Khi Quý Nam nhìn thấy thanh Sát Lục Thánh Thương này, trong cơ thể nàng liền truyền đến cảm giác tim đập mạnh và loạn nhịp.
Thậm chí đoạn Kiến Mộc trong cơ thể kia còn truyền ra ý cảnh cáo cho Quý Nam. Nàng cảm nhận được điểm đặc biệt của cây thương này!
Hình như hai loại gỗ một đen một trắng được dùng chế tạo nên Sát Lục Thánh Thương có cộng hưởng với Kiến Mộc trong cơ thể nàng...
Tất nhiên, nàng không biết cán thương đen trắng xoắn lại với của Sát Lục Thánh Thương kia cũng được làm từ hai cây thần mộc lớn khác.
Cực đông có Phù Tang, cực tây có Nhược Mộc, cực bắc là Kiến Mộc, còn phía nam là Tầm Mộc.
Đây chính là tứ đại thần mộc trong truyền thuyết.
Mà tứ đại thần mộc đều là những tồn tại vượt qua Thiên Đạo...
Trong đó, Phù Tang còn chưa từng xuất hiện trong thiên hạ.
Kiến Mộc cũng chỉ xuất hiện một lần cùng với sự ra đời của Quý Nam...
Còn Tầm Mộc và Nhược Mộc thì đã được bố trí ở đó từ khi vũ trụ mới xuất hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, Nhược Mộc thích hợp sống ở nơi có ánh sáng mặt trời. Đối với thế giới mà rất nhiều sinh linh tạo ra, mặt trời chiếu sáng vạn vật là thứ vô cùng quan trọng. Có thể nói, bước cuối cùng trong việc xây dựng thế giới chính là khiến mặt trời chiếu sáng, mà Nhược Mộc chính là một nhân tố quyết định.
Còn Tầm Mộc, tốc độ sinh sôi nảy nở của nó cực nhanh. Rễ cây của nó gần như đâu đâu cũng có, nâng đỡ trăm nghìn Đại Giới, cả triệu Đại Thế Giới trong khắp thiên hạ. Nhưng tuy nhiều như thế, mà lại chẳng thể tìm được nó ở đâu, nên mới được gọi là Tầm Mộc.
Trong đó, Tầm Mộc màu trắng, Nhược Mộc màu đen.
Một đoạn Tầm Mộc quấn vào một đoạn Nhược Mộc, tạo ra Sát Lục Thánh Thương.
Cho nên sau khi Quý Nam cảm nhận được uy thế của hai loại thần mộc này thì mới không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở La Chinh...
Không cần Quý Nam nhắc nhở, La Chinh cũng biết không thể miễn cưỡng chống lại bóng thương này. Bóng dáng hắn xoay chuyển giữa không trung, nhoáng qua một bên nhanh như gió!
“Bát Khúc Phi Yên!”
Tốc độ bóng thương này chạy thẳng về phía La Chinh cũng cực nhanh, thế nên để chắc chắn hơn, La Chinh trực tiếp dùng Bát Khúc Phi Yên…
Trong tình huống La Chinh chủ động né tránh, cộng thêm tác dụng đẩy ngược của Bát Khúc Phi Yên, cuối cùng bóng thương kia cũng chỉ lướt qua bên cạnh hắn, nặng nề cắm vào tường thành.
“Ầm ầm ầm ầm...”
Ngay vào giây phút này, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Trên tường thành kiên cố không thể phá vỡ nọ lại bị bóng thương xoay tròn điên cuồng kia khoan ra một lỗ nhỏ!
Bởi vì thương này chính là mũi thương đôi, xoay tròn thế này chẳng khác nào cứng rắn khoét ra một mảng trên tường thành...
“Uy lực này...”
Cho dù là La Chinh thì cũng phải trợn mắt há mồm.
Tuy Sát Lục Thánh Thương chỉ khoan ra một khoảng trống lớn lớn bằng nắm tay trên tường thành, nhưng như vậy đã đủ để tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ rồi.
Trên tường thành này ẩn chứa quy tắc Thiên Đạo.
Có quy tắc Thiên Đạo, tường thành chính là thứ tồn tại vững chắc không thể phá hỏng.
Đừng nói là Thần Hải Cảnh, ngay cả Thần Cực Cảnh, Thần Biến Cảnh, hay thậm chí Giới Chủ đích thân tới thì cũng đừng hòng khiến tường thành này dao động được một chút nào, ngay cả bóc một miếng ngói trên tường thành cũng không thể.
Trừ phi là Thiên Tôn gánh chịu số trời, nắm giữ một phần của quy tắc Thiên Đạo trong tay thì mới có khả năng phá hỏng tường thành này...
Nhưng Sát Lục Thánh Thương vốn dĩ là vũ khí được chế tạo từ những vật vượt qua cả Thiên Đạo, thế nên có thể phá vỡ quy tắc Thiên Đạo ở một mức độ nào đó, cho nên mới có thể phá được tường thành này!
“Hừ, tránh nhanh lắm. Để ta xem ngươi có thể tránh tới khi nào!”
Minh Đạo liên tục đâm trường thương trong tay ra...
Nhất Niệm Vô Chuyển này chẳng qua là thương kỹ cơ bản của Sát Lục Thánh Thương, không tiêu hao hết nhiều chân nguyên lắm, nhưng uy lực thực sự biến thái!
Những bóng thương to lớn kia bay vụt về phía La Chinh như chẳng cần lấy đà!
“Vèo, vèo, vèo...”
Nếu như những bóng thương kia bắn tới mặt đất bên ngoài tường thành thì sẽ chui thẳng vào sâu dưới nền đất rồi biến mất, không biết chui đến nơi nào mới có thể tiêu tan. Âm thanh ầm ầm trong lòng đất liên tục vang vọng.
Bóng thương cứ hễ bắn về phía tường thành là để lại từng cái lỗ nhỏ trên đó.
Nhưng do La Chinh liên tục dịch chuyển để né tránh, một bóng thương đột nhiên vào bên trong thành chính!
Trên tường thành chính có một tầng bảo vệ vô hình do quy tắc Thiên Đạo tạo ra, giống như tấm màng mỏng, bao bọc từng tòa thành chính lại.
Bóng thương kia đâm tới, vậy mà lại có thể xuyên qua lớp màng mỏng vô hình này!
Thế nhưng các võ giả đang đứng kín trên tường thành!
Theo quy tắc đặt ra, tất cả mọi người đều hiểu, ở trong thành chính hay trong ranh giới ven tường thành kia là tuyệt đối an toàn, cho dù võ giả tranh đấu quyết liệt thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến bên trong thành chính.
Thế nên để nhìn rõ hơn, những võ giả trước mặt này liền kề sát trên rìa tường thành.
“Phụt!”
Một tràng âm thanh giống như bị xì hơi truyền đến.
Bóng thương Nhất Niệm Vô Chuyển nọ liền trực tiếp xuyên qua màng mỏng này, đâm vào người một võ giả.
Bởi vì cảnh tượng này chỉ xảy ra trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh, thậm chí vị võ giả này còn chưa kịp phản ứng, vẫn tập trung tinh thần nhìn La Chinh đang không ngừng né tránh, dốc lòng quan sát học hỏi thân pháp kỳ lạ kia của La Chinh. Có lẽ vị võ giả này không thể học được Bát Khúc Phi Yên của La Chinh, nhưng có thể cảm ngộ được đôi chút trong đó đã là thu hoạch không nhỏ rồi.
Bóng thương kia xuyên thẳng qua ngực, để lại một lỗ máu trơn nhẵn trên ngực võ giả kia, hắn đã bị bóng thương này xuyên thấu tim!
Nhưng hắn vẫn duy trì thế đứng, khuôn mặt vẫn chưa thay đổi bao nhiêu...
“Này... ngươi!”
Cho đến khi võ giả bên cạnh chỉ chỉ ngực của hắn.
Võ giả nọ mới cúi đầu nhìn. Sau khi nhìn thấy lỗ lớn trên lồng ngực mình, bấy giờ hắn mới phản ứng lại được, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, phát ra một đám điểm mộng ảo. Thi thể của võ giả này dần dần biến mất, linh hồn cũng bay vụt vào trong thành chính rồi sống lại.
Trong truyền thuyết, nếu có người đã chết rồi mà bản thân vẫn không biết thì cho dù sức sống đứt đoạn nhưng vẫn bước đi như bay, thậm chí không khác gì người sống. Cho đến khi người khác nói cho hắn biết hắn đã chết rồi thì người ấy mới lập tức qua đời.
Có lẽ truyền thuyết này được cải biên từ chính chuyện thế này...
Dù thế nào thì sắc mặt rất nhiều võ giả trên tường thành khi nhìn thấy cảnh này đều thay đổi hẳn.
Coi như bọn họ cũng đã hiểu, có lẽ thành chính này cũng chẳng phải thứ kiên cố không thể phá vỡ nổi nữa. Dĩ nhiên quy tắc Thiên Đạo hết sức bá đạo, nhưng dù sao trong thiên hạ này cũng có một số nhân vật trâu bò tới mức có thể phá tan!
Trong chốc lát, cả đám võ giả trên tường thành đều bắt đầu lui về phía sau.
Đúng là bọn họ rất thích xem trò vui, nhưng đi hóng hớt mà lại mất mạng thì không đáng. Tuy chết trong chiến trường mộng ảo vẫn có thể sống lại, nhưng chẳng ai lại ngại điểm mộng ảo của mình quá nhiều chứ. Vì xem trò vui mà phung phí điểm mộng ảo của mình thì chính là đầu óc có vấn đề.
“Lui về phía sau, lui về phía sau!”
“Chúng ta nên đứng xa ra chút mà xem...”
“Mới nãy ta đứng ở sau lưng người kia, may mà bóng thương này nhanh chóng bị quy tắc Thiên Đạo diệt mất.”
Xôn xao mất một lúc lâu, sau đó những võ giả này đều nhao nhao rời khỏi tường thành, chen chúc ở nơi cao của những kiến trúc khác trong thành mà quan sát. Một số võ giả nhát gan lại không muốn bỏ qua cơ hội xem cuộc chiến, liền dứt khoát tìm một góc để ẩn nấp rồi ló đầu ra quan sát.
Cứ như vậy, trên tường thành liền vắng vẻ hẳn.
Chỉ có điều, đám Quý Nam, Huyễn Linh, Kim Hải và Thương Ma lại không rời đi. Có thể thực lực của bọn họ chênh lệch với La Chinh và Minh Đạo, nhưng cũng không kém quá nhiều. Lúc bóng thương này xuyên qua màng sáng kia thì tốc độ sẽ chậm lại rất nhiều, với thực lực của bọn họ thì né tránh chẳng hề khó khăn.
Những võ giả đi theo Minh Đạo cũng không hề bỏ đi. Ngoài hai nhóm người này ra thì còn một số võ giả khá to gan, hoặc thích chơi trội đứng ở trên tường thành...
“Vù, vù, vù...”
Bóng thương kia bay với tốc độ cực nhanh, La Chinh cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì tốc độ cực cao mà xoay quanh Minh Đạo.
Cứ như vậy, chưa tới ba mươi nhịp thở, La Chinh đã tránh thoát hơn trăm bóng thương. Nhưng gần như mỗi bóng thương sau đều hiểm hơn bóng thương trước, vừa dựa vào sức mạnh của bản thân, lại cộng thêm thân pháp của Bát Khúc Phi Yên thì khó khăn lắm hắn mới tránh được.
“Tiếp tục như vậy không phải là cách hay, thể nào cũng có lúc bị bóng thương này đâm trúng!”
Mặc dù La Chinh rất tự tin với sức chống đỡ của thân thể mình, nhưng hắn cũng sẽ không cho rằng mình có thể chịu một nhát mà không bị thương!
Ánh mắt vừa lóe lên, La Chinh lại lướt qua một bóng thương. Cùng lúc đó, trong tay hắn đã có thêm một cây cung dài màu vàng sậm!
“Vù vù vù!”
Cây cung dài nọ đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, ba mũi nhọn màu đen được bắn ra!
“Cung thần khí tam phẩm?... Ấu trĩ!”
.
Trên mặt Minh Đạo đầy vẻ khinh thường, trường thương trong tay xoay tròn hai vòng như là chong chóng.
“Keng keng keng...”
Ba tiếng vang giòn giã, ba mũi tên dài màu đen kia liền bị Sát Lục Thánh Thương đánh bay một cách dễ dàng.