những con cá này chui vào trong cơ thể, chúng liền để lại một cảm ngộ trong cơ thể La Chinh.

“Đây chính là quy tắc Thiên Đạo.”

“Mỗi một con cá đều ẩn chứa quy tắc Thiên Đạo.”

“Ấn ký mà chúng lưu lại rất có ích đối với ta.”

Võ giả tu hành sau khi mở Thần Hải, bọn họ đã bắt đầu tạo ra thế giới bên trong cơ thể mình.

Lúc ban đầu, thế giới trong cơ thể vô cùng hoang sơ, không hề có quy tắc nào, chỉ có một biển chân nguyên không chút sức sống mà thôi.

Sau khi đám cá bơi vào trong cơ thể, chúng sẽ để lại hình thức ban đầu của các loại quy tắc.

Nó có lợi rất lớn đối với việc thành lập quy tắc cho thế giới bên trong cơ thể. Mà điểm lợi này, chỉ sợ có đi khắp vũ trụ cũng không tìm được.

Trong vũ trụ, võ giả được ánh sáng màu tím này thanh lọc chỉ có ba trăm người.

Đừng hỏi vì sao nhiều chủng tộc trong vũ trụ lại coi trọng chiến trường mộng ảo như vậy. Vì cho dù là Thiên Tôn trong tộc cũng không thể tạo ra được thể nghiệm này. Dù sao, Thiên Tôn cũng chỉ có thể giúp mọi người cảm ngộ được quy tắc trong phần số trời của bọn họ mà thôi. Còn trong luồng ánh sáng màu tím này, đám võ giả có thể cảm ngộ được nhiều quy tắc đến mức không đếm xuể trong toàn bộ vũ trụ.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, vừa bay lên vừa cảm ngộ dấu vết mà những “con cá” kia để lại bên trong cơ thể. Tất nhiên La Chinh cũng không ngoại lệ.

Trong lúc từ từ bay lên, thậm chí hắn còn sắp đạt đến sự hiểu biết thấu triệt.

Biển chân nguyên tạo ra thế giới trong cơ thể, bản thân chính là chúa tể của thế giới trong cơ thể. Nhưng không có quy tắc thì không thành tiêu chuẩn được. Chỉ khi nào quy tắc được hoàn thiện mới có thể khiến cho toàn bộ thế giới trong cơ thể hoạt động bình thường.

Trước mắt, mọi người không thể khống chế được quy tắc Thiên Đạo bên trong đàn cá. Dù sao mỗi một loại quy tắc đều là một phần số trời. Cũng chỉ có Thiên Tôn mới có thể sử dụng được một trong số đó, đồng thời phát huy chúng đến cực hạn.

Nhưng hắn có thể tham khảo, từ đó tạo ra quy tắc cho thế giới trong cơ thể của mình.

Trên thực tế, võ giả nào tiến vào trong cột sáng thì đều hiểu ra điều này.

Đương nhiên, chỉ có một người hoàn toàn không lĩnh ngộ được chút nào về thứ này, chính là Khê Ấu Cầm. Nàng vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê nắm tay La Chinh, buồn bực nhìn đàn cá bơi tới bơi lui xung quanh.

Người bên ngoài tiến vào cột sáng màu tím đều bị ý chí Thiên Đạo làm cho chấn động tinh thần. La Chinh cũng không ngoại lệ.

Chỉ có Khê Ấu Cầm là hoàn toàn khác với mọi người.

Nàng có một cảm giác rất rõ ràng. Đó là khí tức phát ra từ ánh sáng màu tím và khí tức sinh ra khi nàng tu luyện tâm pháp Tử Ngọc hoàn toàn giống nhau.

Điểm khác biệt duy nhất trong đó chính là khí tức này hoàn thiện hơn nhiều. Còn khí tức từ tâm pháp Tử Ngọc có vẻ hơi yếu ớt.

Tâm pháp Tử Ngọc là do sư phụ nàng truyền dạy.

Theo cách nói của sư phụ, tâm pháp Tử Ngọc chính là bí pháp quy tắc của Tử Cực giới, cũng chỉ có Âm Thể Tử Cực nhất phẩm mới có thể tu luyện hoàn chỉnh.

Nàng vốn không nghĩ nhiều, nên tất nhiên không thể hiểu, cũng lười đi tìm hiểu mối liên quan trong đó.

Khi mọi người đã đi tới độ cao nhất định, giọng nói uy nghiêm của cô gái thần bí kia lại vang lên bên tai mọi người.

“Trong năm mươi Đại Diễn, dùng bốn mươi chín Đại Diễn. Năm mươi Đại Diễn này phân làm hai loại. Một là biến số, một là hằng số.”

Cùng lúc đó...

Ba trăm võ giả vốn đang đứng thành một đường thẳng hướng lên trên.

Nhưng lúc này, con đường đi lên của mọi người lại từ từ thay đổi.

Không ít võ giả bay sang phía bên trái cột sáng, “Bên trái là hằng số, không thể sửa mệnh.”

Một số võ giả khác bay về phía bên phải cột sáng, “Bên phải là biến số, không bị hạn chế.”

Có khoảng gần hai trăm võ giả đứng về phía bên trái cột sáng. Dưới lời tuyên bố của cô gái thần bí, bọn họ đều dạt sang bên có số mệnh cố định.

Có chín mươi chín người bị dạt sang bên phải. Bọn họ là người có số mệnh có thể thay đổi.

“Hửm? Xảy ra chuyện gì vậy? Còn sót một người...” Cô gái thần bí buồn bực lên tiếng.

Từ lúc cô gái thần bí chủ trì chiến trường mộng ảo đến nay, giọng nói của nàng vô cùng lạnh lùng, không hề có bất kỳ cảm xúc nào bên trong. Dù sao nàng cũng là người phán quyết chiến trường mộng ảo, ngoại trừ khi nói chuyện với La Chinh là còn cười nói ra thì khi người ngoài nghe được giọng của nàng đều cảm thấy rất lạnh lùng.

Lúc này nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái, giọng nói vốn nghiêm túc của cô gái thần bí chợt chuyển âm điệu, đám Thiên Kiêu nhất thời không kịp phản ứng, người nào cũng mở to mắt, mặt đầy vẻ kỳ quặc.

Khi bọn họ mở mắt ra, vẻ kỳ quặc lại càng nhiều hơn.

Cô gái thần bí phân chia vận mệnh, đã tách võ giả thành hai bên trái phái.

Hai loại vận mệnh trong Đại Thế Chi Tranh, không phải đen thì tức là trắng, không phải “cố định” thì tức là “có biến đổi”, nhưng lại có một người không trái cũng không phải, cứ bay là đà chính giữa cột sáng.

Người lẻ loi một mình này chính là La Chinh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.