Bách Luyện Thành Thần

Chương 1295





Y thăm dò bí cảnh, giành được ba lệnh bài miễn trừ.

Với uy danh của Thánh Thương, nếu dâng hiến bản thân thì gần như có thể đứng ở vị trí bất bại.

Sau khi y dâng hiến bản thân cho Sát Lục Thánh Thương, đừng nói là Thiên Kiêu bình thường, cho dù là Đạo Tử thì y cũng có thể tùy ý đánh chết như thường.

Nhưng tình huống này cần phải xảy ra trong vùng hoang dã...

Nếu y gặp La Chinh ở vùng hoang vu, cách xa thành chính thì La Chinh chắc chắn sẽ chết!

Còn Minh Đạo, tuy đã dâng hiến bản thân nhưng cũng sẽ không bị mất điểm mộng ảo.

Song, vừa rồi bị La Chinh đùa bỡn, Minh Đạo lại không kiềm chế được.

Thực ra lựa chọn tốt nhất của y hẳn là dẫn La Chinh đi về vùng hoang vu. Nhưng mới đầu Minh Đạo cảm thấy mình dựa vào Thánh Thương là đủ để đánh bại, đánh chết La Chinh rồi. Còn sau khi rơi vào thế bị động, y đã mất đi cơ hội này, cho nên mới phải lựa chọn dâng hiến vào lúc đó.

Làm như thế chắc chắn là ngu xuẩn. Bên cạnh y là thành chính, cho dù y có dâng hiến bản thân, thực lực tăng vọt thì cơ bản cũng không thể đánh chết La Chinh trong thành chính được.

Kết quả sau cùng, Thánh Thương liền bị La Chinh đoạt mất...

Có thể tưởng tượng những gì tích tụ trong lòng Minh Đạo bây giờ. Lúc này, nhìn thấy Huyễn Linh lặng lẽ đứng cách đó không xa, tất nhiên y phải tìm người để phát tiết nỗi phiền muộn này!

Nghe thấy tiếng quát lớn của Minh Đạo, thân thể Huyễn Linh cách đó không xa đột nhiên run lên.

“Không cần đi qua.” Quý Nam thấp giọng nói.

Trên mặt Huyễn Linh thoáng hiện lên vẻ phức tạp, liền đứng im tại chỗ, không hề động đậy.

“Đồ đê tiện! Đừng quên hiện tại thân ngươi đang ở đâu.” Minh Đạo nhìn chằm chằm Huyễn Linh mà lạnh giọng nói, khóe miệng thậm chí còn hiện lên một ý cười.

Huyễn Linh còn đang ở trong cung của y. Trong chiến trường mộng ảo, có lẽ Minh Đạo không thể gây khó dễ cho nàng, nhưng một khi rời khỏi chiến trường mộng ảo, nàng cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi của y mà thôi...

Huyễn Linh mím môi, trong mắt lộ ra nét bi thương

Tuy Huyễn Linh chưa từng giải thích, nhưng với ánh mắt của đám người Kim Hải, Quý Nam, làm sao không nhìn ra Huyễn Linh không thể làm theo ý mình?

Cuối cùng, Huyễn Linh vẫn dời bước đi về phía Minh Đạo...

Nụ cười trên mặt Minh Đạo càng lúc càng đậm hơn. Trước đây, y tranh chấp với La Chinh cũng bởi vì Huyễn Linh. Y chịu thiệt ở chỗ La Chinh, nhưng cuối cùng La Chinh cũng không thể làm gì y.

Khi Huyễn Linh đi được một nửa, La Chinh lại chắn giữa hai người, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Minh Đạo.

“Làm sao?” Minh Đạo nói với giọng điệu châm chọc.

“Bỏ qua cho nàng.” La Chinh thản nhiên nói.

“Có thể.” Minh Đạo sảng khoái cười nói: “Đưa thương cho ta.”

Trên mặt La Chinh lộ ra một chút chần chừ... Hắn thật sự có dự định phục chế một thanh Sát Lục Thánh Thương.

Lúc này Minh Đạo cũng nhìn ra, mặc dù La Chinh thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng trên thực tế vẫn rất coi trọng đồng bạn của mình. Mặc dù Huyễn Linh chỉ xông vào đại sảnh Nhân Quả với hắn một lần, nhưng La Chinh sẽ không trơ mắt đứng nhìn.

“Ha ha ha...” Ánh mắt của Minh Đạo lại nhìn lên người Huyễn Linh, ra lệnh: “Cởi sạch y phục của ngươi, múa ngay một điệu khiêu gợi góp vui cho mọi người đi!”

Nghe thấy lời của Minh Đạo, rất nhiều võ giả vây xem ở đây đều kích động.

Nữ tử Yêu Dạ tộc ai nấy đều cao quý lạnh lùng, ngày thường khó mà nhìn thấy được thân thể của họ.

Huyễn Linh cắn chặt răng: “Minh Đạo! Ta...”

“Nhớ cho kỹ, ngươi hoàn toàn không phải là nữ nhân của ta, mà chỉ là đồ chơi của ta mà thôi. Nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi không có lựa chọn!” Ý cười của Minh Đạo càng phát ra nồng đậm.

Dưới con mắt của Minh Đạo, Huyễn Linh căn bản không có đường phản kháng, ở bên ngoài là như vậy, trong chiến trường mộng ảo cũng thế!

Nguyên nhân rất đơn giản, phái Thánh Thương không chỉ có mỗi Huyễn Linh rơi vào trong tay hắn, mà còn rất nhiều thân nhân của nàng đều bị giam cầm. Với địa vị của Minh Đạo, có thể nói y đã nắm giữ Huyễn Linh trong lòng bàn tay, bao gồm cả sự sống chết của những người bên cạnh nàng. Huyễn Linh không thể trái lệnh của y.

Huyễn Linh cắn răng, ánh mắt lia nhanh qua La Chinh, nhẹ giọng hỏi: “La Chinh, ngươi sẽ cùng Vương của ta trở lại Yêu Dạ tộc chứ?”

Vương của ta, tất nhiên là chỉ Sát Lục Vương mà phái Thánh Thương ủng hộ, chính là Huân.

Đột nhiên nghe thấy vấn đề này, La Chinh hơi sững sờ. Huyễn Linh rất kiệm lời, tuy rằng hắn với Kim Hải, Quý Nam cũng đoán ra đại khái, nhưng lại không thể đoán tường tận chân tướng được, dẫu sao hắn cũng không phải là nhà tiên tri.

“Từ sáu năm trước, ta vẫn hy vọng, vẫn luôn hy vọng La Chinh và Huân có thể trở về...”

“Có thể giải cứu ta từ trong Đông Minh Cung chết tiệt kia ra...”

“Ta còn rất trẻ, mới chỉ hai mươi tám tuổi, ta còn có cơ hội trở thành Thiên Kiêu của Yêu Dạ tộc. Ta không muốn làm một món đồ chơi của Minh Đạo, thiên phú của ta... mạnh hơn y!”

“Nhưng ta cũng biết, mấy năm quá ngắn, không thể nào nhanh như vậy...”

“Có lẽ ta... không chờ được tới ngày đó...”

Huyễn Linh vừa nói, nước mắt đã tuôn ra.

Không chỉ một mình nàng mong mỏi, mà toàn bộ phái Thánh Thương đều đang chịu nhục, đều đang sống tạm bợ, đều đang đợi một ngày kia Huân trở về.

Huyễn Linh rất rõ hậu quả nếu hôm nay không vâng lời Minh Đạo, đến khi rời khỏi chiến trường mộng ảo thì kết cục của nàng sẽ hết sức thê thảm.

Nhưng nàng cũng hiểu, nhìn qua thì Minh Đạo đang làm khó chính nàng, nhưng thật ra y muốn dùng bản thân nàng để áp chế La Chinh mà thôi.

Bây giờ trong lòng Huyễn Linh đã hiểu rõ, nàng không hy vọng mình gây ra được bất kỳ ảnh hưởng gì đối với La Chinh. Lúc này, nàng chỉ muốn nhận được một đáp án từ miệng La Chinh mà thôi.

Nét mặt Huyễn Linh bây giờ khiến trái tim La Chinh lại xúc động.

Đến bây giờ, việc trợ giúp Huân trở về Vương vị vẫn còn rối bời. Mặc dù hắn đi tới Âm La giới, phái người lẻn về Yêu Dạ tộc, sau đó còn có Sát, Lục, Diệt, Tuyệt bí mật thông báo về bí mật giấu trong ngôi sao. Nhưng La Chinh bị nhốt trong Tiên Phủ, sáu năm nay vẫn chưa làm được gì!

Hắn không biết trong Yêu Dạ tộc có nhiều người đặt kỳ vọng lớn vào mình như vậy... .

La Chinh nhìn chằm chằm Huyễn Linh, giơ tay lau khô nước mắt trên mặt nàng, gật đầu nói ra ra hai chữ: “Ta sẽ!”

Chỉ hai chữ ấy đã khiến cho Huyễn Linh ngưng khóc. Sau khi gật đầu, dụi dụi mắt, nàng lại đi về phía Minh Đạo, trên mặt quả thực hiện lên một nụ cười lạnh gần như đoạn tuyệt. Sau khi cái mũi cao thanh tú của nàng sụt sịt mấy hơi rồi mới lên tiếng: “Minh Đạo, thực ra ta vẫn muốn nói với ngươi. Ta cảm thấy nếu không phải dựa vào cha ngươi, thiên phú của ngươi chắc chỉ là một thứ bỏ đi...” Nàng dừng lại một lát rồi lại tiếp tục nói: “Lúc ở trên giường càng vô dụng hơn.”

Nói xong, trên mặt Huyễn Linh bỗng lộ ra một nụ cười thoải mái, vô cùng dịu dàng, hình như có vẻ được giải thoát.

Những năm gần đây, nàng nhẫn nhịn đủ rồi.

Người kiệm lời như nàng mà lại nói nhiều như vậy.

Đối với Yêu Dạ tộc, chuyện nam nữ phóng khoáng hơn Nhân tộc không ít, cho nên nàng nói ra lời này cũng rất thoải mái.

Là một nam nhân, dù có phóng khoáng hay không thì có lẽ khó nhất là tha thứ cho việc nữ nhân vạch trần điểm yếu của mình ngay trước mặt, thậm chí là trước mặt nhiều người như vậy. Hơn nữa, Huyễn Linh cùng lắm cũng chỉ một trong rất nhiều đồ chơi của y!

“Hí hí...”

Trên mặt Quý Nam cách đó không xa hơi ửng hồng, nhịn không được mà bật cười.

Còn rất nhiều võ giả xung quanh, ít nhiều gì trên mặt đều có chút khác thường...

Đường đường là một Thiên Kiêu, một cường giả Thần Hải Cảnh, chẳng có lẽ phương diện kia lại không được?

Kim Hải thì một tay đặt trước ngực, sắc mặt bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Thương Ma thì nhịn không được mà trực tiếp cười thật lớn, cổ họng phát ra tiếng cười hết sức chói tai.

Cả khuôn mặt Minh Đạo đều cứng ngắc, y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huyễn Linh, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt để cắt nát nàng. Dưới cơn tức giận, không ngờ y lại cười phá lên: “Ha ha ha... Huyễn Linh, không ngờ thả ngươi vào chiến trường mộng ảo một lần, ngươi lại khá lên rồi! Tốt lắm, tốt lắm... Ngươi biết sẽ phải trả cái giá như thế nào không?”

“Chết.” Huyễn Linh bình tĩnh nói. Cho tới bây giờ, dường như tâm nguyện của nàng đã được thỏa mãn bởi lời hứa hẹn của La Chinh. Dù sao nàng cũng đã chán ghét cuộc sống tạm bợ, cuộc sống trở thành đồ chơi cho người khác này rồi.

“Không.” Minh Đạo lắc lắc đầu: “Ta làm sao có thể để ngươi dễ dàng chết đi được, ngươi hẳn phải hiểu rõ hình phạt lợi hại nhất của Yêu Dạ tộc ta chứ!”

Huyễn Linh hờ hững trả lời: “Vĩnh Dạ Hình.”

“Đúng, ta phải đưa ngươi, đưa cả tộc ngươi vào Vĩnh Dạ Hình... Ta muốn cho các ngươi bị đày đọa tới mức vĩnh viễn khó quên! Ha ha ha...” Cảm xúc của Minh Đạo kích động lạ thường, y ngông cuồng gầm thét, chỉ có thể dùng sự uy hiếp này để phát tiết.

Trong lòng La Chinh cũng khẽ thở dài, chỉ trách thực lực bản thân không đủ. Hắn lớn mạnh sớm ngày nào thì có thể đưa Huân trở về Yêu Dạ tộc sớm ngày đó...

Nhưng ngay vào lúc này, bên tai mọi người lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng. “Quy tắc của chiến trường mộng ảo thay đổi, hủy bỏ hạn chế chiến đấu trong thành chính, đồng thời hủy bỏ lệnh cấm bay...”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.