Bách Luyện Thành Thần

Chương 1279





Ầm ầm…

Ngọn lửa đó cháy ầm ầm trong đồng tử của La Chinh!

Nó không hề có cảm giác nóng cháy, thậm chí có thể nói đây vốn dĩ là lửa hư vô, là ngọn lửa thiêu đốt linh hồn!

Nhưng uy thế ẩn chứa trong ngọn lửa này lại lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi!

“Vù vù vù…”

Hành lang trước mặt La Chinh đột nhiên biến mất…

Thay thế vào đó là trời băng đất tuyết!

Lực quy tắc hệ Băng ẩn chứa trong những cơn gió lạnh tới mức khó mà đánh giá được!

“Linh hồn của ta bị cưỡng ép kéo vào trong trời băng đất tuyết?”

La Chinh tự mình dò xét hai tay, trên người hắn nổi lên một luồng ánh sáng óng ánh, quả nhiên là trạng thái linh hồn.

“Đinh, leng keng…”

Một tràng âm thanh thúy vang tới.

La Chinh liền nhìn thấy một chiếc chuông nhỏ trong không trung!

“Cái chuông này là gì…”

Sau khi cái chuông nhỏ này xuất hiện liền có một bóng người dần dần ngưng tụ trong lớp gió tuyết.

Là một cô gái choàng một cái đai xanh lam, vóc dáng yêu kiều!

Cô gái này để hai chân trần, bay nhảy trong nơi lạnh căm vô tận, hai mắt lặng lẽ quan sát La Chinh!

“Ha ha ha…”

Lúc trước, đứng giữa trời băng đất tuyết này thì vẫn ổn, linh hồn mạnh mẽ của La Chinh đủ để chống lại cái lạnh bình thường.

Nhưng bị cô gái này thản nhiên nhìn như thế, La Chinh lại giống như rơi vào hầm băng vạn năm. Linh hồn của La Chinh giống như bị niêm phong lại, bề mặt đều xuất hiện một tầng băng mỏng, lúc này hắn gần như không thể suy nghĩ.

“Lực quy tắc hệ Băng mạnh thật, nhưng đây chỉ là cảm ngộ của linh hồn phóng ra, thế nên cũng chỉ là giả!”

Ánh mắt La Chinh đột nhiên lóe lên, ánh xanh ở bề mặt linh hồn càng đậm hơn!

“Rắc rắc…”

Lớp băng bám trên bề mặt cơ thể La Chinh đột nhiên nứt ra mấy vết, sau đó lập tức có một chuỗi âm thanh vang tới, những mảnh vỡ cũng bắt đầu rơi đầy mặt đất!

Cô gái lơ lửng giữa không trung nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng nổi lên ý cười…

Nàng cầm cái chuông trong tay khẽ lắc, trong không trung liền có một lượng lớn hoa tuyết bay tới!

“Còn nữa?”

Ánh mắt La Chinh đột nhiên lạnh hẳn đi, thân hình lóe lên, nhẹ nhàng lao về phía cô gái kia!

Gió lạnh thổi vù vù bên tai, lần này La Chinh vội vàng lao tới thì nhìn thấy cô gái kia chỉ khẽ nghiêng người, sau đó giống như một bông hoa tuyết bay trong không trung, đồng thời đẩy bay thân hình về phía sau!

La Chinh tiến lên bao nhiêu thì nàng ta lùi bấy nhiêu.

Hai người truy đuổi trong không gian vô hạn, nhưng lại không thể kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.

“Thân pháp này… Quen quá…”

Lông mày La Chinh đột nhiên nhíu lại, nhưng trong đồng tử lại phóng ra tia sáng!

Bát Khúc Phi Yên?

Cũng chỉ có thân pháp quỷ dị này mới có thể khiến bản thân nhẹ như không, từ đầu đến cuối đều duy trì một khoảng cách với hắn.

Chỉ có điều, từ khi La Chinh tu luyện Bát Khúc Phi Yên đến nay, hắn chỉ có thể cách đối phương một khoảng cách ngoài ba thước. Nếu ai có thủ đoạn cực mạnh thì cũng có thể vượt qua được khoảng cách ba thước này! Ví dụ như Cơ Lạc Tuyết đã từng phá được Bát Khúc Phi Yên của hắn!

Nghĩ đến đây, bề mặt linh hồn của La Chinh tràn ra từng tầng sương mù trắng, hắn cũng thi triển Bát Khúc Phi Yên!

“Vù…”

Sau khi La Chinh thi triển Bát Khúc Phi Yên, lúc này cả người hắn cũng nhẹ như không…

Nghiêm túc mà nói thì Bát Khúc Phi Yên không phải là bộ môn thuộc thân pháp, mà giống như một phương pháp luyện thể, chỉ là nó hoàn toàn tương phản với phương pháp luyện thể thông thường mà thôi.

Khiến bản thân nhẹ như không, giống như khói bay lác đác. Nếu như có gió thổi qua thì đám khói này cũng sẽ bay theo gió!

Vì vậy Bát Khúc Phi Yên là dựa vào ngoại lực, chứ không phải sức mạnh của bản thân.

Lúc này La Chinh thi triển Bát Khúc Phi Yên, tốc độ của bản thân hắn không hề nhanh, nhưng tốc độ của cô gái kia cũng đã chậm lại. Nàng ta vốn bị “đẩy” vào thế tấn công của La Chinh, mà giờ La Chinh đã bay chầm chậm nên lực đẩy sinh ra cực kỳ nhỏ. Thế nên, cô gái này không thể nào mượn lực để bay, khoảng cách giữa hai người liền nhanh chóng thu nhỏ lại!

Cô gái đó nhìn thấy La Chinh chầm chậm bay tới thì trên mặt lóe lên vẻ nghi hoặc.

“Ngươi… Ngươi cũng hiểu thân pháp Phiêu Tự?”

Từ lúc cô gái này xuất hiện, nàng chưa từng nói một câu nào, đây là lần đầu tiên nàng hỏi La Chinh.

“Thân pháp Phiêu Tự? Không phải!”

Sau khi rút ngắn khoảng cách, La Chinh liền giơ tay tìm cái chuông!

Cô gái nhẹ nhàng lắc eo một cái, chiếc chuông đó lại reo leng keng. Sau khi tránh thoát sự tìm kiếm của La Chinh, hoa tuyết giữa đất trời đột nhiên to lớn hơn, mỗi bông hoa tuyết đều to khoảng bằng cái chậu rửa mặt. Các bông hoa tuyết khổng lồ này ngưng kết lại với nhau, hình thành một cơn mưa đá khổng lồ, nhanh chóng rơi xuống. Cả không gian lập tức được bao phủ bởi tiếng lốp bốp giòn vang.

La Chinh và cô gái đó đều sử dụng Bát Khúc Phi Yên, nên ngược lại có thể dễ dàng tránh khỏi màn mưa đá này. Nhưng cũng vì mưa đá rơi xuống làm nhiễu loạn, chung quy vẫn khiến La Chinh khó có thể lại gần cô gái này.

“Kỳ lạ, rõ ràng ngươi dùng thân pháp Phiêu Tự. Thân pháp của ngươi học được ở đâu?” Cô gái đó hỏi.

La Chinh khẽ cười: “Vậy nói cho ta biết, ngươi là ai?”

Cô gái nghe thấy thế liền thản nhiên trả lời: “Nơi này là hành lang Đế Giả…”

“Vậy ngươi là Đế Giả?” Lông mày La Chinh khẽ dựng lên.

“Không.” Cô gái đó lắc đầu, “Ta là một ấn ký của thần để lại.”

“Thần?”

Nghe thấy cô gái đó trả lời, sắc mặt La Chinh bỗng thay đổi.

Nhìn thấy sắc mặt La Chinh thay đổi, cô gái đó thản nhiên nói: “Đây chính là thử thách của các ngươi. Mặc dù ta chỉ là một luồng ấn ký, nhưng vẫn có thể kiểm tra linh hồn của ngươi…”

Dứt lời, hai tay cô gái nhẹ nhàng ra chiêu, từng dòng sông băng trên bầu trời đổ về phía La Chinh!

Dòng sông băng này rộng khoảng mười trượng, nhiệt độ của nơi này cực thấp, nên khi con sông băng đó đổ xuống liền ngưng kết thành một cột băng khổng lồ trong không trung, lao thẳng về phía La Chinh!

“Lấy ấn ký của thần để kiểm tra linh hồn của ta…”

Trên mặt La Chinh cũng lóe lên vẻ thận trọng. Đối diện với một con sông băng đổ thẳng xuống đầu, La Chinh đột nhiên vung quyền!

“Rắc…”

Khi nắm đấm của La Chinh đập vào sông băng này, phần đáy của sông băng xuất hiện một vết nứt. Trong nháy mắt vết nứt này khuếch tán ra, dòng sông băng liền biến thành vô số khối băng vỡ vụn, ầm ầm đổ xuống.

“Ầm…”



Thân hình của La Chinh đột nhiên lóe lên một cái, dòng sông băng thứ hai lại lần nữa đổ xuống!

“Bùm!”

Cứ mỗi quyền đánh ra là dòng sông băng đó lại vỡ…

Cô gái kia nhẹ nhàng bay trong không trung, lắc chuông trong tay, sắc mặt trầm tĩnh.

Không gian này vốn là ký ức của Thiên Đạo, nhưng dù cô gái này đã vượt qua Thiên Đạo, trở thành thần, nhưng khi nàng thoát khỏi Thiên Đạo thì ký ức này cũng không thể xóa nhòa.

“Trước đây đã có một nghìn bốn trăm võ giả thông qua từ chỗ của ta… nhưng không một ai phù hợp với thần đạo của ta cả!”

Cô gái đó chỉ mười ngón tay lên, trên bầu trời liền sáng lên những ánh sáng óng ánh màu xanh ngọc bích…

“Vèo vèo vèo…”

Lại là mười mấy dòng sông băng nữa đổ xuống!

La Chinh vừa tránh né, vừa đánh vỡ từng dòng sông băng…

“Thần đạo của ngươi? Là thần đạo gì?” La Chinh bớt thời gian hỏi.

Ánh mắt của cô gái khẽ sáng lên: “Ta lấy hàn băng làm nhan sắc, giam mình trong sông băng này mười vạn năm, cuối cùng lĩnh ngộ được thần đạo Tuyết Ấn và có được thần cách Huyền Băng, danh xưng là Vũ Hàn...”

Đối với một võ giả bình thường, chiến trường mộng ảo là một cơ hội tu luyện tuyệt vời.

Vô số võ giả đã được lột xác trong qua những trận đấu sinh tử ở đây. Sau khi rút khỏi chiến trường mộng ảo, thực lực bọn họ đều sẽ gia tăng.

Nhưng đối với những thiên tài nòng cốt và các Thiên Kiêu thì lại chẳng là gì cả. Chuyện gì có thể làm được trong chiến trường mộng ảo thì không gian mộng ảo cũng có thể.

Nhưng thứ mà bọn họ có được trong chiến trường mộng ảo lại quan trọng hơn nhiều so với đám võ giả bình thường, ví dụ như hành lang Đế Giả này!

Thần đạo dĩ nhiên là con đường trở thành thần!

Trong vũ trụ, rất ít người vượt qua được Thiên Đạo trở thành thần, những gia tộc và thế lực vượt qua được tiêu chuẩn của thần đạo cũng vô cùng hiếm có, trong cả vũ trụ này không quá con số mười. Mà võ giả thực sự có tư cách tu luyện thần đạo thì lại càng hiếm thấy.

Những người này được xưng là Đạo Tử.

Đó là sự tồn tại vượt qua Thiên Kiêu. Cho dù tập hợp tất cả các gia tộc, tất cả các thế lực trong vũ trụ thì e là cũng chỉ có được rải rác mấy người.

Cho dù là bản thân một số Thiên Tôn cũng không đủ tư cách, nên đương nhiên truyền nhân của bọn họ càng không có khả năng.

Lúc trước La Chinh từng gặp Cơ Lạc Tuyết, nàng là Thiên Kiêu của Cơ gia, cũng là ứng viên có khả năng trở thành Đạo Tử nhất trong Cơ gia! Mà cơ gia thì có thần đạo Ngũ Hành!

Nhưng tiêu chí quan trọng nhất để trở thành Đạo Tử là phải khiến hoa sen đại thừa nở!

Có một số võ giả vừa bước vào Thần Hải Cảnh đã khiến hoa sen tiểu thừa bảy cánh nở, thậm chí là chín cánh, nhưng cả đời cũng không khiến hoa sen đại thừa nở được.

Cũng có một số võ giả khi ở Thần Cực Cảnh, Thần Biến Cảnh đã làm hoa sen đại thừa nở, nhưng cũng có khi phải đến lúc bước vào Giới Chủ hoặc thậm chí là nhận số trời thì mới mở hết được.

Tình huống này trong vũ trụ được gọi là sinh linh bị Thiên Đạo giới hạn, đa số Thiên Tôn đều như vậy. Kiếp này, bọn họ không có hy vọng bước được vào thần đạo.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.