Bách Luyện Thành Thần

Chương 1286





Những bột phấn nhỏ bé không ngừng chuyển động, rơi xuống rồi tập trung ở trên Na Di Lệnh!

“Thành công?”

Trái tim La Chinh đập mạnh…

Vốn dĩ sau khi chiến trường mộng ảo đóng lại, thứ gì đến từ đâu thì sẽ trở về chỗ cũ. Nhưng bây giờ hắn lại có thể mang Na Di Lệnh ra ngoài, làm sao không hưng phấn được?

Không lâu sau, một ấn ký có kích thước bằng con kiến xuất hiện trên góc của Na Di Lệnh!

Xem ra việc mang Na Di Lệnh ra ngoài không phải là vấn đề quá lớn!

Nhưng mang Na Di Lệnh ra ngoài rồi, sau đó bản thân có thể dịch chuyển không gian hay không thì có lẽ vẫn là một ẩn số.

Nếu không thể sử dụng thì La Chinh đã lãng phí một cơ hội cực tốt vào Na Di Lệnh.

Chuyện này cũng chẳng khác gì đánh bạc, nhưng La Chinh sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Dù sao sau khi thắng, dường như lợi ích của La Chinh rất rõ ràng rồi. Đối với hắn mà nói, cả vũ trụ này vốn chẳng có trở ngại gì!

“Ồ? Đây là cái gì?”

Cái cổ của Thương Ma thò ra từ đỉnh đầu La Chinh. Hắn dán mắt vào Na Di Lệnh nhỏ bé trong tay La Chinh hỏi.

“Vèo…” Ngay lập tức, La Chinh nhét Na Di Lệnh vào trong nhẫn tu di, thản nhiên trả lời: “Không có gì.”

Thương Ma trố mắt ra nhìn, không vui nói: “Gì mà thần bí thế…”

La Chinh không thèm để ý đến tên lỗ mãng này.

Trong mọi người, La Chinh không phải là người bối rối nhất.

Hiện giờ người bối rối nhất không ai khác là Quý Nam.

Trong cơ thể Quý Nam có một đoạn Kiến Mộc.

Kiến Mộc có thể xem là pháp bảo của nàng, với lại bản thân Kiến Mộc có thể xem là một sinh linh, đã hoàn toàn dung hòa thành một thể với nàng.

Nếu là lúc bình thường, có lẽ Quý Nam sẽ không do dự.

Nhưng lúc này, nàng đang ôm con mèo lửa trong lòng, vẻ mặt hơi mông lung.

Nàng muốn mang con mèo lửa này ra khỏi chiến trường mộng ảo!

Thực ra con mèo lửa này có thể được xem là sinh linh quy tắc cấp cao. Cho dù là trong Thần Hỏa giới thì cũng sẽ hiếm thấy, muốn bắt được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng Kiến Mộc của nàng là một đoạn thần mộc trong truyền thuyết, được xem là sản phẩm vượt trên Thiên Đạo. Bây giờ có một cơ hội sao chép, nên không thể nói trong lòng nàng không bối rối.

“Quý Nam, ngươi đang do dự cái gì?”

Sau khi thu lại Na Di Lệnh, La Chinh nhìn chằm chằm vào Quý Nam hỏi.

Quý Nam bĩu môi: “Ta đang nghĩ xem mang cái gì ra ngoài…”

“Ha ha, có gì đáng để suy nghĩ chứ? Đương nhiên Kiến Mộc của ngươi là lựa chọn tốt nhất rồi!” Kim Hải nói.

Mặc dù Quý Nam chỉ coi Kiến Mộc là một cái cần câu vừa ngắn vừa dài trong đại sảnh Nhân Quả, nhưng lực sinh mệnh khác thường ẩn giấu trong Kiến Mộc quá rõ ràng. Dựa vào Kiến Mộc, nên tất nhiên Quý Nam vẫn còn một vài năng lực cực lớn chưa phải tung ra.

Ngay cả La Chinh cũng thấy Quý Nam thực sự không có gì phải do dự.

“Nhưng, nhưng… Ta muốn mang con mèo nhỏ này đi” Quý Nam chớp mắt nói.

“Ngươi điên rồi!” Kim Hải nói.

Huyễn Linh ở nơi không xa thản nhiên nhìn nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười.

Quý Nam mang vật gì đi không liên quan đến các võ giả khác. Ra khỏi đại sảnh Nhân Quả, mọi người vẫn là đối thủ cạnh tranh, chẳng qua ở trong đại sảnh Nhân Quả này thì vẫn là một đội.

Con mèo lửa này có lẽ rất hiếm, nhưng tuyệt đối không phải là vật quý báu gì. Chi phí bỏ ra để đi Thần Hỏa giới thuần hóa một con mèo lửa nhỏ gần giống như thế này có lẽ cũng tương đương với một món thần khí nhất phẩm.

Căn bản không thể so sánh với đoạn Kiến Mộc của nàng.

Quý Nam vốn vẫn cực kỳ do dự.

Thế nhưng lúc này đột nhiên trên mặt nàng hiện lên vẻ kiên định, nàng bóp vỡ đốm sáng màu hồng trong tay.

Nàng không muốn mang thêm một thanh Kiến Mộc ra ngoài. Bột phấn trôi về phía con mèo lửa, cuối cùng để lại một ấn ký trên lông của nó.

Đám Kim Hải đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Giá trị của đốm sáng màu hồng này không cần nói cũng rõ. Quý Nam lại cố chấp lãng phí nó vào một con mèo.

Họ không thể nói được gì, chỉ cảm thấy đau lòng!

Trên mặt Quý Nam đầy vẻ tùy hứng, không hề cảm thấy tiếc nuối, ngược lại còn trêu đùa con mèo lửa trong lòng.

“Meo, meo…”

Con mèo lửa có lẽ cũng biết gì đó, nên kêu nhẹ làm nũng với Quý Nam.

Không lâu sau, mọi người đều dùng hết cơ hội một lần này của mình.

Lúc này trên bức tường của cung điện đồng thời xuất hiện sáu lối ra, chính là lối ra khỏi đại sảnh Nhân Quả.

“Sau khi ra khỏi đại sảnh Nhân Quả sẽ quay về thành chính ban đầu sao?” Kim Hải hỏi.

Quý Nam lắc đầu, liền đáp: “Chưa chắc. Lối ra của đại sảnh Nhân Quả cố định trong một thành chính nào đó của Đại Giới, cho nên cuối cùng tất cả võ giả tiến vào đại sảnh Nhân Quả đều sẽ tập trung ở trong thành chính đó.

“Nói như vậy, thành chính đó…” Kim Hải nhíu mày.

Quý Nam gật đầu: “Đây chính là chủ ý ban đầu của chiến trường mộng ảo. Võ giả có thể tiến vào đại sảnh Nhân Quả cơ bản đều là sự tồn tại hàng đầu trong Đại Giới. Nếu cố định lối ra ở một chỗ thì cạnh tranh sẽ càng khốc liệt!”

Kim Hải nhíu mày. Trong mắt mọi người cũng hiện lên ý chí chiến đấu.

Trong sáu người, cho dù Thương Ma có thực lực kém nhất thì cũng là bá chủ tuyệt đối trong thành chính của hắn.

Họ muốn khiêu chiến nhân vật được đánh giá ở cùng một đẳng cấp với họ.

“Vậy… chúng ta ra ngoài đi.” Huyễn Linh liền nói.

Đúng lúc này, đột nhiên Quý Nam nghiêng đầu cười nói với La Chinh: “La Chinh, ta có một yêu cầu! Không được ra tay với mấy người chúng ta!”

“Đây là một ý kiến hay, ta đồng ý!” Thương Ma lập tức hùa theo.

Khi phối hợp với nhau trong đại sảnh Nhân Quả, mọi người đã hoàn toàn bị La Chinh khuất phục. Không ngừng quan sát, nên họ đều tưởng tượng nếu như La Chinh là đối thủ của mình thì sẽ thế nào?

Giả thiết này rất tàn khốc. Họ đều phát hiện, dù thế nào đi nữa bản thân cũng không thắng được La Chinh.

Cho nên dù là Kim Hải hay Huyễn Linh, Quý Nam... bọn họ ít nhiều gì cũng kiêng kỵ La Chinh. Thế nên, trước khi rời khỏi cung điện, Quý Nam mới đột nhiên đưa ra yêu cầu này.

Nghe thấy đề nghị của họ, La Chinh mỉm cười rồi gật đầu.

Cho dù là người tự cao như Kim Hải cũng không nói lời nào. Trong mắt Kim Hải, rất ít người khiến hắn bội phục, mà võ giả trong cùng cảnh giới khiến hắn bội phục lại càng ít. Nhưng hắn không thể không phục La Chinh.

Sau đó mọi người đều bước một bước về phía sáu tia sáng!

Giữa một thành chính nằm ở trung tâm của Đại Giới này đột nhiên xuất hiện sáu tia sáng. Những tia sáng này dần dần tạo thành một cái cửa ánh sáng…

“Ra rồi, ra rồi! Lại có một đội vượt qua đại sảnh Nhân Quả!”

“Dường như đội này cũng bình thường, vẻn vẹn sáu người sống sót mà thôi.”

“Đội ngũ trung bình, có lẽ nhân vật có thực lực mạnh nhất trong đó cũng không phải Thiên Kiêu…”

Ở giữa thành chính có không ít võ giả đang xem.

Những võ này có thực lực bình thường. Họ vốn không đủ tư cách giành được thanh sắt, càng không có khả năng sở hữu năm triệu điểm mộng ảo. Bị bố trí ở trong thành chính này, xem như là họ vô cùng xui xẻo.

Dù sao chỗ này bị chọn là lối ra của đại sảnh Nhân Quả, nhân vật có thể tiến vào đại sảnh Nhân Quả cũng là nhân vật đứng đầu trong các thành chính lớn. Mà võ giả thông qua khảo hạch của đại sảnh Nhân Quả cực kỳ hiếm, nếu không là Thiên Kiêu thì cũng sẽ là sự tồn tại chỉ dưới Thiên Kiêu!

Do vậy các võ giả bình thường trong thành chính đã định trước chỉ có thể là bia đỡ đạn.

Trước đó, khi nhóm võ giả đầu tiên vượt qua đại sảnh Nhân Quả xuất hiện, bọn họ liền vây quanh thành chính này, tàn sát một trận. Võ giả có thực lực chạy thoát, sớm đã chạy không còn một mống. Những võ giả ở lại trong thành chính này cũng chấp nhận số phận của mình, dứt khoát ở trong thành chính xem kịch, không ra khỏi thành.

Vài võ giả không hứng thú với đám bia đỡ đạn này, nên sau khi rời khỏi đại sảnh Nhân Quả liền nhanh chóng di chuyển đến thành chính khác, hoặc là đi thăm dò bí cảnh khác.

Nhưng vẫn có không ít võ giả chọn ở lại. Nơi đây đã là lối ra của đại sảnh Nhân Quả, như vậy nhất định sẽ gặp cường giả khác.

Cuối cùng ai là cừu cống hiến điểm mộng ảo, ai là sói cướp đoạt điểm mộng ảo thì phải dựa vào bản lĩnh và thực lực.

Sau khi La Chinh bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng, ánh mắt thản nhiên quét một vòng liền hỏi: “Kim Hải, Quý Nam, các ngươi có dự định gì?”

Ánh mắt Kim Hải hơi lóe lên: “Ta vẫn còn một số thứ cần tiêu hóa nên muốn ở đây tìm một nơi yên tĩnh lĩnh ngộ.”

“Kiếp Quá Khứ Trang Nghiêm” được xem là một bản kinh phật, cũng là một loại công pháp. Nó không giống các thần võ khác, mà là kinh Phật thường thấy trong thánh vực Vạn Phật.

Nhưng không mấy ai thực sự lĩnh ngộ được nó hoàn toàn.

Điều này giống với Dịch Thần Nhất Kiếm, vô số người hao phí cả chục nghìn năm, thậm chí hàng chục nghìn năm trước tảng đá khổng lồ để lĩnh ngộ, nhưng thực sự lĩnh ngộ được cũng chỉ có một mình La Chinh mà thôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.