Khi tảng đá lớn hình vuông này đè xuống, vẻ mặt La Chinh vẫn rất bình tĩnh. Chỉ trong chớp mắt, quanh người hắn bốc lên một luồng khói trắng.
“Bát Khúc Phi Yên!”
Lúc này, cơ thể La Chinh trở nên nhẹ tênh.
Mặc dù tốc độ lật của tảng đá này rất nhanh, nhưng dù gì thì thể tích của nó cũng quá lớn.
Mà Bát Khúc Phi Yên của La Chinh lại vô cùng đặc biệt, nó là một loại thân pháp múa trên mũi đao.
Tốc độ của đối phương càng nhanh, uy lực càng mạnh thì cơ thể hắn càng dễ chuyển động.
Đến tận bây giờ, chỉ có mũi nhọn của vầng trăng lưỡi liềm dưới chân Cơ Lạc Tuyết mới vượt qua được giới hạn ba tấc của Bát Khúc Phi Yên.
La Chinh hoàn toàn tự tin rằng mình có thể tránh thoát khỏi tảng đá lớn trước mặt.
“Vèo…”
Tảng đá lớn kia đổ ập xuống đầu La Chinh ngay trước mắt mọi người.
Nhưng đúng lúc này, cơ thể hắn lại bỗng dịch chuyển theo một cách rất khó hiểu, tựa như một phiến lá bị gió cuốn lấy rồi “gạt” ra vậy!
“Đây là thân pháp gì?”
Có người ngạc nhiên thốt lên.
Sau khi thoát hiểm, cơ thể La Chinh mới từ từ hạ xuống. Hắn không rảnh để trả lời câu hỏi này vì bên cạnh lại có hai tảng đá vuông đang ập xuống tiếp.
Đến khi mọi người lao vọt từ phía cuối đại sảnh tới thì lại tiếp tục ứng phó với những tảng đá to lớn đang lật này lần thứ hai.
“Đa tạ ơn cứu mạng của vị bằng hữu này.” Vị võ giả được La Chinh cứu cũng tìm cơ hội cảm ơn La Chinh.
La Chinh khẽ mỉm cười nói: “Mọi người đều cùng nhau xông qua đại sảnh Nhân Quả, lúc cần thì phải phân công phối hợp, giúp ngươi cũng là giúp bản thân ta.”
Câu nói này của hắn khiến lòng cảnh giác của mười người ở đây dần vơi đi không ít.
Một vài võ giả vốn còn có tư lợi trong lòng, nghĩ rằng sau khi những người khác bị đá lớn nghiền ép thì điểm sáng ảo mộng rơi ra sẽ là vật vô chủ, bọn họ sẽ có cơ hội kiếm chác. Nhưng giờ xem ra muốn đi được xa hơn trong đây thì điều quan trọng nhất vẫn là phải phối hợp với nhau mới được.
“Nhưng có hàng rào ánh sáng trắng ngăn cản, không biết làm sao mới vượt qua được đây!” Có người ủ rũ nói.
“Mọi người cẩn thận một chút, chắc chắn chỗ này còn giấu cơ quan nào đó”. Mọi người vừa lui về phía sau vừa bàn luận xem làm sao để đi qua chỗ này.
Đúng lúc này, vị võ giả Nhân tộc dáng vẻ thấp bé đến từ thánh vực Vạn Phật kia bỗng lên tiếng: “Có lẽ cơ quan nằm ở ngay trên tảng đá này cũng nên…”
Vừa dứt lời, hắn xoay người tránh thoát tảng đá đang ép xuống trước mặt, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay, đó là thần khí chí tôn: đao Phật Viết.
“Vèo.”
Cơ thể của hắn thoắt ẩn thoắt hiện quanh tảng đá. Mặc dù trong đại sảnh không thể bay, nhưng tốc độ của hắn cũng nhanh gấp mấy lần bình thường.
Đao Phật Viết trong tay hắn khẽ cắt lên tảng đá lớn này.
“Xoẹt!”
Khi thanh đao Phật Viết vừa cắt qua tảng đá, một âm thanh giòn giã chợt vang lên. Bên ngoài tảng đá bỗng xuất hiện một chữ “Vạn”*.
* Vạn - 卍: ký hiệu trong Phật giáo.
“Rầm! Rầm!”
Khi tảng đá lớn này tiếp tục ập xuống, cơ thể của võ giả thấp bé chợt lóe lên, đao Phật Viết lại xuất hiện rồi để lại bên ngoài tảng đá lớn một chữ “Vạn” nữa.
Sau mấy lần như thế, trên mỗi bề mặt của tảng đá đều có một chữ “Vạn”.
Sau đó, võ giả thấp bé kia bỗng lùi ra sau, cầm đao Phật Viết trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào tảng đá lớn đó, miệng bắt đầu niệm: “Một lời phá mười phương, lời răn hủy diệt!”
“Vù vù…”
Những chữ “Vạn” bên ngoài tảng đá hình vuông này bắt đầu cùng chuyển động với tốc độ vô cùng nhanh.
“Ầm!”
Một luồng sức mạnh to lớn bỗng nổ tung ra phía bên ngoài tảng đá, dường như bên trong từng đợt Phật quang đó có vô số kiếm ảnh sắc bén đang bắn về phía ngoài của tảng đá hình vuông này.
“Thật lợi hại!” Ánh mắt La Chinh cũng vô cùng chuyên chú. Thanh đao Phật Viết này cũng là một món thần khí chí tôn, nhưng nó không giống cuốc Hắc Tinh, nó là pháp bảo thuộc loại công kích, có được uy lực như thế cũng không có gì là lạ.
Nhưng trong các thần khí chí tôn cũng có chứa luật nhân quả, không biết đao Phật Viết này có thể phá vỡ tảng đá kia không?
Mọi người vừa tránh tảng đá, vừa quan sát tình hình.
Rầm! Rầm!
Thế nhưng mấy tảng đá kia lại từ từ ngừng lật!
“Thành công rồi?”
La Chinh khẽ híp mắt, đến khi ánh sáng kia tắt hết thì thấy tảng đá lớn đó vẫn không sứt mẻ chút nào, đồng thời mặt ngoài lại xuất hiện hình mặt quỷ nhỏ một lần nữa.
Mọi người nhìn thấy hình mặt quỷ kia thì cũng chợt ngẩn người.
Bỗng nhiên, bọn họ thấy khuôn mặt quỷ kia thay đổi biểu cảm, từ nụ cười kỳ quái bất chợt biến thành một khuôn mặt khóc.
Thấy cảnh đó, đáy lòng mọi người bắt đầu căng thẳng hơn.
“Mọi người cẩn thận!” Quý Nam lập tức nhắc nhở.
Mặc dù không biết sẽ gặp phải rủi ro nào, nhưng nhìn thấy biến hóa thế này, mọi người đều biết là không ổn!
Cùng lúc đó, bề ngoài của tất cả những tảng đá hình vuông trong đại sảnh đều hiện lên một mặt quỷ đang khóc.
“Đừng đứng thành một hàng với những tảng đá này.” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, cơ thể cũng lập tức di chuyển sang bên cạnh một bước!
Ngay khi La Chinh vừa mới dịch sang chỗ khác, tất cả các tảng đá đều phát ra một cột ánh sáng vuông từ khắp bốn phía trái, phải, trước, sau.
“Vù vù…”
Những cột sáng hình vuông này cao ba trượng, rộng ba trượng, vừa khéo che phủ hết một ô vuông trên mặt đất, kéo dài từ đầu này tới đầu kia của đại sảnh.
Các tảng đá lớn đều đồng thời phát ra cột sáng vuông, đan xen vào nhau, chỉ để lại rất ít không gian cho các võ giả tránh né.
La Chinh đứng ở giữa ô vuông, lúc này, phía trước phía sau hắn đều là những cột sáng vuông đan cài vào nhau, hắn chỉ có thể di chuyển sang trái hoặc sang phải, không thể tiến lên phía trước.
“E rằng chỉ cần dính vào những cột sáng vuông này thì sẽ chết. Dù ta đã cảnh báo, nhưng không biết có vị võ giả nào phải bỏ mạng không?” Hiện giờ La Chinh cũng không dám di chuyển lung tung nữa, mà ban nãy hắn cũng đã lập tức cảnh báo cho mọi người rồi.
Chỉ cần đối diện với bốn mặt trái phải trước sau của tảng đá hình vuông này thì bị cột sáng của nó chiếu vào.
Ánh sáng này không ngừng chiếu ra, kéo dài mười mấy nhịp thở rồi mới từ từ mờ đi, tắt hẳn.
Sau khi cột sáng tắt, mọi người liền nhìn thấy hai đám điểm mộng ảo trôi lơ lửng giữa không trung…
“Hai người chết.” Hàng mày của La Chinh khẽ nhíu lại.
Chỗ hai người đó đứng có tám tảng đá lớn hình vuông xếp thành một hàng, đó là đường cùng, không có chỗ nào để né tránh.
Mọi người nhìn thấy hai đám điểm mộng ảo đó thì đáy lòng bất chợt chùng xuống. Mới chỉ một lượt thôi mà đã có hai người chết, đã vậy bọn họ còn chưa tìm ra được cách phá giải nữa.
Số lượng điểm sáng mộng ảo trong hai đám kia không ít, mọi người xem xét thấy mỗi một đám đốm sáng đều có khoảng hơn ba triệu điểm mộng ảo, nhưng hiện giờ bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng nào để hấp thu chúng cả!
“Rầm! Rầm!”
Chỉ một lát sau, những tảng đá này lại chuyển động lần nữa. Lúc này, chúng không đuổi theo mọi người mà xếp lại thành một hàng.
Nếu thực sự để những tảng đá này xếp thành một hàng rồi chiếu ra cột sáng vuông kia thì toàn bộ đại sảnh ảo mộng đều chẳng có một kẽ hở nào nữa. Khi đó, tất cả mọi người đều chết chắc!
“Chỗ kia thiếu một tảng đá kìa!”
“Vèo.”
La Chinh vừa hét vừa vọt người sang ngang, đồng thời lại gào to lên: “Ở đây! Tất cả mọi người qua đây!”
Tình hình chuyển biến quá nhanh, nên mọi người chẳng kịp suy nghĩ gì. Thấy La Chinh gọi, Quý Nam và sáu vị võ giả may mắn còn sống sót đều lao về phía hắn cùng lúc.
Sau khi võ giả cuối cùng nhảy vào ô vuông mà La Chinh đang đứng, một hàng tảng đá hình vuông kia đều đồng loạt phát ra các cột sáng vuông!
Những tảng đá đó liên kết lại với nhau nên hai bên trái phải của nó không thể phát ra ánh sáng, còn những cột sáng đằng trước và sau thì đã chiếu kín cả đại sảnh, không sót một kẽ hở nào.
Thế nhưng chỉ có bốn mươi ba tảng đá lớn liên kết với nhau tạo thành hàng, mà trong đại sảnh hình vuông này lại có thể chứa được bốn mươi bốn tảng đá. Thiếu một tảng đá cũng đồng nghĩa với việc nó vẫn còn chừa một đường sống cho mọi người.
Những sảnh Nhân Quả này đều có phương pháp để phá giải, dĩ nhiên nó sẽ không lấp kín đường sống đó. Nếu lấp kín rồi thì mới thật sự là chẳng ai có thể qua nổi.
“Vù vù vù…”
Mọi người và La Chinh cùng nhau chen chúc ở một chỗ, nhìn những cột sáng giăng đầy hai bên, mặt mày tái nhợt.
Ngoại trừ chỗ này ra thì bất cứ nơi nào trong đại sảnh này cũng đều là đường cùng.
Né được cột sáng kia, mọi người mới có thời gian tạm nghỉ một lát.
“Khi nãy không nên công kích tảng đá.” Có người bắt đầu chỉ trích võ giả thấp bé của thánh vực Vạn Phật.
Võ giả thấp bé kia không nói câu nào, bỗng dưng La Chinh lại mở miệng nói: “Không… Nếu muốn đi qua đại sảnh này, có lẽ bắt buộc phải làm vậy! Là nhờ đòn công kích của hắn mới khiến cho những cạm bẫy trong sảnh Nhân Quả lộ ra đến bước này! Nguồn :
Nếu như vị võ giả thấp bé kia không dùng đao Phật Viết để công kích tảng đá vuông thì lúc này mọi người vẫn đang bị các tảng đá đó đuổi theo, căn bản không có cách nào phá giải nổi.
“Vậy… Chúng ta phá vỡ những tảng đá này kiểu gì bây giờ? Sơ xuất một chút thôi là sẽ chết người đấy! Dù sao cũng đâu thể trốn mãi như thế này được?” Có người nói.
La Chinh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn vào sâu trong đại sảnh Nhân Quả, hắn nói: “Có lẽ mấu chốt nằm ở những khuôn mặt quỷ kia!”