Bây giờ Kim Hải nhận được chỉ điểm của Nhiên Đăng Cổ Phật, hiển nhiên hy vọng tìm được một nơi để củng cố thêm.
Đối với Kim Hải, việc này còn quan trọng hơn việc đi cướp đoạt điểm mộng ảo nhiều.
“Ta cũng có việc cần phải rời đi sớm…” Huyễn Linh thản nhiên nói. Dường như nàng không định ở lại ở thành chính này, mà muốn rời đi.
Đội nhỏ tạm thời thành lập xem như giải tán từ giây phút này.
Về phần Quý Nam, nàng ôm con mèo lửa, nghiêng đầu chăm chú nhìn La Chinh: “Ta định đi theo ngươi.”
“Đi theo ta làm gì?” Trên mặt La Chinh là vẻ quái lạ.
“Xem ngươi đấu với người khác.” Quý Nam cười đáp.
La Chinh nhún vai, tiếp theo chắc chắn chiến trường mộng ảo sẽ có biến động lớn, nhưng trước khi biến động này tới thì La Chính sẽ luôn tiếp tục chiến đấu.
Cho dù bây giờ thứ hạng của hắn cũng đủ cao rồi, nhưng đây không phải là mục tiêu của hắn!
Chỉ một đại sảnh Nhân Quả mà đã có được lợi ích như thế, La Chinh muốn xem kết quả và phần thưởng cuối cùng của chiến trường mộng ảo là gì?
Đúng lúc này, từ nơi không xa có một vài võ giả chầm chậm đi tới. Trong đó có Nhân tộc và chủng tộc khác, nhưng võ giả đi đầu là người Yêu Dạ tộc, lại là nam nhân Yêu Dạ tộc rất hiếm thấy.
“Ồ, thật trùng hợp. Đây không phải Huyễn Linh sao!”
Nam nhân Yêu Dạ tộc có mái tóc xoăn màu xanh, đôi mắt mảnh giống như lá liễu làm cho người ta có cảm giác kỳ dị, ấn đường còn có một nốt ruồi màu đỏ máu, giọng nói khá ngả ngớn.
Lúc này Huyễn Linh đã nhấc chân chuẩn bị rời đi. Sau khi nghe thấy giọng nói này thân hình hơi run rẩy, quay đầu lại, sắc mặt u ám.
Quý Nam, Kim Hải… chớp mắt một cái. Họ cũng biết, có lẽ nam nhân Yêu Dạ tộc này tới cũng chẳng có gì tốt lành.
“Minh Đạo, là ngươi…” Tiếng của Huyễn Linh thậm chí còn hơi run rẩy. Chiến trường mộng ảo lớn như vậy, nàng không ngờ mình lại gặp y ở nơi này!
Trong đại sảnh Nhân Quả, biểu hiện của Huyễn Linh cũng được coi là khá tốt. Mặc dù ít nói, nhưng luôn luôn giữ bình tĩnh và cảnh giác. Không ngờ nam nhân Yêu Dạ tộc này lại có thể khiến nàng nôn nóng bất an, giống như là ác mộng.
Trông thấy cảnh tượng này, La Chinh chỉ sờ mũi, vẻ mặt không có biểu cảm gì, không nói lời nào mà đứng ở bên cạnh.
Nam nhân Yêu Dạ tộc tóc xanh lá tên gọi Minh Đạo kia đi bộ về phía Huyễn Linh, tiện tay sờ vào ngực Huyễn Linh.
Vóc dáng của các cô gái Yêu Dạ tộc vốn đã rất đẹp, mà Huyễn Linh còn mặc một bộ áo giáp da báo bó sát, làm cho thân hình của nàng càng hoàn mỹ hơn.
Vậy mà Minh Đạo lại đưa thẳng tay vào trong bộ áo giáp, tùy ý sờ soạng trước ánh mắt chăm chú của mọi người. Nhưng Huyễn Linh không mảy may phản kháng, chỉ là sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, trong mắt càng đầy sát khí!
“Ha, mấy tháng không gặp, sao lại không lớn hơn tí nào vậy? Thật khiến ta thất vọng.” Minh Đạo lắc đầu. Hắn cảm nhận được sát khí trong mắt Huyễn Linh, nhưng lại không hề để ý, chỉ nói: “Lúc ta và ngươi ở với nhau, đâu thấy ngươi hận ta như vậy? Sao trước mặt mọi người lại giả vờ trong sạch?”
“Ngươi, súc sinh!”
Bị Minh Đạo nói xấu về mình, cuối cùng Huyễn Linh cũng không chịu được.
Huyễn Linh tính hướng nội, dường như mọi người đều không biết gì về thân thế của nàng.
Nhưng mọi người có thể dựa vào cuộc tranh cãi giữa hai người này mà đoán được đại khái..
Chắc chắn Huyễn Linh có điểm yếu nào đó bị nam nhân Yêu Dạ tộc tên Minh Đạo này lợi dụng, nếu không Huyễn Linh sẽ không phản ứng như vậy.
Về phần nguyên nhân thì không thể biết được.
La Chinh cũng không có hứng thú biết, hắn chỉ biết Huyễn Linh từng hợp tác với hắn, nên cũng coi như là bạn của mình.
Mà lúc này, Kim Hải, Quý Nam, cả Thương Ma nhát gan nhất và Ám Tư - võ giả Dạ tộc gần như không có cảm giác tồn tại cũng dần xúm lại.
Minh Đạo thản nhiên lướt qua các võ giả sau lưng Huyễn Linh, hất cằm, liếc mắt nhìn đám người La Chinh, cuối cùng dừng lại trên người Quý Nam, thậm chí là ngực nàng: “Ồ? Đây là… những người cùng xông vào đại sảnh Nhân Quả với ngươi, đúng không?”
Trên mặt La Chinh không biểu lộ điều gì, bước lên trước Huyễn Linh, che cho nàng đứng phía sau mình. Ánh mắt thản nhiên của La Chinh thờ ơ nhìn người này, hắn lên tiếng trả lời thay cho Huyễn Linh: “Đúng vậy.”
“Sao? Các ngươi… muốn ra mặt thay Huyễn Linh?” Đôi mắt dài nhỏ của Minh Đạo cố ý mở ra thật to, biểu cảm cực kỳ khoa trương, lố bịch.
“Không phải chúng ta, chỉ một mình ta mà thôi.” La Chinh cười khẩy: “Không phải ta ra mặt thay nàng, chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt cho nên muốn giết ngươi.”
Tất nhiên biểu cảm của La Chinh vô cùng bình thường, nhưng nội dung lời nói lại cực kỳ ngông cuồng. Hắn không phải là người tùy tiện, nhưng đối mặt với mấy tên thế này, La Chinh chỉ có thể dùng thái độ coi thường để đối xử.
Lời nói của La Chinh khiến Minh Đạo hơi khựng lại. Y chưa từng nghĩ ở đây lại có người dám nói những lời như vậy với mình.
“Giết ta? Ha ha ha…” Minh Đạo cười lớn.
Một số võ giả phía sau Minh Đạo cũng cùng cười phá lên. Trong số những võ giả này có Nhân tộc, Yêu Dạ tộc, Dạ tộc… Họ là những người cùng Minh Đạo xông vào đại sảnh Nhân Quả, tạm thời lập thành một đội.
Bởi vì thành chính này được bố trí là lối ra của đại sảnh Nhân Quả, nên cạnh tranh trong thành chính khá khốc liệt, mà lượng điểm mộng ảo thay đổi cũng vô cùng lớn.
Cạnh tranh giữa võ giả trong các thành chính khác thường là một thành chính có một hai võ giả sở hữu hàng trăm điểm mộng ảo. Nếu giết chết một người sẽ giảm đi vài trăm điểm mộng ảo, tăng thêm hàng trăm nghìn điểm mộng ảo.
Nhưng trong thành chính này, khi võ giả đánh nhau, động một tí là có thể hấp thụ được hàng triệu, thậm chí chục triệu điểm mộng ảo của đối phương.
Bởi vì số lượng điểm mộng ảo quá lớn, nên các thiên tài vượt qua đại sảnh Nhân Quả đều cực kỳ cảnh giác, không trốn ở trong thành không ra ngoài thì cũng đoàn kết lại để chiến đấu!
Thông qua đại sảnh Nhân Quả, không ít người đã quen biết nhau. Bây giờ sau khi rời khỏi đại sảnh, dĩ nhiên cũng hợp lại thành một đội!
Trong thành chính này có ba đội, dường như chiếm độc quyền toàn bộ thành chính này, võ giả khác vốn không thể chống lại.
Mục tiêu mà mấy đội này thích nhất đương nhiên là những võ giả đã vượt qua đại sảnh Nhân Quả rồi.
Hễ là võ giả thông qua được đại sảnh Nhân Quả, thực lực quả thực rất mạnh, nhưng số lượng điểm mộng ảo bọn họ sở hữu cũng vượt xa võ giả bình thường.
Mà Minh Đạo lại là lãnh đạo của một trong số các đội đó.
Họ trông giữ cổng phía tây của thành chính, cũng không biết đã cướp đoạt được điểm mộng ảo của bao nhiêu võ giả rồi, trong số võ giả bị họ giết thậm chí còn có một Thiên Kiêu.
Thấy những người này cười lớn như vậy, Thương Ma cũng đột nhiên cười ha ha.
Giọng của võ giả Ma tộc vốn rất lớn, nên khi vừa phát ra liền giống như sấm, trong chốc lát đã át đi tiếng nói của bên Minh Đạo.
Minh Đạo nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Thương Ma hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì. Ta thấy các ngươi cười, ta cũng cười!” Thương Ma xua tay tiếp tục cười.
Câu trả lời này khiến La Chinh nở nụ cười khẩy. Thương Ma này cũng có chút tác dụng…
Minh Đạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang dán vào Huyễn Linh đứng phía sau La Chinh, nói: “Lát nữa ngươi để ta giết ba lần ở ngoài thành, nộp tất cả điểm mộng ảo ngươi đạt được cho ta.” Nói xong, y nhìn sát vào La Chinh: “Còn ngươi, không biết ngươi dám ra ngoài thành đấu một trận không?”
“Trong đám này hình như không có Thiên Kiêu?”
“Không chịu nổi một đòn, cơ bản đều là kẻ bất tài.”
“Minh Đạo… Đừng mong bọn họ rời khỏi thành. Mấy thằng nhãi này chắc chắn sẽ rụt cổ lại trốn trong thành thôi. Ta đã gặp mấy đám như thế này rồi.”
Lúc này võ giả phía sau Minh Đạo cũng không quên cười nhạo La Chinh.
Trong ánh mắt của Quý Nam và Kim Hải đã xuất hiện sát ý lạnh lẽo. Kim Hải đang định nói thì bị Huyễn Linh ngăn lại.
“Không làm phiền đến các ngươi, ta đối phó với hắn được rồi. Các ngươi đi đi. Minh Đạo là Thiên Kiêu của Yêu Dạ tộc ta, thực lực của hắn sâu không lường được, hơn nữa còn là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn.” Huyễn Linh nói nhẹ, liếm môi, sắc mặt rất không tự nhiên. Nàng không muốn mấy người La Chinh bị liên lụy.