Bách Luyện Thành Thần

Chương 1296





Là giọng nói của cô gái thần bí kia.

Nàng là người đã nhiều lần tuyên bố quy tắc của chiến trường mộng ảo.

Bây giờ, quy tắc bỗng nhiên thay đổi.

Ở giai đoạn thứ nhất của chiến trường mộng ảo, các thành chính đã trở thành nơi bảo vệ các võ giả. Bởi vì trong thành có quy tắc Thiên Đạo rất mạnh, chỉ cần ngươi không ra khỏi thành thì sẽ được bảo đảm an toàn.

Cho dù là Thiên Kiêu hay Đạo Tử thì cũng không làm gì được ngươi.

Nhưng càng về các giai đoạn sau, cạnh tranh trong chiến trường mộng ảo sẽ ngày càng khốc liệt.

Điểm mộng ảo bắt đầu ít biến động hơn.

Ví dụ như Minh Đạo, người có rất nhiều điểm mộng ảo, xếp hạng thứ tư của một Đại Giới. Chỉ cần y không rời khỏi thành chính thì những người xếp hạng sau y rất khó mà đuổi kịp.

Nhưng đúng lúc này, quy tắc của chiến trường mộng ảo lại thay đổi.

Thành chính không còn là “cảng tránh gió” cho các võ giả nữa. Ngược lại, nơi đây sẽ biến thành chiến trường Tu La.

Dù sao thì gần như tất cả võ giả đều tập trung trong các thành chính lớn, chỉ có một số ít võ giả rời khỏi thành chính, tiến vào vùng hoang dã vô tận để thăm dò bí cảnh mà thôi.

Giờ đã không còn hạn chế, nên tất cả các võ giả có thể tự do chiến đấu.

Trong nháy mắt hạn chế biến mất, đám đầu lâu nhỏ vẫn quanh quẩn bên ngoài thành lập tức xông thẳng vào trong, cắn xé sau lưng La Chinh. Đám đầu lâu lúc nhúc sắp thành một hàng, giống như một tấm áo choàng được làm từ đầu lâu vậy.

Minh Đạo vốn còn đang cười rất ngông cuồng, nhưng bỗng nghe được giọng nói của cô gái thần bí, y không khỏi ngẩn người.

La Chinh thản nhiên liếc nhìn Minh Đạo, nở nụ cười ấm áp: “Sao không cười nữa?”

Lúc trước, Minh Đạo không để ý đến việc bị đánh bại. Trong tay y đang có ba tấm lệnh miễn trừ, thế nên cho dù có bị La Chinh giết đến ba lần thì điểm của y cũng không bị tổn thất.

Huống chi, sau khi bị đoạt mất Sát Lục Thánh Thương, y cũng không ngu ngốc mà xông ra khỏi thành lần nữa thì La Chinh cũng chẳng thể làm gì được y.

Ai ngờ, việc hạn chế chiến đấu bên trong thành chính lại bị giải trừ vào lúc này?

Một luồng hơi lạnh xẹt qua phía sau cổ y. Chỉ cần y bảo vệ được vị trí thứ tư trong Đại Giới của mình thì y tuyệt đối có thể tiến vào giai đoạn kế tiếp của chiến trường mộng ảo.

Nhưng...

Sau khi ý thức được nguy cơ, Minh Đạo gần như bắn ngược về phía sau theo phản xạ.

Y đã mất đi dũng khí chiến đấu trực diện với La Chinh. Trong suy nghĩ của y bây giờ chỉ có chạy trốn mà thôi.

“Rầm rầm...”

Nhất thời, toàn bộ trung tâm thành chính đều trở nên hỗn loạn.

Không phải chỉ có một tòa thành chính này.

Mà tất cả năm mươi Đại Giới trong chiến trường mộng ảo đều hỗn loạn.

Các võ giả trong thành chính đều bắt đầu giết chết đối phương, không kiêng kỵ gì, nên rất nhiều võ giả chạy tứ tán. Thành chính không còn là nơi che chở cho bọn họ nữa, mà giờ đã trở thành một lò mổ.

Tại một chỗ nào đó trong một Đại Giới khác...

Từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng bay múa, điều khiển các thanh kiếm múa theo, triển khai ra một kiếm trận phức tạp, bao phủ cả một tòa thành chính.

Kẻ yếu, kẻ mạnh, kẻ am hiểu ẩn nấp, kẻ am hiểu tập kích...

Có đến tám phần mười số võ giả trong thành chính đều chết dưới kiếm trận này!

Khê Ấu Cầm nghiêng đầu nhìn thành chính chẳng khác gì khu phế tích kia, tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

“Cũng khá may. Đám võ giả kia cứ trốn trong thành không chịu ra, kết quả đúng lúc ta đang định rời đi thì quy tắc lại thay đổi.”

...

Người có thể dùng sức mạnh của một người mà tiêu diệt cả một tòa thành trong nháy mắt giống như Khê Ấu Cầm tương đối ít, nhưng không phải không có.

Rất nhiều cường giả sau khi kịp phản ứng, đều cố gắng giết chết hết võ giả trong thành chính.

Mọi người đứng bên ngoài quan sát đều nhìn thấy thứ tự trên bảng xếp hạng kim tự tháp nhanh chóng thay đổi. Rất nhiều cái tên vô danh không ngừng leo lên phía đỉnh kim tự tháp giống như thủy triều .

Võ giả càng xếp hạng phía sau, dao động lại càng lớn.

Ngược lại, biên độ dao động của võ giả xếp hạng đầu lại nhỏ hơn nhiều.

Dù sao những võ giả xếp hạng đầu đều là những kẻ thuộc đỉnh của chuỗi thức ăn trong chiến trường mộng ảo.

Quy tắc thay đổi không những không có hại đối với bọn họ, ngược lại còn vô cùng có lợi.

Trong tình huống này, cường giả càng có cơ hội cướp được nhiều điểm mộng ảo hơn.

Trước đây, Cơ Lạc Tuyết khống chế một tòa thành chính, nhưng cùng một võ giả, nàng cũng chỉ có thể thu được hai lần điểm mộng ảo mà thôi.

Nếu thu quá nhiều, mọi người chắc chắn sẽ quyết định không ra khỏi thành nữa. Dù sao nếu ra khỏi thành thì sẽ bị Cơ Lạc Tuyết giết chết, vậy chẳng khác nào tặng điểm mộng ảo cho nàng.

Lúc này, Cơ Lạc Tuyết không cần thu điểm mộng ảo nữa. Nàng sẽ dùng tốc độ cực nhanh để cướp đoạt cả tòa thành chính, bởi dù sao cũng không ai có thể ngăn cản được nàng.

Nhưng muốn làm được vậy thì còn phải xem đó là thành chính nào. Ví dụ như thành chính mà La Chinh đang đứng là lối ra của đại sảnh Nhân Quả, trong đó có vô số cường giả. Ngoại trừ Minh Đạo ra thì còn có mấy vị Thiên Kiêu khác.

Thế nên chưa ai có thể làm được giống như Khê Ấu Cầm, tùy tiện giết chết tám mươi phần trăm võ giả trong thành chính. Cho dù là La Chinh thì cũng không thể làm được...

“Huyễn Linh, Quý Nam, các người hãy tự bảo vệ mình cho tốt.” Nói xong, thân hình La Chinh vọt lên, đuổi theo Minh Đạo.

Tốc độ lui lại của Minh Đạo rất nhanh. Đối mặt với La Chinh, y rút lui cả mấy chục trượng, sau đó xoay người bay lên không. Nhưng phản ứng của La Chinh cũng không hề chậm, gần như chỉ trong nháy mắt Minh Đạo bay lên, hắn đã theo sát phía sau.

Mặc dù La Chinh đã cướp đi Thánh Thương, nhưng vẫn chưa lấy được điểm mộng ảo của y. Lúc này, trong đầu La Chinh chỉ có một suy nghĩ, đó là cướp sạch tất cả điểm mộng ảo của Minh Đạo.





Quý Nam, Kim Hải, Thương Ma, Huyễn Linh và Ám Tư nhanh chóng tụ lại cùng một chỗ.

Vốn dĩ đám võ giả còn định đứng ngoài xem xét, lúc này lại quay ra vung tay đánh nhau hoặc chạy bán sống bán chết như Minh Đạo. Rất nhiều võ giả nhao nhao bay lên trời, nhanh chóng bỏ chạy.

Đám võ giả phản ứng nhanh nhất thì thành công bỏ chạy đến những nơi hoang dã, tạm thời lánh nạn.

Võ giả phản ứng chậm thì bị người ta chặn giết. Sau khi nộp một nửa số điểm mộng ảo của mình, người đó lại bắt đầu “sống lại” ở một góc nào đó trong thành chính.

Thực lực của đám người Quý Nam không hề tầm thường.

Nếu năm người bọn họ hợp sức lại, sợ rằng ngay cả La Chinh cũng không đối phó được.

Ngoại trừ mấy Thiên Kiêu ít ỏi trong thành chính, bọn họ sẽ không gặp phải kẻ thù nào khó nhằn ở đây. Nói trắng ra, chỉ có bọn họ cướp điểm của người khác, chứ người khác không có khả năng cướp được điểm của bọn họ.

Từng luồng ánh sáng sắc bén tản ra xung quanh. Từng đợt chân nguyên dao động đột kích. Cảnh tượng này chỉ xuất hiện trong chiến tranh giữa các chủng tộc. Mặc dù mấy năm nay có rất nhiều lời đồn, nói rằng sẽ có nhiều chủng tộc trong vũ trụ rơi vào hỗn loạn, bùng nổ một cuộc chiến trước nay chưa từng có. Trận chiến đó mới thật sự là Đại Thế Chi Tranh.

Lúc này, xem như bọn họ diễn tập một lần trong chiến trường mộng ảo.

Bên kia, La Chinh không để cho Minh Đạo bỏ chạy quá xa. Khi Minh Đạo bay lên đến độ cao nghìn trượng, y lập tức bị La Chinh chặn lại. La Chinh cầm Sát Lục Thánh Thương trong tay, một tay cầm thương, một tay cầm kiếm, nở nụ cười thản nhiên nhìn Minh Đạo: “Bây giờ ta nên giết chết ngươi ba lần? Hay là năm lần? Ngươi chọn cái nào?”

Bị giết chết một lần, số điểm bị giảm xuống một nửa. Hai lần sẽ giảm xuống ba phần tư. Ba lần sẽ giảm xuống tám phần bảy.

Minh Đạo sa sầm mặt. Nếu bị La Chinh giết chết ba lần, sợ rằng thứ hạng của y sẽ rớt ra khỏi tốp một trăm nghìn người.

Đó là tổn thất mà y không thể chấp nhận nổi. Y lật tay một cái, lấy ra một trường thương màu tím. Đây là một thần khí nhất phẩm, là vũ khí bản mệnh của Minh Đạo.

Trường thương này cũng không tệ, dù sao y cũng là con của Thiên Tôn. Cây thương này không phải là thứ mà võ giả bình thường có thể có được, nhưng nó vẫn kém xa so với Sát Lục Thánh Thương.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.