Bách Luyện Thành Thần

Chương 1242





Nghiêm túc mà nói thì, La Chinh vẫn chưa hoàn toàn thành công.

Hiện tại Cơ Lạc Tuyết tựa lưng vào núi Nguyên Từ Thần, một chưởng mà nàng vỗ ra có chứa lực nguyên từ nhiều hơn La Chinh gấp nghìn lần!

Vừa rồi, chẳng qua La Chinh chỉ ngăn chặn quy tắc ngũ hành, cưỡng ép rút ra lực nguyên từ mà thôi...

Nhưng chỉ mới thí nghiệm ba lần, hắn đã có thể rút ra một chút lực nguyên từ. Nếu Cơ Lạc Tuyết ở đây, chắc cũng phải sững sờ khi thấy cảnh này.

Thật sự quá nhanh...

Ban đầu nàng được lão tổ Cơ gia đưa vào núi Nguyên Từ Thần, ở trong đó ngẩn ngơ mất ba năm!

Vào cuối năm thứ hai, nàng mới rút ra một chút lực Nguyên Từ, mà La Chinh lại chỉ mất có nửa canh giờ cho toàn bộ quá trình.

Cô gái áo trắng này chính là đệ tử nòng cốt của đại gia tộc khác trong Chư Thần Vô Niệm. Nàng ta cũng gần giống Thiên Kiêu, từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, biết rõ sự đáng sợ của Thiên Kiêu!

Trong cùng thế hệ, Cơ Lạc Tuyết giống như con phượng hoàng kiêu ngạo, vĩnh viễn cao cao tại thượng, được trưởng bối che chở gấp bội. Mà sức mạnh Cơ Lạc Tuyết phô bày ra, cũng vượt xa võ giả cùng thế hệ.

Cô gái áo trắng đã từng không phục, từng âm thầm cố gắng tu luyện, với mong muốn rút ngắn chênh lệch giữa mình và Cơ Lạc Tuyết, thậm chí muốn vượt xa Cơ Lạc Tuyết! Nhưng cuối cùng nàng ta đã thấy rõ hiện thực, trên thế giới này có những kẻ sinh ra khác biệt. Nàng ta càng cố gắng thì chênh lệch giữa nàng ta và Cơ Lạc Tuyết lại càng lớn.

Đây chính là sức mạnh của Thiên Kiêu!

Nếu như Cơ Lạc Tuyết là Thiên Kiêu nhưng phải mất tới sáu năm mới nắm bắt hoàn toàn bí thuật này, vậy thanh niên trước mắt... lại là gì? Là quái vật ư?

Vốn dĩ nàng còn muốn tiếp tục nhìn xem, rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn này La Chinh có thể khống chế bí pháp Cơ gia đến trình độ nào. Kết quả là La Chinh lại thu núi Nguyên Từ Thần vào...

Không phải La Chinh không muốn tiếp tục tu luyện, chỉ là trong gian phòng này cấm chiến đấu, cho dù rút ra được một chút lực nguyên từ thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.

Sau khi cất núi Nguyên Từ Thần đi, La Chinh cũng không ngừng tu luyện. Hắn tiếp tục dùng khí hỗn độn để chuyển hóa năm loại lực quy tắc trên bàn tay mình, tìm kiếm cảm giác cân bằng kia.

Chỉ sau khi hoàn toàn cân bằng được năm loại lực quy tắc thì mới có thể sử dụng thành thạo lực nguyên từ.

Đúng lúc này, trên một chỗ nào đó trên vách tường trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một đường kẻ nhỏ. Đường kẻ này kéo dài từ góc tường lên trên, sau khi đạt độ dài tầm bảy thước, nó bèn xoay một góc chín mươi độ, cuối cùng tạo thành hình một cánh cửa.

“Vù vù...”

Cả cánh cửa phát ra ánh sáng rực rỡ, không lâu sau đó thì bị người ta đẩy ra!

Có một người đẩy cửa đi vào!

“Người thứ sáu rồi...”

Mắt mọi người hơi lóe lên, tập trung nhìn vào cơ thể người kia.

Người này, vẫn là một võ giả Nhân tộc.

Võ giả Nhân tộc đội mũ tròn, sắc mặt hung ác nham hiểm, kiêu căng, sau khi tiếp xúc với ánh mắt dò xét của mọi người, hắn hừ lạnh một tiếng: “Có gì đáng xem? Mặt ta nở hoa à?”

Võ giả có thể thu thập được thanh sắt, đồng thời nộp năm triệu điểm mộng ảo thì làm gì có ai tầm thường. Những người đó nếu không là truyền nhân của Giới Chủ thì cũng là Thánh tử của Thánh địa. Mà trong toàn bộ vũ trụ thì có thể tìm thấy cả mấy trăm nghìn người như thế.

Cô gái áo trắng kia cũng giống hai võ giả Nhân tộc còn lại, nghe thấy lời của võ giả mũ tròn thì không có biểu hiện gì, ba người chỉ thầm cười khẩy trong lòng thôi.

La Chinh khẽ cười rồi lập tức chuyên tâm khống chế cân bằng lực ngũ hành trong tay. Tất nhiên hắn sẽ không so đo với người này.

Nhưng võ giả Ma tộc thì lại thấy khó chịu. Gã không gây phiền phức với người mới tới này thì thôi, đã thế tên đội mũ tròn này lại còn nói năng lỗ mãng.

“Ha ha, không được nhìn à?” Võ giả Ma tộc hỏi.

“Ngươi thử nhìn lại lần nữa xem?” Võ giả mũ tròn nhìn chằm chằm võ giả Ma tộc nói.

“Nhìn rồi đây!” Võ giả Ma tộc hất mặt nói.

“Nhìn lần nữa xem...”

Nghe thấy cuộc đối thoại vô vị của võ giả mũ tròn và võ giả Ma tộc, La Chinh, cô gái áo trắng và hai võ giả Nhân tộc còn lại cũng không nhịn được mà há hốc mồm.

Biết rõ trong gian phòng này có quy tắc hạn chế, không cho chiến đấu, tốt xấu gì hai người này cũng là nhân vật thiên tài trong Thần Hải Cảnh, vậy mà lại ở đây nói nhảm nhiều như vậy. Chuyện này nhàm chán đến cỡ nào?

Đặc biệt là võ giả Ma tộc kia, giọng gã rất vang, hơi thở mạnh mẽ như trâu, cứ thế làm ầm ĩ cùng võ giả mũ tròn kia lại càng khiến âm thanh vang vọng trong gian phòng. Mà gian phòng cũng không lớn, cho nên nghe rất ồn ào!

La Chinh thì không sao, bởi tâm tính hắn vững vàng, hắn chỉ tập trung vào lực ngũ hành trên ngón tay của mình, giống như không nghe thấy gì.

Còn cô gái áo trắng thì nhíu chặt lông mày, sắc mặt hai võ giả Nhân tộc cũng trầm xuống!

“Còn cãi nhau nữa thì sau khi rời khỏi phòng, chắc chắn ta sẽ giết chết hai người các ngươi!” Cuối cùng, võ giả Nhân tộc có vóc người thấp bé không thể nhịn được nữa, mở miệng quát lớn!

Nói xong, bỗng nhiên hắn mở tay ra, một thanh đoản kiếm nằm lơ lửng trong tay hắn.

Hình dáng của thanh đoản kiếm này rất bình thường, không có gì lạ, nhưng trên thân kiếm lại có một dấu ấn đặc biệt. Trên mũi thanh đoản kiếm phát ra ánh sáng vàng nhạt mờ mờ, trong ánh sáng vàng đó còn có một ít phạn văn không trọn vẹn.

Ngay khi nhìn thấy thanh đoản kiếm, ánh mắt võ giả mũ tròn và võ giả Ma tộc đang cãi nhau hơi ngừng lại, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.

“Thần khí chí tôn? Đao Phật Viết?” Võ giả mũ tròn nhìn chằm chằm đoản kiếm, rồi hỏi võ giả thấp bé: “Ngươi là người của thánh vực Vạn Phật?”

Trong cả vũ trụ chỉ có hơn ba nghìn món thần khí chí tôn, rất nhiều võ giả đã thuộc làu làu. Mặc dù chưa từng thấy tận mắt, nhưng dựa vào khí thế và hình dáng, võ giả mũ tròn đã đoán ra nguồn gốc của thanh đoản kiếm này.

Đao Phật Viết.

Phật mở miệng vàng, một lời ban được chết!

Đao Phật Viết này ẩn chứa một loại đạo cực mạnh - đạo tất sát!

Đây là món vũ khí sắc bén nổi danh nhất trong thánh vực Vạn Phật, báu vật của Phật đường Hắc Diện. Võ giả thấp bé kia có thể mang nó vào chiến trường mộng ảo, vậy tất nhiên là hắn có lai lịch không hề tầm thường.

Phần lớn võ giả của thánh vực Vạn Phật đều là hòa thượng, đương nhiên họ đều để đầu bóng như gương và mặc áo cà sa.

Nhưng không phải ai cũng vậy. Mặc dù thánh vực Vạn Phật là thánh địa của Phật giáo, nhưng vẫn có những người vào tu hành mà không cần tuân thủ quy tắc của nhà chùa.

Cô gái áo trắng vẫn bình thản liếc mắt nhìn thanh đoản kiếm trong tay võ giả thấp bé. Mặc dù thần khí chí tôn rất hiếm có, nhưng lại không khiến nàng e ngại.

Đao Phật Viết?

Sau khi nghe thấy có thần khí chí tôn, La Chinh cũng không nhịn được mà đánh giá vài lần. Có điều, toàn bộ lực chú ý của hắn vẫn tập trung vào lực ngũ hành trong tay mình.

Sau khi võ giả thấp bé lấy kiếm ra, đúng là rất có hiệu quả.

Võ giả mũ tròn ý thức được dường như đám người trước mắt này không hề dễ trêu vào thì đành hạ vành nón xuống, lui vào một góc phòng.

Ánh mắt võ giả Ma tộc vẫn tràn ngập vẻ khiêu khích, nhưng không lớn tiếng la hét ầm ĩ nữa...

Sau khi võ giả mũ tròn tiến vào, một chỗ khác trên vách tường lại xuất hiện một đường kẻ nhỏ, một cánh cửa nữa lại được mở ra.

Võ giả thứ bảy tiến vào bên trong.

Người thứ bảy này là một cô gái Yêu Dạ tộc, cô gái này không gây ra tranh chấp gì. Sau khi nhìn lướt qua đám người, nàng bèn dựa lưng vào vách tường, duy trì thế đứng thẳng tắp, sau đó rút một mũi tên dài từ ống tên phía sau ra, ngón tay không ngừng vuốt ve đầu tên sáng bóng.

Thật ra, trong Đại Giới này còn có không ít người lấy được thanh sắt. Khi còn ở bên ngoài, bọn họ cũng chú ý tới số lượng người đã vào trong thanh sắt này.

Đại đa số mọi người đều sẽ do dự trước khi sử dụng thanh sắt này. Bởi muốn đi vào đại sảnh Nhân Quả thì phải bị trừ mất năm triệu điểm mộng ảo, dù là ai thì cũng sẽ đau lòng.

Chỉ là sau khi nhân số dần dần tăng lên, một số võ giả vốn còn do dự cũng hạ quyết tâm.

Thế là lượng người trong phòng cũng tăng nhanh hơn.

Sau khi cô gái Yêu Dạ tộc vào phòng, không đến nửa nén nhang nữa lại có một cánh cửa được mở ra!

Người thứ tám...

Là võ giả Ma tộc.

Cùng lúc đó, lại một cánh cửa mở ra.

Người thứ chín...

Người thứ mười!

La Chinh ở chỗ này chờ đợi hơn nửa ngày, rốt cuộc đại sảnh Nhân Quả đã tập hợp đủ mười người.

“Cuối cùng cũng đủ rồi.” Cô gái áo trắng mỉm cười, sau đó đứng dậy chủ động nói với La Chinh: “Được rồi, chúng ta đã có thể xuất phát rồi.”

Cô gái áo trắng này không có địch ý, ngược lại vô cùng khách sáo với La Chinh. Đương nhiên, La Chinh cũng mỉm cười đáp lại: “Nhưng gian phòng kia không có cửa chính, chúng ta phải xuất phát ở đâu?”

“Không cần, đứng tại chỗ là được.” Cô gái áo trắng nói.

Nói xong, lúc này vách tường quanh phòng liền ầm ầm đổ ra phía ngoài.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.