Bách Luyện Thành Thần

Chương 1278





Luồng sấm chớp nhỏ bé này giống như một luồng sấm chớp mùa xuân giáng xuống khiến tòa đại sảnh Nhân Quả bắt đầu được dựng lại.

Trên tất cả những cột đá đều bắt đầu hiện ra lượng lớn những phiến đá vỡ, những phiến đá này giống như có ký ức về vị trí của nhau, nên đang không ngừng ghép lại với nhau…

Nóc nhà, cột nhà, mái cong, vách tường, cửa lớn, nền nhà…

Giống như có một người khổng lồ vô hình đang nhanh chóng xây nên một tòa đại điện, không lâu sau một tòa cung điện khí thế lộng lẫy hiện ra trước mặt mọi người. Mà bên cạnh chỗ của mọi người thì là một đại sảnh hình tròn, trong đại sảnh này lại được thiết kế ra sáu cái hành lang!

“Sáu lối đi?”

“Nói cách khác... sáu người chúng ta phải tách ra?”

“Chẳng phải đại sảnh Nhân Quả này cần phải phối hợp hay sao?”

Trên mặt mọi người đều là vẻ nghi hoặc, không hiểu đại sảnh Nhân Quả này sắp xếp như vậy là có ý gì.

Nhưng theo kinh nghiệm trong các đại sảnh Nhân Quả từng qua lúc trước, muốn thông qua đại sảnh thì chỉ có thể thuận theo quy tắc trong đó. Nếu đại sảnh Nhân Quả này thực sự muốn tách mọi người ra thì bọn họ cũng không có lựa chọn.

“Đùng…”

Ngay lúc này, trên mỗi cánh cửa của hành lang bắt đầu lập lòe tia sấm chớp màu xanh.

Những tia chớp này bắt đầu hội tụ thành từng chữ, đó chính là tên của họ!

Quý Nam, Kim Hải, Huyễn Linh, Thương Ma, Ám Tư và La Chinh.

“La Chinh?”

Mọi người nhìn thấy cái tên này thì đều hơi ngẩn người.

Sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía La Chinh...

Trong sáu người bọn họ chỉ có một La Thiên Hành là họ La, mà trên hành lang cũng chỉ có La Thiên Hành là người không có tên.

“Ta đã nói từ trước rồi mà, La Thiên Hành chắc chắn là tên giả.” ánh mắt Quý Nam khẽ sáng lên, mang theo nụ cười mỉm nhìn về phía La Chinh: “Chẳng qua ta không biết La Thiên Hành lại là La Chinh danh tiếng vang dội!”

Trong đám võ giả trẻ tuổi, La Chinh sớm đã là sự tồn tại trong truyền thuyết.

Chưa bàn đến thực lực bản thân hắn, chỉ riêng những sự tích lạ về hắn được truyền khắp nơi trong vũ trụ này bọn họ đã thuộc nằm lòng rồi.

Cho dù là võ giả có kiến thức nông cạn thế nào đi nữa thì cũng không thể không biết đến La Chinh!

Dù gì trong vũ trụ này có một người như thế, cứ cách một thời gian lại nghe thấy bên tai vang lên âm thanh hắn kể chuyện, dù ngươi muốn hay không thì cũng phải nghe. Huống hồ, câu chuyện này cũng không “khó nghe”. Nếu không cẩn thận có khi lại nghe đến mức mê mẩn, rồi có khi còn phải đợi tới mấy tháng sau mới có thể nghe được cái kết, bởi vì con hàng kia nói hồi tiếp theo mới giải thích rõ ràng...

Sau khi giết chết bốn vị Thiên Tôn, trong thời gian sáu năm này La Chinh cứ như vậy mà sống qua ngày. Hàng triệu triệu tỉ sinh linh trong vũ trụ cũng sống trong “tiếng tăm” của hắn.

Đám người Quý Nam, Kim Hải, Huyễn Linh cũng không ngoại lệ!

“Ngươi, thực sự là La Chinh?” Kim Hải nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.

La Chinh bất đắc dĩ cười cười, thân phận này cũng không thể che giấu được nữa. Ai mà biết được đại sảnh Nhân Quả lại có thể trực tiếp viết ra tên của hắn cơ chứ? La Chinh chỉ có thể gật đầu: “Đúng, ta chính là La Chinh.”

“Ha ha ha…” Kim Hải cười ha ha, sau đó liền đấm một đấm lên đầu vai của La Chinh, vừa cười vừa tức giận nói: “Mấy năm này ta bị ngươi hại chết rồi!”

La Chinh tò mò: “Sao ta lại hại ngươi?”

Dĩ nhiên La Chinh không biết, Kim Hải bế quan tu hành trong chùa miếu, cảm ngộ cái tâm đạo Phật, vốn dĩ đặt việc tâm tĩnh lặng lên làm đầu, quan trọng nhất chính là lục căn thanh tịnh.

Mặc dù hắn không phải là đệ tử Phật môn chính thống, nhưng cũng theo phái tu hành.

Bình thường, thi thoảng đám Thiên Tôn dùng Thét Lệnh để hét một hai câu thì cũng thôi, bởi dù gì Thét Lệnh cũng là thứ người ta phải quý trọng. Nếu không phải chuyện gì quá gấp gáp thì Thiên Tôn thường chỉ cần một hai câu là xong, rất lâu sau mới thêm câu nữa.

Hơn nữa với định lực của Kim Hải, hắn vẫn có thể tự động lọc bỏ những câu nói tầm thường vang lên bên tai.

Nhưng giọng nói của La Chinh cứ liên tục không ngừng, hơn nữa đó còn chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì, hắn chỉ kể chuyện mà thôi!

Mấy câu chuyện huyền bí khoa trương kia luôn có thể hấp dẫn người khác.

Cứ mỗi khi ngừng bế quan tu luyện, Kim Hải lại nghe thấy câu chuyện đó quanh quẩn bên tai, từng chút, từng chút một. Tư duy trong đầu hắn không nhịn được mà đi theo mạch suy nghĩ của La Chinh…

Cảm ngộ tâm đạo Phật, điều quan trọng nhất là lục căn thanh tịnh, không được có một chút phân tâm nào!

Có La Chinh ở bên cạnh kể chuyện sinh động như thật thế nên Kim Hải làm gì còn có thể thanh tịnh được nữa. May mà không tẩu hỏa nhập ma, nhưng việc tu luyện của hắn lại bị trì hoãn.

Đợi Kim Hải nói xong, Thương Ma cũng liên tục gật đầu: “Ta cũng từng như thế! Ta…”

Trên mặt Huyễn Linh mang theo nụ cười nhẹ, nhưng lại không nói gì. Còn về nàng có bế quan tu luyện, bị La Chinh ảnh hưởng hay không thì không biết.

Sinh linh trong vũ trụ nhiều như vậy, rốt cuộc khi La Chinh kể chuyện có bao nhiêu võ giả đang bế quan tu luyện, thậm chí là đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, thế nên chắc chắn Thét Lệnh đã gây ảnh hưởng không nhỏ tới bọn họ. Có lẽ vì vậy mà người rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma cũng không ít.

Hiện giờ mọi người mới hiểu ra vì sao cái tên La Thiên Hành chẳng có tiếng tăm gì này lại có thực lực như vậy!

Quý Nam thì vẫn luôn mang theo ý cười, nàng lại lần nữa nhớ đến Cơ Lạc Tuyết.

Nàng cho rằng Cơ Lạc Tuyết là sự tồn tại mà không ai có thể chiến thắng được. Nhưng lần này Cơ Lạc Tuyết mới sử dụng một phần thực lực, lại thua ngay trong tay La Chinh. Không biết lần sau liệu Cơ Lạc Tuyết có còn cơ hội để giao đấu với La Chinh nữa hay không?

Nếu giao đấu thì rốt cuộc Cơ Lạc Tuyết lợi hại hay La Chinh sẽ mạnh hơn một bậc?

Lúc trước, nàng cho rằng có lẽ La Chinh có thể chiến một trận với Cơ Lạc Tuyết, nhưng cuối cùng hắn vẫn sẽ thất bại.

Nhưng bây giờ Quý Nam liền hiểu ra, La Chinh nhất định sẽ trở thành một trong những đối thủ mạnh nhất mà Cơ Lạc Tuyết phải đối mặt. Tên này không chỉ giấu tên của mình, mà suốt cả chặng đường vẫn đang ẩn giấu thực lực của bản thân!

Mọi người đều vô cùng hứng thú với La Chinh, hết hỏi hắn chuyện về Thét Lệnh thì lại dò hỏi về Tiên Phủ…

La Chinh trả lời qua loa một lúc. Những câu hỏi có thể trả lời, hắn sẽ không giấu giếm, câu hỏi không thể trả lời, hắn sẽ bỏ qua.

“Ta cảm thấy… Mọi người nên tập trung chú ý trở lại đây đi!” Nói xong, hắn bèn chỉ về sáu hành lang phía trước nói.

La Chinh không lường trước được lòng tò mò của đám người này lại nghiêm trọng đến vậy, bọn họ cứ hỏi hết câu này đến câu khác. Ngoài Huyễn Linh ra, những người khác đều hỏi không ngừng nghỉ.



Nếu bọn họ cứ tiếp tục như vậy thì e là mấy ngày mấy đêm nữa cũng không nói xong được!

Thế nên, hắn không thể không đổi chủ đề, chuyển chủ đề về quỹ đạo cũ, trở lại đại sảnh Nhân Quả này!

Quý Nam lè lưỡi, khẽ cười nói: “Được rồi, ta chỉ hơi lắm chuyện chút thôi. Mặc dù biết ngươi cũng đã vào chiến trường mộng ảo, nhưng làm sao có thể nghĩ tới lại được gặp ngươi ở đây!”

La Chinh thản nhiên gật đầu: “Chỉ là, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là đại sảnh Nhân Quả, chứ không phải ta đâu… Ở đây có sáu lối đi, mọi người chỉ có thể dựa vào lối đi có ghi tên mình để vào. Ta cũng thử xem.”

Nói xong, La Chinh liền đi thẳng về hành lang bên cạnh phía cửa, mà trên lối đi này thì ghi tên của Quý Nam. Nói cách khác, lối đi này là hành lang của Quý Nam.

Khi La Chinh đi vào trong hành lang đó, liền có một luồng sức mạnh không thể chống cự ngăn cản La Chinh.

La Chinh cũng không hề cố gắng xông vào. Nơi này là đại sảnh Nhân Quả, nếu nó đã không cho La Chinh vào trong, vậy thì hắn căn bản không thể cưỡng ép xông vào được…

Mọi người cũng biết, có lẽ con đường tiếp sau đây sẽ phải tự mình bước đi. Sau khi chuẩn bị một lúc, mọi người đều tự đi vào hành lang thuộc về mình.

Trong đó, người buồn bực nhất có lẽ là Thương Ma.

Cả chặng đường gã đều không làm được gì cả, có thể nói là gã chỉ theo chân mọi người lăn lộn tới đây.

Hiện giờ một con đường đã chia ra làm sáu, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Nhưng lúc này trong mắt gã lại không hề có tự tin, gã chỉ có thể rầu rĩ chui vào con đường thuộc về mình.

Sau khi La Chinh nhìn về phía hành lang đó một cái thì cũng bước thẳng một bước vào trong.

Hành lang này vô cùng rộng lớn, có một chiếc ngựa xe thì cũng có thể chạy băng băng trong hành lang này.

Đi trên thảm trải mềm mại ngược lại khiến La Chinh có ảo giác rằng tòa đại sảnh Nhân Quả thứ năm này hình như không hề khó.

Nhưng sau khi hắn đi được khoảng mười mấy trượng thì đột nhiên dừng bước.

Trên bức tường trước mặt La Chinh có gắn một bó đuốc, ngọn lửa trên bó đuốc đó cháy hừng hực như có tác dụng soi sáng cả hành lang.

Nhưng La Chinh lại cảm nhận được điểm quỷ dị trong ngọn lửa cháy hừng hực này.

“Trong ngọn lửa này hình như có một linh hồn mạnh mẽ!” La Chinh nhìn chằm chằm vào ngọn đuốc đó, thì thào nói.

Trong mắt La Chinh, có thể dùng linh hồn để tạo cảm giác áp lực thì sức mạnh của linh hồn này đã vượt xa tưởng tượng của hắn!

“Đây là thử thách sao?”

La Chinh không hề để ý đến ngọn lửa này, hắn định trực tiếp đi qua từ bên cạnh.

Nhưng ngay khi bước chân hắn vừa bước qua ngọn đuốc đó thì trên ngọn đuốc đột nhiên phát ra một luồng uy áp quỷ dị, nhốt La Chinh vào bên trong.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.